Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 521: Tâm ý Tử Nhược




Hàn Phong nghe vậy thì trong lòng vô cùng vui vẻ, được Tử Phương cam đoan thì chuyến đi này của Hàn Phong được xem như là viên mãn rồi.
 
Nghĩ vậy, nội tâm Hàn Phong cũng muốn nhanh chóng ly khai khỏi nơi này. Bởi vì hắn nghĩ tới Trầm Ngọc, hắn phi thường phi thường nhớ tới nàng.
 
- Cảm tạ!
 
Hàn Phong trịnh trọng tạ ơn Tử Y Phương.
 
Một tiếng cảm tạ này là xuất phát từ nội tâm của Hàn Phong, bởi vì hắn biết được nếu như Tử Y Phương muốn ngăn cản hắn thì cho dù bản thân Hàn Phong có nắm chắc ly khai được khỏi nơi này nhưng chắc chắn sẽ không dễ dàng gì.
 
Nếu đã được Tử Y Phương cam đoan thì nỗi lo sầu trong lòng Hàn Phong cũng được giải toả, trên mặt cũng không khỏi lộ vervui sướng.
 
Bất quá lúc này Tử Y Phương lại nói tiếp:
 
- Bất quá! Trước đó ta hi vọng ngươi có thể nói cho ta biết được lai lịch của ngươi và Hiền giả chi thạch có công dụng gì.
 
Tuy rằng lúc trước cùng với các vị trưởng lão đã thương lượng qua, tịnh không có ý đoạt Hiền giả chi thạch từ trong tay Hàn Phong nhưng Tử Y vẫn còn có chút lo lắng.
 
Nếu như không phải bởi vì thực lực của Hàn Phong vô cùng mạnh mẽ, khó có thể tưởng tượng được. Đồng thời với thân phận là một võ giả như hắn thì Hiền giả chi thạch ở trong tay hắn cũng không có tác dụng gì lớn. Tử Y Phương như thế nào dễ dàng giao Hiền giả chi thạch cho Hàn Phong được.
 
Hàn Phong cũng cảm thấy có chút lo lắng, hắn ngẫm lại thấy nếu Tử Y Phương đã phát hiện ra thân phận của mình. Hơn nữa vẫn hứa hẹn với bản thân hắn thì việc giấu diếm lai lịch cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
 
Cho nên Hàn Phong thoáng chính lý lại mạch suy nghĩ rồi chậm rãi nói:
 
- Thân phận của ta chắc hẳn ngươi từ lâu đã đoán được. Không sai! Ta là một võ giả, nhưng không phải ẩn tu giống như lúc trước nói với các ngươi. Đây là lần đầu tiên ta tới nơi này.
 
Hàn Phong lại nói tiế:
 
- Ngươi yên tam, lúc trước ta nói với ngươi cũng không có lừa ngươi. Hiền giả chi thạch này ta dùng để cứu một người vô cùng quan trọng đối với ta. Nếu không vì người đó thì ta cũng không có biết đến sự tồn tại của Hiền giả chi thạch, cũng không có chuyện đến phiến đại lục này.
 
Tiếp theo Hàn Phong liền đem lai lịch bản thân nói đơn giản qua một lần.
 
Tử Y Phương nghe xong trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng hắn mới cảm khái nói:
 
- Nghĩ không ra sự tình ngày hôm nay lại phát triển đến mức như vậy. Đám người Dị Khí giả vẫn còn vọng tưởng một ngày nào đó có thể trở về đại lục, đoạt lại những hào quang xưa kia. Quả thực là quá ngu xuẩn.
 
Hàn Phong nghe Tử Y Phương thở dài cảm thán thì không khỏi hiếu kỳ hỏi ngược lại:
 
- Lẽ nào Thiên Khải bộ tộc các ngươi không muốn trở về đại lục sao?
 
Tử Y Phương nghe vậy thì cười hỏi ngược lại:
 
- Vì sao phải trở về?
 
Hàn Phong nhất thời sửng sốt, đồng thời lắc đầu biểu thị bản thân không hiểu.
 
Tử Y Phương thấy Hàn Phong không trả lời được thì cũng giải thích:
 
- Ha ha! Ngươi cũng đã ở nơi này một thời gian, nhìn thấy được cuộc sống sinh hoạt của chúng ta. Hẳn ngươi cũng thấy được phiến đại lục này màu mỡ tới cỡ nào. Chúng ta đã sớm quen thuộc với nơi này, đây chính là quê hương của chúng ta. Lẽ nào cúng ta lại phải bỏ tinh lực ra đi tranh đoạt với người khác một khối đại lục mà mình không quen thuộc sao?
 
Tử Y Phương nói tiếp:
 
- Vả lại, mặc dù Thiên Khải bộ tộc chúng ta muốn trở về đại lục đi chăng nữa thì cũng sẽ không lựa chọn việc cùng với võ giả phát sinh xung đột. Trận chiến năm ngàn năm trước tổ tiên của chúng ta đã hiểu ra, tất cả những chuyện này kỳ thực đều là tự thân tạo thành. Mặc dù thật sự muốn về đại lục thì chúng ta cũng muốn cùng với võ giả sinh sống một cách hoà thuận. Chứ không thể giống như năm ngàn năm trước.
 
Hàn Phong nghe vậy thì trong lòng cũng kinh ngạc. Hắn thực không nghĩ tới hôm nay người của bộ tộc Thiên Khải lại có suy nghĩ như thế. Nhưng Hàn Phong không biết lời Tử Y Phương nói cũng chỉ là suy nghĩ từ nội tâm của mình Tử Y Phương thôi. Mà Tử Y Phương cũng chỉ nói cho mình Hàn Phong biết tâm sự này.
 
Bất qua câu tiếp theo của Tử Y Phương cũng khiến Hàn Phong có chút tin tưởng.
 
- Hôm nay đã năm ngàn năm trôi qua. Tổ tiên chúng ta đã ly khai đại lục từ lâu. Chúng ta cũng sinh hoạt ở đây năm nghìn năm rồi. Lúc đầu chúng chỉ là những vùng đất hoang vu, nhưng hiện giờ đã có những thành trấn to lớn. Mọi người đối với nơi này đều rất yêu thương. Noi này chính là quê hương, gia viên của chúng ta. Lẽ nào có người nguyện ý rời bỏ quê hương để đi tranh đoạt một phiến thổ địa chưa biết.
 
Tử Y Phương chậm rãi nói.
 
- Như vậy về thân phận của ta…?
 
Hàn Phong nghi hoặc nói.
 
Tử y Phương biết được mối lo của Hàn Phong nhưng hắn tinh không cho đây là điều đáng ngại vì vậy cười khẽ nói:
 
- Yên tâm đi! Đã qua năm nghìn năm. Trừ những Dị Khí giả ra thì cũng không còn ai nhớ tới ân oán của năm nghìn năm trước. Hơn nữa thân phận của ngươi cũng chỉ có ta và các vị trưởng lão biết được. Mà có thể nha đầu Tử Nhược kia cũng sớm đoán ra được rồi!
 
Hàn Phong thấy Tử Y Phương cuối cùng vẫn dẫn dắt câu chuyện tới Tử Nhược thì trong lòng khẽ thở dài, lập tức giải thích:
 
- Lần trước ta nghĩ cách cứu Tử Nhược, đối phương cũng không có nhiều nhân mã cho lắm. Bất đắc dĩ ta chỉ có thể bại lộ thân phận giết chết những người kia. Mà Tử Nhược cũng ở một bên chứng kiến.
 
- Thảo nào!
 
Tử Y Phương gật đầu nói.
 
Ngày đó hắn cùng với nữ nhi nói đến thân phận của Hàn Phong thì thấy trên mặt Tử Nhược mặc dù có chút kinh ngạc nhưng sự kinh ngạc đó rõ ràng không phải vì thân phận của Hàn Phong.
 
Xem phản ứng lúc đó của Tử Nhược hẳn là đã sớm đoán ra được thân phận của Hàn Phong rồi. Đồng thời sau khi biết được thân phận của Hàn Phong vậy mà nha đầu ngốc đó vẫn muốn cầu Hàn Phong trợ giúp.
 
Nghĩ đến dáng dấp của Tử Nhược lúc đó, tâm trạng của Tử Y Phương cũng không được tốt. Dù sao thì nữ nhi cũng lớn rồi!
 
Quyết tâm nói vào chuyện chính, Tử Y Phương kiên định nói:
 
- Được rồi! Những sự tình khác đã được giải quyết xong, chúng ta trở về việc chính. Tâm tư của nha đầu Tử Nhược đối với ngươi, ngươi hắn là đã rõ!
 
Hàn Phong thầm nghĩ: 'Quả nhiê!'
 
Từ lúc trò chuyện với Tử Y Phương tới giờ thì Hàn Phong cũng đã đoán ra được ý đồ của hắn. Trông thấy ánh mắt tha thiết của Tử Y Phương, Hàn Phong cũng suy nghĩ thật kỹ rồi kiên trì nói:
 
- Tử Y Phương tộc trưởng! Ngươi nếu biết thân phận ta……
 
Tử Y Phương trực tiếp phất tay, ngắt lời nói:
 
- Điều này không cần phải nói, ta đã biết thân phận của ngươi mà vẫn cùng ngươi nói chuyện thì ngươi nên minh bạch điều này không phải là vấn đề gì quá to tát!
 
Hàn Phong thở dài, lập tức nói:
 
- Ngươi phải biết rằng, ta mấy ngày nữa sẽ trở về nơi ta đến. Tâm ý của Tử Nhược đối với ta, trong mấy ngày qua ta đã nhận được. Nhưng ta rốt cuộc cũng không thuộc về nơi này. Vì vậy cần phải duy trì một khoảng cách với Tử Nhược. Tử Y Phương tộc trưởng, ngươi hẳn phải minh bạch điểm này.
 
Hàn Phong nói mặc dù không phải chính xác hoàn toàn nhưng Tử Y Phương cũng đã đoán ra được ý tứ của hắn.
 
Trong lòng cũng vô cùng khổ não, bất quá vì ái nữ, Tử Y Phương vẫn chưa từ bỏ ý định nói:
 
- Ngươi không thể lưu lại? Ta tin với năng lực của ngươi, nếu như ở lại Thiên Khải bộ tộc thì nhất định sẽ được mọi người tôn trọng. Ngươi cần cái gì ta cũng có thể tận lực cho ngươi.