Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 146: Cường giả đỉnh phong tương lai




Sau khi trận đấu của Tiêu Linh kết thúc, ngày thi đầu tiên của Huyền Thiên Tông đã có tám người lên đài, và chỉ có bốn người vượt qua.
 
Nếu như ngày mai, Hàn Phong cùng đại sư huynh Diệp Phàm cũng có thể thuận lợi đi qua, thì đây chính là thành tích tốt nhất của Huyền Thiên Tông.
 
Ngày thi đấu này thuận lợi kết thúc, trong đó tự nhiên có người vui kẻ buồn.
 
Phí Lão cùng Bố Lôi Địch dẫn mọi người lập tức rời khỏi hội trường.
 
Sau khi trở lại tiểu viện, Lâm Nguyệt đã sớm ở đó chờ, khi biết được Tiêu Linh vượt qua, cũng tỏ vẻ vui mừng. Lập tức phân phó mọi người nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai còn cổ vũ cho hai người Hàn Phong cùng Diệp Phàm.
 
Buổi tối, so với hôm trước mọi người Huyền Thiên Tông đều có chút uể oải, đi nghỉ ngơi. Hàn Phong lại có chút nhàm chán ngồi trong viện quan sát những tuyển thủ khác.
 
Phát hiện trong đó cũng không thiếu người có thực lực cao, lấy thực lực hiện nay của Huyền Thiên Tông, muốn tiến nhập ba vị trí đầu của đại hội tựa hồ có chút khó khăn.
 
Chưa nói tới Tứ Diệu Chi Các cùng Thiên Môn nội tình hùng hậu, chỉ riêng chủ nhân đại hội lần này là Thiên Thánh Cốc cùng với Thánh Lam Tông nổi danh nhất lưu thế lực phái ra môn hạ đệ tử đều là những tinh anh.
 
Thực lực những người này trung bình đều là nhân giai tứ phẩm, mạnh hơn chút đã ngoài nhân giai lục phẩm.
 
Càng không nói đến những thiếu niên thiên tài như Đường Vũ Nhu, Lý Dịch Phi.
 
Huyền Thiên Tông bọn họ nếu không tính tới hắn, chỉ còn có hai người Mạnh Hùng cùng Tiêu Linh là có cơ hội.
 
Hơn nữa Mạnh Hùng chỉ là dựa vào tâm pháp đặc thù mới có thể phát huy ra thực lực vượt qua đấu khí tự thân. Một khi phương thức tiến công của hắn bị đối phương nắm rõ rất dễ rơi vào bị động.
 
Đương nhiên đó cũng không phải nói Phách Viêm Chiến Thiên Quyết không tốt, mà là bởi vì thực lực của Mạnh Hùng vẫn quá yếu, vô pháp hoàn toàn thi triển ra tinh yếu chân chính của nó.
 
Nghĩ tới đây, trong lòng Hàn Phong nhất thời có chủ ý. Vì vậy gọi Mạnh Hùng đang tu luyện trong phòng, đi tới một chỗ yên tĩnh trong sơn cốc.
 
Thẳng đến sáng sớm hôm sau, hai người mới trở lại tiểu viện.
 
Chỉ qua chốc lát, những người khác cũng lần lượt thức giấc, rất nhanh tập trung lại.
 
- A? Mạnh sư đệ, ngươi làm sao vậy? Cớ chi mà sắc mặt tái nhợt như thế?
 
Diệp Phàm đứng bên cạnh Mạnh Hùng, đột nhiên phát hiện sắc mặt hắn có chút quái dị, không khỏi ngạc nhiên hỏi.
 
Nghe được thanh âm của Diệp Phàm, mọi người cũng đều đưa ánh mắt nghi hoặc về phía Mạnh Hùng, nhất là Lâm Nguyệt càng lo lắng dò hỏi. Thực lực của Mạnh Hùng chính là đứng đầu Huyền Thiên Tông, nếu như có chuyện gì ngoài ý muốn, dẫn đến hắn thi đầu thất bại sẽ là chuyện vô cùng đáng tiếc.
 
Nhận thấy ánh mắt quan tâm của mọi người, Mạnh Hùng hơi liếc mắt với Hàn Phong, lập tức lắc đầu nói:
 
- Ta không sao, chẳng qua ngày hôm qua nghỉ ngơi không tốt.
 
Nghe vậy, lúc này Lâm Nguyệt mới yên lòng lại, rồi thấp giọng dặn dò vài câu, sau đó dẫn mọi người tới hội trường thi đấu.
 
Bởi vì Hàn Phong cùng Diệp Phàm đều là số cuối nên mọi người đều ngồi một bên, lẳng lặng quan sát những tuyển thủ khác thi đấu.
 
So với ngày hôm qua, các cuộc thi đấu ngày hôm nay càng thêm đặc sắc.
 
Đầu tiên là Liệt Kinh Vân của Liệt Diễm Các, vừa lên tràng liền thi triển ra Liệt Diễm Chưởng, đem đối thủ của hắn là một tiểu cô nương nhân giai tứ phẩm thiếu chút nữa thiêu trụi.
 
Tiểu cô nương kia hiển nhiên cũng bị chiêu thức ấy của Liệt Kinh Vân dọa cho sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn mê người càng ủy khuất vô cùng, thiếu chút nữa bật khóc, làm cho một đám nam nhân bên dưới nổi lòng thương hại.
 
Bất quá Liệt Kinh Vân lại không để ý, vẻ mặt thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
 
Hàn Phong đối với Liệt Kinh Vân cũng có chút nhận thức, vài chục năm sau, người này cũng thành công tiến nhập thiên giai chi cảnh là cao thủ thiếu niên trong tứ các trở thành thiên giai võ giả sớm nhất.
 
Sau đó, nhờ vào thiên phú của mình, tiến thêm một bước trở thành tân các chủ của Liệt Diễm Các.
 
Nhưng Liệt Kinh Vân tựa hồ không hứng thú với vị trí các chủ này cho lắm. Nên sau khi trở thành Các chủ, liền đem toàn bộ sự tình trong Liệt Diễm Các giao cho các trưởng lão, rồi tiến nhập Phần Hải Cấm Địa bế quan khổ tu.
 
Từ đó về sau, không có ai gặp qua Liệt Kinh Vân, mãi cho đến sau trăm tuổi, tứ các gặp phải nguy hiểm, mới lại xuất hiện trước mắt thế nhân.
 
Khi đó hắn cũng là dựa vào Liệt Diễm Chưởng, lấy sức một người chế trụ ba gã thiên giai cường giả có thể cho Tứ Diệu Chi Các có cơ hội nghỉ ngơi, sau đó thuận lợi đánh tan địch nhân.
 
Về phần ba gã thiên giai cường giả kia cuối cùng cũng bị Liệt Kinh Vân đánh gục tại chỗ, từ đó có thể thấy thực lực của hắn cực kỳ thâm bất khả trắc ( sâu không thể dò).
 
Bất quá trận chiến này cũng khiến Liệt Kinh Vân bị thương vô cùng nghiệm trọng, mấy chục năm sau đó, thực lực càng không thể khôi phục đến đỉnh phong.
 
Nhớ đến đủ loại chuyện trong kiếp trước của Liệt Kinh Vân, Hàn Phong cũng là cảm khái không ngớt.
 
Trừ Liệt Kinh Vân, đệ tử Đường Vũ Nhu của Băng Tuyết Các sau đó cũng thành công thi đấu thắng lợi.
 
Đối thủ của nàng thực lực không mạnh, chỉ có nhân giai nhất phẩm. Người nọ khi nhìn thấy đối thủ của mình dĩ nhiên là Đường Vũ Nhu, liền trực tiếp nhận thua.
 
Mặc dù có rất nhiều người cho rằng hắn không có cốt khí, nhưng trong mắt Hàn Phong, cử động của người nọ xác thực sáng suốt.
 
Phải biết rằng hai người bọn họ chênh lệch quá nhiều, lấy thực lực nhân giai nhất phẩm của người nọ căn bản không thể tiếp được một chiêu của Đường Vũ Nhu.
 
Đã như vậy cần gì phải vì chút mặt mũi mà chịu khổ?
 
Sau khi Đường Vũ Nhu thi đấu xong, Niếp Ngôn đệ tử của Thánh Lam Tông cũng thuận lợi vượt qua.
 
Hàn Phong tỉ mỉ quan sát Niếp Ngôn, người này dùng một thanh trường đao toàn thân màu đen, bề ngoài cũng khoảng mười bốn mười lăm tuổi, một thân đấu khí cũng đạt được nhân giai cửu phẩm.
 
So với mấy người Đường Vũ Nhu vẫn còn có chút thua kém, nhưng phải biết rằng bọn họ đều lớn hơn hắn hai ba tuổi.
 
Khiến Hàn Phong cảm thấy hứng thú chính là khi thi đấu, Niếp Ngôn thi triển ra đao pháp, đối thủ của hắn lại quá yếu nên chưa được hai chiêu đã bị đánh bay khỏi lôi đài.
 
Hàn Phong cũng từ trong hai chiêu đao pháp của Niếp Ngôn tìm được một tia tung tích, đao pháp này hắn cũng biết tựa hồ giống với Băng Phong Lục Thức.
 
Băng Phong Lục Thức chính là vô thượng tuyệt học của Thánh Lam Tông, nghe nói chỉ cần tập thành đao pháp này, cũng có năng lực khiêu chiến thiên giai cường giả.
 
Lời đồn có lẽ hơi khuếc trương, nhưng cũng chứng tỏ bộ Băng Phong Lục Thức này rất cường đại. Bất quá muốn luyện thành nó điều kiện cũng vô cùng hà khắc, mấy trăm năm qua chưa từng nghe nói có ai đạt được uy lực chân chính của đao pháp này.
 
Trong trí nhớ kiếp trước của Hàn Phong, sau đó Thánh Lam Tông còn có một vị kinh tài tuyệt diễm, dựa vào một người một đao, đánh bại cả sáu vị thiên giai cường giả đã thành danh đại lục, không những thế còn trong đó chẳng ai tiếp nổi ba đao của người này. Khi tin tức đó truyền ra đã làm chấn động đại lục, sau đó danh tiếng của Thánh Lam Tông lại một lần nữa đạt tới đỉnh phong,
 
Sau khi đánh bại sáu gã thiên giai cường giả, người nọ liền trở lại Thánh Lam Tông chuyên tâm khổ tu, không ai biết thân phận cùng lai lịch chân chính của hắn, chỉ biết người này hình như cũng là họ Niếp.
 
Chẳng lẽ chính là thiếu niên trước mắt?
 
Trong đầu Hàn Phong như có điều suy nghĩ.
 
Ngày thi đấu thứ hai trong khí thế ngất trời đã từ từ đến hồi kết thúc, ngay cả trận đấu của đại sư huynh Diệp Phàm cũng đã kết thúc, Diệp Phàm vận khí không sai, đối thủ của hắn là một đệ tử vừa thăng cấp nhân giai nhất phẩm, cộng thêm có Bố Lôi Địch ở bên nhắc nhở, Diệp Phàm không uổng phí thực lực, liền đạt được thắng lợi.