Ngã Thị Chân Đích Vi Nhĩ Khốc Liễu

Chương 13



Hà Thụ nhìn Tô Mạch tựa tiếu phi tiếu đánh giá phòng nhỏ quê mùa của mình, lại nghĩ tới khi Tô Mạch đem Ferrari tiến vào khu nhỏ, có một lão bà tóc hoa râm lúc ấy nói: “Ai nha nha, xe này cũng phải mấy vạn tệ đi.” Cảm thấy được trên mặt có một chút đỏ.

Tô Mạch nói: “Cậu ở nơi này?”

Hà Thụ đỏ cả mặt, lúc ấy đã cảm thấy ngượng ngùng giúp y đem giầy thay đổi, nhìn khí thế của người nọ, cho dù giầy của y có giẫm lên sàn nhà vẫn là vinh hạnh, chính là hắn đáng thương mỗi ngày đem mặt sàn xi măng cùng sàn gỗ mỗi ngày đều lau sạch bằng nước.

Tô Mạch cười nói: “Trừ bỏ giường của cậu lớn giống như giường của tôi, những thứ khác đều… Ha, bất quá tôi liền thích như vậy, hiện tại không phải thịnh hành cái gì giam khổ mộc mạc sao?”

Hà Thụ mặt đỏ nhìn phòng của mình, cảm thấy có chút rầu rĩ, nhịn không được nói một câu: “Này là kém một chút, nhưng còn không phải phòng của công ty các người cấp sao?”

Tô Mạch nghe xong chân như dẫm đinh nhảy dựng lên, y nói: “Công ty của tôi cấp? Sao lại như vậy? Công ty đều là ấn với chức vụ… Hiện tại toàn bộ đều nhanh cấp mới, cậu cũng có thể được phân một cái… Ách, 70 thước vuông!… Nhà của chúng tôi cho tới bây giờ đều tốt với công nhân!”

Hà Thụ cũng sửng sốt một chút, rồi mới kịp phản ứng hơi hơi hiện ra một cái tươi cười nhẹ nhàng, nói: “Ai, có thể còn có người so với tôi cần phòng đi… Nhỏ, là nhỏ một chút, bất quá tôi cũng là ở một mình… Đều gắng gượng một chút!”

Tô Mạch cũng có chút ngoài ý muốn nhìn Hà Thụ, rồi mới đột nhiên nói: “Cậu người này, thật đúng là dễ bị khi dễ.”

Hà Thụ không nói gì, xoay người đi vào phòng bếp, Tô Mạch đi theo phía sau lưng, cười nói: “Uy, nếu hiện tại cậu cho tôi biết cậu gọi là gì, tôi đi giúp cậu hỏi một chút về chuyện phòng ở.”

Hà Thụ không có xoay người, từ trong tủ lạnh nhỏ đơn sơ lấy thịt đông ra, cầm một cái bát bỏ nước lạnh vào, đem thịt để ở bên trong ngâm tan đá, nhỏ giọng trả lời: “Hà Thụ, Hà là một người giữ một thứ đáng giá, Thụ là thụ trong giáo thụ.”

Tô Mạch nở nụ cười, cũng không biết rốt cuộc có nhớ kỹ không, “Mẹ cậu năm đó sợ là hy vọng cậu có thể làm người có học vấn đi…”

Hà Thụ gật gật đầu, biết mẹ của hắn hiện tại đã hết kỳ vọng, bà hiện tại bất quá là hy vọng đứa con của mình giống một nam nhân —- chính mình sao lại không muốn. Hắn một bên nghĩ như vậy, một bên do dự, đem thịt kia lấy ra, lấy ra con dao duy nhất cắt một ra vòng mỡ, đem hơi ga mở ra, phát ra tiếng kêu có chút chói tai, ngọn lửa màu lam tinh tế dưới đáy nồi, Hà Thụ đem thịt mỡ bỏ vào giữa nồi, một bên cắt thịt nạc, một bên điều chỉnh ngọn lửa, dùng thịt mỡ kia làm tan ra.

Tô Mạch ở phía sau hắn hơi nhíu mày, muốn nói chút gì, nhưng cố tình chăm chú nhìn sườn mặt của Hà Thụ, lại chăm chú nhìn thịt không xa xỉ, Tô Mạch nghĩ như vậy rồi ngừng nói, tiếp tục nghiêng mặt nhìn Hà Thụ đang chuyên tâm, phát hiện sườn mặt của Hà Thụ cũng được, cằm gầy yếu đơn bạc giống chủ nhân.

Hà Thụ đem một tí dầu lấy ra bỏ vào cái chén xanh, cẩn thận để ở một bên, đại khái là để lần sau dùng, ở trong nồi thừa lại một chút, Hà Thụ do dự, lại bỏ dầu vào trong nồi, mở nhiệt độ, rồi mới đem phần thịt nạc bỏ vào trong nồi.

Tô Mạch không có gần gũi nhìn người khác nấu cơm, nhưng nhìn thấy biểu tình chuyên chú của Hà Thụ, cảm thấy được chuyện nấu cơm này cũng thần thánh lên, loại cảm giác này ở tiệm cơm chờ người khác mang thức ăn lên hoàn toàn bất đồng, nghe thấy một chút mùi thịt tràn đến, cư nhiên có chút cảm giác chờ mong cùng tim đập thình thịch, như là đứa nhỏ lập tức muốn được thưởng kẹo, Tô Mạch có chút hưng phấn chạy đến bàn nhỏ ngồi xuống.

Hà Thụ làm đồ ăn đều là đơn giản, đồ ăn là thịt xào cùng đậu, cơm là cơm cách đêm đem hâm lại, chính là trên chén cơm kia của Tô Mạch mặt trên còn thêm một cái trứng chần nước sôi. Thời điểm Hà Thụ đem cơm đưa tới trước mặt Hà Thụ, có chút khẩn trương, ngay cả chiếc đũa đều cơ hồ không dùng được, thậm chí không dám ở đối diện Tô Mạch ngồi xuống, có lẽ từ lúc mời y về nhà ăn cơm một khắc kia mà bắt đầu hối hận —- trong miếu sơn thần làm sao chứa nổi đại thần, tiền lương của hắn tuy rằng không có thấp đến loại này, nhưng tiền mỗi tháng sau khi gởi về nhà, cũng không dư dả, hắn đã dưỡng thành thói quen để dành tiền, chỉ có thói quen của chính mình không tốt.

Nếu người chưa từng có nếm qua đồ ngon, sẽ không vì chính mình ăn không tốt mà buồn rầu. Lúc này đây, chính là có thể miễn cưỡng làm gì đó…

“Không tồi.” Tô Mạch nói.

“A?” Hà Thụ cơ hồ là hoảng sợ.

“Tôi nói làm không tồi.”

“A… Nga.” Hà Thụ miễn cưỡng ứng một tiếng, lại cảm thấy thân thể càng thêm lạnh gấp đôi, chính là hắn biết, hắn cho tới bây giờ không đủ trình độ đạt tới ăn ngon, chính là chỉ có thể ăn —- Nam nhân nấu cơm ăn ngon có thể dùng cái gì…

“Rất tốt, cùng bên ngoài đều không giống…” Tô Mạch cười cắn trứng chần nước sôi, đôi lúc nhìn chăm chú bộ dáng khốn quẫn của Hà Thụ, một hàm răng trắng cắn trứng màu vàng, biểu tình kia cư nhiên có chút khiêu khích. Hà Thụ nhìn răng trắng của y, sợ tới mức cảm thấy y muốn cắn chính là thịt của mình, ngồi càng thêm gò bó, xấu hổ lấy mấy chiếc đũa bới cơm, lại cảm thấy thật sự không đói bụng, đành phải ngơ ngác ngồi ở chỗ kia nhìn Tô Mạch ăn.

Sao lại có người như thế a —- người như tiên nhân được vẩy mực (1), ăn cơm phi thường cao quý, nói chuyện lại thô bỉ như thế này, lễ nghi ăn cơm là không sửa được, Hà Thụ nhìn bộ dáng ăn cơm của y, tao nhã dùng dao cắt thịt bò, nhất thời không biết nói gì, cảm thấy được phòng ở ảm đạm bị y chiếu thành khu nhà cao cấp, món ăn đơn sơ biến thành ánh sáng, vẻ vang như là nhà mình, Hà Thụ chính mình ngược lại trở thành khách nhân, chân tay luống cuống ngồi, trơ mắt nhìn Tô Mạch ăn xong.

Tô Mạch tự tiếu phi tiếu khoe ra răng nanh trắng sáng của hắn, Tô Mạch còn nói một lần, “Rất tốt, làm cũng không tệ lắm…”

Hà Thụ lần này là hoàn toàn không biết nên làm gì, cảm thấy nơi Tô Mạch nhìn qua giống như bị thiêu đốt, mặt lại một lần nữa đỏ lên, Tô Mạch đứng lên, đi đến trước mặt Hà Thụ, từ trên cao nhìn xuống, nhìn hắn khó xử, bộ dáng buồn cười cơ hồ nghĩ muốn xoay người bỏ chạy.

Tô Mạch nói: “Này, lại thử một lần đi, lần này sẽ không lộng đau cậu.”