Nga Mỵ

Chương 72: Sủng Thiếp Của Thái Tử Đan Quốc?



Edit: Tiểu NgânBeta: SakuraSau khi tạm biệt mọi người, Chu Chu chạy đến động phủ của sư phụTrịnh Quyền, giằng co nửa đêm, sau đó đeo một đống đồ trở lại chỗ ở củamình.

Đối với nàng mà nói chuẩn bị nhiều hơn nữa cũng không đủ, nàng tậnmắt thấy được bản lĩnh của tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng chín thậm chí bảnlĩnh của tu sĩ Trúc Cơ, nếu muốn thắng bọn họ ở trên lôi đài, ngay cảchính nàng cũng thấy đây chính là ý nghĩ hão huyền, chẳng qua nàng cũngkhông muốn bỏ cuộc .

Tiểu Trư ngồi chồm hổm trên giường nhìn nàng loay hoay đủ loại đồ cổcổ quái quái, một lát than thở, một lát cau mày khổ tư, hoàn toàn khôngđể mắt đến sự hiện hữu của nó, không nhịn được nhảy đến nàng trên đầuvai nàng khẽ cọ cọ mặt nàng, khẽ gọi “ ưm ửm” hai tiếng nhằm cầu xin sự chú ý .

Chu Chu thả đồ vật trên tay xuống rồi ôm lấy nó, trấn an rồi vuốt ve mấy cái, bỗng nhiên linh cơ khẽ động.

“Ngươi phun ra lửa, sẽ không làm tay ta bị thương có phải không?”

Tiểu Trư nheo mắt lại gật đầu.

“Vậy ngươi có thể giúp ta chút chuyện gấp! Chúng ta đi đan phòng!”Chu Chu vui vẻ được nhảy dựng lên, ôm lấy Tiểu Trư dùng sức hôn bẹp mộtngụm rồi vội vàng mang theo nó chạy đến đan phòng.

Trên đỉnh Ngẫu Nguyên, Tư Biện Thái lãnh đạm đuổi Tô Kinh đi, sau đóđi vào gian phòng Trâu Thạch hỏi: “Như thế nào, tông môn bên kia có tintức gì không?”

Trâu Thạch nhíu mày nói: “Ngươi có còn nhớ, mấy năm trước thái tử Đan quốc từng phái đặc sứ tới đưa tin, yêu cầu tông môn hỗ trợ tìm một nữtử mất tích, nói là chỉ cần có thể cung cấp manh mối hữu hiệu, có thểđạt được một viên linh đan bát phẩm, thậm chí đáp ứng có thể cho mượnmột gã Luyện Đan Sư thất phẩm mười năm.”

Tư Biện Thái không quá để ý cười cười nói: “Nhớ được, lúc ấy lão phucòn muốn, không biết là nữ tử như thế nào lại đáng giá như vậy? Làm sao, gần đây có tin tức?”

Trên mặt ông tràn đầy thần sắc không dám chắc mà gật bừa, chẳng quachỉ là một nữ tử, thế nhưng để cho nhân vật tuyệt đỉnh như Thái tử Đanquốc lao sư động chúng như thế. Nghe nói không chỉ tông môn bọn họ nhậnđược đặc sứ đưa tin. Trên đại lục Tấn Tiềm cùng với các tông môn lớn nhỏ của Đan quốc hầu như đều nhận được phong thư giống như vậy.

Chuyện này lúc ấy từng gây ra chấn động, không biết bao nhiêu người đối với cái hình thức trọng thưởng này động tâm.

Luyện Đan Sư tứ phẩm ở trên đại lục Tấn Tiềm cũng đã có thể đi ngangrồi, trên tứ phẩm có thể đếm đủ mười ngón tay. Luyện Đan Sư thất phẩmtrở lên cũng chỉ có Đan quốc mới có, đan dược bát phẩm thì phần lớn cảđời tu sĩ Nguyên Anh cũng không nhất định có thể nhìn thấy, chớ đừng nói chi là may mắn nhận được.

Đan quốc phái ra đặc sứ miêu tả về dung mạo tính khí của cô gái đặcbiệt kia cũng không tỉ mỉ, ngoại trừ việc liên tục nhấn mạnh việc cầnlưu ý đó là một cô gái không rõ lai lịch, am hiểu luyện đan thì khôngcòn điều gì nổi bật khác. Tông môn dặn người lén cẩn thận hỏi thăm, đặcsứ cuối cùng rốt cục tiết lộ nói đó là một sủng thiếp của thái tử.

Từ khi có trọng thưởng có vô số dũng phu*(người có dũng nhưng khôngcó mưu), trong mấy năm qua có không ít người phát hiện những đầu mối hưhư thực thực, đáng tiếc cuối cùng cũng bị chứng minh là giả dối.

Trâu Thạch và Tư Biện Thái đối với sự kiện này cũng có thái độ độngtâm, hừ nhẹ một tiếng nói: “Tông môn sai người truyền đến tin gấp, nói ở Tây Nam đã phát hiện ra một chút dấu vết để lại. Đặc sứ Đan quốc đã lên đường, lệnh hai người chúng ta lập tức tạm thời gác bỏ mọi công việc đi trước phối hợp.”

Tư Biện Thái liền cười nói: “Chẳng qua chỉ là một cô gái, không ngờlà cơ thiếp được cưng chiều của Thái tử Đan Quốc. Nói vậy tuổi cũngkhông lớn, chẳng những đặc sứ đích thân tới, còn muốn hai người chúng ta là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ đi trước phối hợp? Quả thực là chê cười!”

Thật nghĩ coi bọn ông là những … tu sĩ Nguyên Anh trở thành chó săn để sai phái sao?

“Tông môn đã cho người đưa xuống lệnh bài Tử Kim do chính lão tổ tông tự mình ban xuống, nghiêm nghị dặn dò chúng ta không được kháng mệnh.Người Đan quốc đến Lão tổ tông cũng không đắc tội được . . . . . .” Trâu Thạch lắc đầu nói, trong lòng ông cũng không cam lòng. Chẳng qua là cóthể có biện pháp gì đây?

Đan quốc có thực lực cường đại, cho dù là tông môn cao nhất trên đạilục Tấn Tiềm cũng không chọc nổi, bọn họ nắm giữ những dược sư cùng với thuật luyện đan cao nhất trên đại lục, phần lớn tu sĩ cấp cao đều muốncó được đan dược của bọn họ, chỉ cần một câu nói của hoàng thất Đan quốc là có thể điều động nhân lực cùng vật lực cực kì khổng lồ, thậm chíngay cả bọn họ là những tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng không tránh được phảinghe lệnh làm việc .

Tư Biện Thái phiền não bước đi thong thả mấy bước,mọi chuyện ở pháiThánh Trí này đều không thuận lợi, ông đang chuẩn bị đạp bỏ Tô kinh nghĩ biện pháp khác, không nghĩ tới lại gặp chuyện như vậy khiến cho ôngnóng lòng nhưng lại không có biện pháp từ chối phá hỏng.

Thật ra thì hắn muốn đem Phù Ngọc thậm chí Vưu Thiên Nhận thu thập để hoán đổi lấy người của mình tự cũng được. Chẳng qua hai ngày nay ôngnhìn thấy mấy người này ở trong phái Thánh Trí thu được lòng người, mấytrưởng lão trừ Tô Kinh vừa bắt đầu đầu nhập vào mình cùng với Lưu Nguyên Đồng cái kẻ gió chiều nào theo chiều ấy kia, hai người họ rõ ràng là có ý tưởng đen tối như nhau . Thậm chí ngay cả đệ tử môn hạ của bọn họcũng đều như vậy.

Không cần phải nói, liền nói tới Trịnh Quyền thu nữ đệ tử không cóchút nào pháp lực kia. Không tài không sắc, đệ tử của mấy núi còn lạithế nhưng vì không để cho thầy trò bọn họ bị đuổi ra, trong Đại Bỉ đệ tử ngoại môn vốn quan trọng như vậy lại chủ động nhận thua nhường đườngcho nàng ta.

Môn phái bền chắc như thép từ trên xuống dưới như vậy nghĩ cũng thậthiếm thấy, nếu như sử dụng thủ đoạn cứng rắn thu phục , hao tổn tinh anh bên trong hơn phân nửa, gây mất lòng người thì dù có lấy về được đichăng nữa cũng không có tác dụng gì.

Hơn nữa Trịnh Quyền ở trên đại lục Tấn Tiềm mặc dù không có đại danhgì, nhưng cũng đường đường chính chính là một Luyện Đan Sư lục phẩm, cótrời mới biết hắn có quan hệ gì với người Đan Quốc? Nếu như vậy ông cũng không muốn tìm đường chết mà đi đắc tội.

Người lợi hại như vậy, lại cam tâm làm con rùa rúc đầu trốn ở một môn phái nhỏ nhặt tại biên thùy Tây Nam, cũng thật là kỳ quái!

Trâu Thạch cũng biết Tư Biện Thái đang phiền não cái gì, ông đối vớiviệc này ngay từ lúc bắt đầu cũng không quá coi trọng, đối phó với những chi nhánh nhỏ bé như vậy, thay vì cưỡng bức không bằng dụ dỗ lợi dụng,đưa những đệ tử có tiền đồ nhất của bọn họ đến Tông môn đi , chờ bọn hắn tự mình được chứng kiến thực lực của Tông môn , đương nhiên sẽ khẩn cấp muốn lấy lòng để đầu nhập vào tông môn thôi.

Chẳng qua Tư Biện Thái lại nhất thời nóng vội kiến công, muốn dùngthực lực cá nhân để hoàn thành chuyện này, hết lần này tới lần khác còntìm đối tượng hợp tác sai lầm , khó tránh khỏi mọi chuyện gặp phải cảntrở.

“ Tô Kinh kia tìm ngươi có chuyện gì?” Trâu Thạch cố ý hỏi.

Tư Biện Thái trừng mắt liếc ông một cái: “Còn có thể có chuyện gì?Khuyến khích ta ra tay thu thập hai người Vưu Thiên Nhận và Phù Ngọcthôi.”

” Chắc chắn ngươi không đồng ý rồi, ha hả! Thật là buồn cười, hắn cho là hắn là ai, còn muốn bắt ngươi làm vũ khí để sử dụng .”

“Ta cự tuyệt hắn, hắn lập tức sửa lại ý, nói ở phái Thánh Trí đợikhông nổi nữa, hi vọng mang mấy người đệ tử tâm phúc cùng ta trở về tông môn, vì tông môn hiệu lực.” Tư Biện Thái có chút ít nhức đầu.

Nếu như Tô Kinh sớm nói lên việc này ,ông sẽ rất cao hứng khi thủ hạdưới tay mình có thêm một gã đại tướng , nhưng là trải qua hai ngày này, mắt thấy Tô Kinh cùng với đệ tử của hắn liên tục thất bại, thực tại ông có chút không nhìn trúng hắn.

Trâu Thạch cười cười nói: “Ngươi vẫn nên mang theo a, những công việc của Tông môn chúng ta xử lý chẳng phải vẫn thiếu người chạy việc sao?”

Hai mắt Tư Biện Thái tỏa sáng, gật đầu nói: “Cũng đúng!”

Hai người trao đổi một phen, gọi Tô Kinh tới, cứ như vậy đã rồi phân phó sau, liền đi đầu cùng đặc phái Đan Quốc xuất phát rồi.

Hai đạo sáng ngời liền từ phái Thánh Trí xẹt qua rồi biến mất, đảo mắt đã thấy biến mất ở phía đông chân trời.

Dưới đỉnh Sướng Tiên Cốc trong núi Ứng Bàng, một cô gái áo đen lẳnglặng nhìn lên bầu trời, ngoại trừ gương mặt xinh đẹp trong sáng, mái tóc cùng với quần áo dường như hòa hợp làm một cùng với bóng đêm.

Cho đến khi ánh sáng kia biến mất, cô gái mới nhè nhẹ thở phào mộtcái nói: “Hai tên phiền toái này cuối cùng cũng rời đi rồi, Chu Chu,chuyện của muội có lẽ sẽ không bị người chú ý. Không nghĩ tới dưới tìnhhuống này muội cũng có thể phân liệt ra hỏa linh. . . . . . Ta có lúchận không thể để muội nhớ lại được tất cả nhưng có lúc lại hi vọng muộivẫn có thể tiếp tục sống tự tại như vậy, ta chỉ có thể cố sức kéo dàithời gian bọn họ phát hiện ra muội, còn những thứ khác thì hãy giao choông trời quyết định đi