Nga Mỵ

Chương 187: Tiểu Sư Muội Xinh Đẹp



Tu sĩ bày quầy bán hàng kia nhận ra Chu Chu giống như không có chúttu vi nào, có điều mấy người bên cạnh đều là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, cho nêncũng không dám thất lễ, đáp: “Lão thành chủ tiền nhiệm bị mất tích khidẫn người lên núi thăm dò ngôi mộ cổ của Tu sĩ kia, Thành chủ mới là con ruột của ông ta, tất nhiên là muốn tìm lão thành chủ về rồi. Lúc mớiđầu cũng có không ít người tích cực tham gia, sau đó lại có thêm mộtnhóm Tu sĩ có đi không có về nữa, những người khác liền không dám đitiếp nữa. Cái thông báo này dán ở ngoài được gần nửa năm rồi, vẫn khôngcó đủ nhân số.”

“Sao Thành chủ nhà các ngươi không mời tu sĩ Nguyên Anh kỳ ra tay tươngtrợ?” Cơ U Cốc nói, có thể trở Thành chủ Tiên thành, thể nào cũng cóchút bối cảnh.

Tu sĩ kia gãi gãi đầu nói: “Nghe nói là có, nhưng mà không biết tại saođến nay vẫn không thấy đâu.” mặc dù hắn ngồi trong Tiên thành này đãlâu, nhưng loại chuyện cao tầng này, hắn vẫn chỉ biết được rất có hạn.

Đề Thiện Thượng thấy không hỏi ra được thêm cái gì nữa, kéo Cơ U Cốcnói: “Đệ nói xem chúng ta có nên đi xem một chút không, ngôi mộ cổ củaTu sĩ, nói không chừng có chút môn đạo!”

Năm người này, bình thường khi muốn làm chuyện gì đó đều là do Cơ U Cốcvà Đề Thiện Thượng quyết định, hai người bọn họ nghĩ rằng dù sao cũngphải ở chỗ này một đêm, nếu không quá vội vã, thì có thể xem tình hìnhrồi nói sau.

Sáng ngày hôm sau, mọi người đi đến phường thị, lấy mấy thứ đồ không vừa mắt hoặc không dùng đến từ quá trình “hành thiện” ra để đổi lấy linhthạch, sau đó đi đến quán trà nổi danh nhất ở đây để thám thính tin tức.

Quán trà ở Tiên thành cũng không khác mấy so với thế gian phàm tục, Tusĩ ở chỗ này có thể trao đổi một chút tin tức nho nhỏ, cũng có thể thảoluận về những vấn đề gặp phải trong quá trình tu luyện. Nước trà là tràlinh thảo bình thường, tầng một đều là Tu sĩ Luyện Khí kỳ, tầng hai thìđều là tu sĩ từ Trúc Cơ kỳ trở lên.

Lúc Chu Chu đi theo đám người Doãn Tử Chương lên lầu thì không có aingăn cản, ở nơi này một vài đoàn tu sĩ khá lớn cũng có mang theo thị tỳđồng tử, người khác chỉ nghĩ nàng là tùy tùng của đám người Doãn TửChương.

Không ít tu sĩ nói thầm trong lòng, mấy người này tuổi còn trẻ đã TrúcCơ, hơn nữa bộ dạng trẻ con của Đề Thiện Thượng càng khiến cho người takinh hãi, trừ khi cả tư chất và bối cảnh đều không kém, sao lại mangtheo một nha hoàn quê mùa như vậy bên người chứ?

Nhìn thấy Chu Chu nghênh ngang ngồi bên cạnh Doãn Tử Chương, ngườixung quanh đều cảm thấy kỳ lạ. Có điều đối với Tu sĩ thì chưa bao giờthiếu kì nhân quái sự (người lạ chuyện lạ), như thế này cũng chưa là cái gì, đa số mọi người cùng lắm cũng chỉ là nhìn thêm đôi lần rồi quay đầu đi.

Chỉ có hai Tu sĩ trung niên ngồi dựa bên cửa sổ thì nhìn chằm chằm vào Doãn Tử Chương không chịu rời mắt đi.

Doãn Tử Chương ngẩng đầu lạnh lùng nhìn bọn họ một cái, hai Tu sĩ kiarốt cục không nhịn được đứng dậy đi lên phía trước thăm dò hỏi: “Lâm,Lâm Tam công tử?”

Doãn Tử Chương ngẩn ra, vẻ mặt lạnh lùng: “Các ngươi nhận nhầm người rồi!”

Hai gã Tu sĩ trung niên ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng nói xin lỗi rồilui ra, một người trong đó không cam lòng nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Bộdạng đúng là quá giống. . . . . . .”

Tên còn lại tức giận nói: “Không giống thì làm sao chúng ta lại nhậnnhầm được? ! Tuy nói có người giống người, nhưng sao lại có thể như vậyđược? Quả thực chính là đúc từ một khuôn ra mà.”

Đề Thiện Thượng từng nghe thấy Doãn Tử Chương nói với Chu Chu về mấyngười thân mà hắn không muốn thừa nhận, xem ra những người đó có lẽ làngười họ Lâm.

Các tu sĩ trong quán trà đang ba hoa khoác lác, không ít người nhắc tớiđại hội thi đấu Luyện Đan Sư của năm nước mấy tháng trước, mấy “nhân sĩbiết chuyện” kể đến chuyện ngày đó giống như là bản thân họ từng đượcđứng xem rất gần vậy, khoác lác đến bốn bề dậy sóng kinh tâm động phách. Nhất là một màn cuối cùng khi mà Chu Chu nữ Luyện Đan Sư mà Tích quốcmời đến luyện thành“linh đanthánh phẩm ”, lại càng nói càng hăng. Chỉ sợ rằng Tiên giáng phàm cũng không có cảnh tượng như vậy.

Chu Chu nghe thấy thì đỏ mặt, gần như là vùi mặt vào trong chén trà,Đề Thiện Thượng còn sợ thiên hạ không loạn vỗ bàn lớn tiếng khen ngợi,ngay cả Doãn Tử Chương cũng không nhịn được mà nở nụ cười, sự không vuido bị nhận nhầm lúc nãy đã biến mất không còn sót lại chút gì.

Vấn đề nan giải là từ trước đến nay trình độ luyện đan ở Tây Phương NgũQuốc vẫn luôn thấp hơn chỗ khác một bậc, lúc này lại xuất hiện một Luyện Đan Sư vượt xa Luyện Đan Sư của Đan quốc, mặc dù Chu Chu không phải làngười của Tây Phương Ngũ Quốc, nhưng bọn họ cũng cảm thấy vô cùng đượchả giận.

Không ít người hỏi đến dung mạo của Chu Chu, mấy tTu sĩ kia vẻ mặtkhuynh mộ mê say phun ra năm chữ: “Tiên thiên hóa thành người!”

Đề Thiện Thượng lần này thật sự không nhịn nổi, phun ra một ngụm trà, gần như là cười lăn lộn dưới đất.

Không ít tu sĩ đang say sưa tưởng tượng bị tiếng cười cuồng dã của hắnhù sợ, vội vàng trừng mắt về phía hắn, Đề Thiện Thượng vừa cười vừa ômbụng, giọng ngắt quãng nói: “Ta…ta là quá…quá cao hứng. A ha ha ha!”

Chu Chu bị hắn cười đến thẹn quá hóa giận, tính tình dễ chịu hơn nữacũng không thể nhịn được mà phát tác, oán hận nói: “Huynh còn cười nữa!Ta, ta. . . . . . .” Nghĩ đến nửa ngày cũng không biết nên uy hiếp nhưthế nào mới có tác dụng.

“Sau này thức ăn tiểu sư muội làm sẽ không có phần của huynh, đan dượchuynh cũng đừng nghĩ đến nữa.” Doãn Tử Chương lạnh lùng nói.

Đề Thiện Thượng cũng thật sự hơi sợ chọc giận khiến cho Chu Chu trở mặt, run run kìm nén tiếng cười, kéo căng da mặt nghiêm túc nói: “Lão tửcười lúc nào a! Lão tử là người nghiêm túc như vậy mà!”

Chu Chu được Doãn Tử Chương trượng nghĩa ủng hộ, tâm tình tốt hơn mộtchút, có điều nghe thấy mấy Tu sĩ kia vẫn còn đang nói loạn, buồn bựcnói: “Chúng ta trở về đi, có được không?”

Đúng lúc ấy thì một tiểu nhị trong quán trà lật đật chạy lên tầng hai,cao giọng nói: “Tiểu nhân vừa mới nghe được một tin lớn, không biết cácvị tiên trưởng có hứng thú hay không?”

Một vị khách quen gõ gõ bàn cười mắng: “Có lời cứ nói! Ở đâu ra nhiều lời vô nghĩa thế? !”

Tiểu nhị cười hắc hắc hai tiếng nói: “Thành chủ mới một vị Nguyên Anh sư tổ của phái Ẩn Hàng, mang theo ba đệ tử, nói chuẩn bị dẫn đội xông lêncổ mộ tu sĩ trên núi Điểm Phượng, vừa rồi còn có mấy đệ tử Trúc Cơ kỳphái Điểm Hâm đi ngang qua, cũng nói muốn cùng đi!”

Không ít tu sĩ nhất thời động tâm, có Tu sĩ Nguyên Anh kỳ áp trận, cổ mộ tu sĩ này cũng có thể xông vào một lần, nói không chừng còn có thể mòđược chỗ tốt!

Đề Thiện Thượng và Cơ U Cốc liếc nhìn nhau một cái, cũng rất là độngtâm, Chu Chu nhỏ giọng nói: “Cho dù có tu sĩ Nguyên Anh kỳ, nếu thật sựxảy ra chuyện, người ta cũng bận rộn bảo vệ đệ tử nhà mình, nào có thểlo lắng cho người khác?”

Đề Thiện Thượng nói: “Tiểu sư muội cũng hiểu được, lão tử mới không cầntrông cậy vào người khác che chở mình! Xảy ra chuyện thì chỉ cần lão tửchạy nhanh hơn người khác là được!”

Bốn người còn lại im lắng, suy nghĩ giống như có mấy phần ngụy biện, cho nên cuối cùng quyết định đợi lát nữa sẽ đi đến phủ thành chủ ghi danh.Chu Chu ngẩng đầu nhìn các sư huynh sư tỷ ý chí chiến đấu sục sôi, rốtcuộc quyết định nói: “Muội, muội sẽ đi cùng mọi người!”

Doãn Tử Chương trợn mắt nhìn nàng một cái nói: “Muội vốn phải đi cùngchúng ta, chẳng lẽ muội còn muốn lười biếng một mình sao? !”

Trong lòng hắn thật ra cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, mấy ngày gần đây,biểu hiện của Chu Chu dường như “dũng cảm kiên cường” hơn trước đây mộtchút, khi Đề Thiện Thượng yêu cầu đi đường bộ gây chuyện thị phi dọcđường, ngay cả một câu phản đối nàng cũng không nói.

Lần này nàng còn chủ động nói sẽ theo chân bọn họ cùng nhau mạo hiểm, chẳng lẽ nàng bị cái gì đó kích thích sao? !

Chu Chu rất ấm ức, hiếm khi nàng chủ động như vậy, đại ác nhân sao không chịu biểu dương nàng hai câu chứ?