Nếu Còn Kiếp Sau

Chương 13: Thì ra cô còn nhớ tới con



Hai người mệt mỏi nghĩ ngơi một lúc,Đại Vũ chợt nhớ lại những lời nói của mình lúc nãy liền đỏ mặt ngại ngùng chạy vào phòng vệ sinh.Vương Thanh cũng đi theo sau,hai người dùng xà phòng tắm rữa lại người cho sạch sẽ rồi bước ra ngoài mặc ₫ồ vào,Đại Vũ loay hoay kiếm nhanh một bộ đồ nhìn cũng vừa vặn đưa cho Vương Thanh.Đại Vũ thì mặc cái áo in hình songoku còn đưa cho Vương Thanh cái áo hình Mabư 

Đại Vũ nhanh chóng đem tất cả đồ dơ bỏ vào máy giặt,rồi cùng Vương Thanh xuống bếp.Hai người cùng nhau làm đồ ăn trưa,Vương Thanh ở nhà cũng lâu lâu hay xuống bếp nên cũng biết làm không ít món.Sẵn thấy trong nhà còn thịt bò,nên đem ra làm món thịt bò xào,Đại Vũ thì đi do gạo nấu cơm.Mỗi người một việc cứ thế rồi cùng nhau đem thức ăn ra bàn,cùng nhau thưởng thức.

" Đồ ăn thật sự là rất ngon nha.Hảo hảo "

Vương Thanh mỉm cười rồi gắp thịt cho Đại Vũ " Nếu ngon thì ăn nhiều một tí ".Ăn xong hai người họ lại quấn quít cùng nhau phơi đồ,làm hết các công việc nhà.Thì họ cùng nhau leo lên chiếc giường của Đại Vũ.Vì mệt mỏi sau trận mây mưa lúc nãy nên vừa nằm xuống hai người đã đánh một giấc cho tới chiều.

_____phân cách a_____

Đại Vũ khẽ cựa mình thức giấc,đôi mắt to tròn của cậu khẽ mở ra,ngồi dậy ngáp một cái thật to "Oa."

Trời cũng đã bắt đầu sập tối,cậu ngó qua chiếc đồng hồ thì cũng đã 6h.Nhanh chóng ₫i rửa mặt rồi cậu xuống phòng khách để coi tivi,thấy Vương Thanh ngủ ngon thì không nỡ đánh thức,cứ thế lẵng lặng ra ngoài.

Một lúc sau thì Vương Thanh cũng cựa mình,₫ưa cánh tay qua bên kia thì thấy sao thiếu thiếu cái gì ₫ó,thì tỉnh dậy không thấy Đại Vũ đâu liền đi xuống nhà ₫ịnh tìm.Vừa tới cầu thang đã nghe tiếng phim hoạt hình vang lên " Kame...Kame...Kameha ".Liền biết ngay bảo bối ngồi dưới,thấy Đại Vũ từ xa đang ngồi vừa cầm li sữa,hai chân khoang lại ngồi trên ghế ôm gấu bông hình con gà,có lẽ do Đại Vũ chăm chú quá nên uống sữa xong lại quên chùi miệng.Vương Thanh ₫i lại thì thấy sữa còn dính trên miệng,liền cuối xuống dùng miệng của mình mà hôn sạch.Đại Vũ đang coi phim thì bị quấy rầy liền bực bội quơ tay tán nhẹ lên mặt Vương Thanh " Né ra nha,nãy còn chưa đủ sao."

Vương Thanh mỉm cười:

- Đối với bảo bối thì mãi mãi vẫn không đủ.Nói rồi ngồi xuống kế bên Đại Vũ.

" Lưu manh " Đại Vũ thầm nói rồi ngồi xem tiếp phim.Một lúc sau,phim vừa hết thì mẹ Đại Vũ cũng từ ngoài bước vào " Tiểu bảo bối,nhanh phụ mẹ đem đồ vào "

Vương Thanh thấy thế liền chạy ra, " Con chào cô ạ

Tú Hoa thấy vậy cũng đành mở miệng chào nhưng khi nhìn Vương Thanh lại có cảm giác rất quen thuộc nhưng nhìn mãi mà không ra

" Chào con! Con là bạn mới của Đại Vũ hả? "

Từ trong Đại Vũ cũng nói vọng ra:

- Cậu thấy chưa a,mẹ tôi còn không nhận ra mà.Mẹ à! Cậu ta là đứa bé 10 năm trước mà hay qua nhà mình quậy với hay cùng chơi với con đó.

Tú Hoa trố mắt:

- Hèn gì lúc đầu cô nhìn con đã có cảm giác thân thuộc.Không ngờ cậu bé ngày nào đã lớn như thế này rồi,còn đẹp trai cao ráo hẳng ra.

Vừa nói xong Vương Thanh nở nụ cười rồi cầm đồ vào trong.Tú Hoa vừa đi vào nhà,vừa mắng Đại Vũ " Sao Vương Thanh đến mà không nói cho mẹ một tiếng để mua nhiều món ngon về vậy hả?" Đại Vũ cũng trả lời " Con cũng mới gặp lại cậu ấy 2 ngày trước mà".Nói xong Đại Vũ cũng nhanh chân vào bếp phụ giúp mẹ và Vương Thanh.

Một lúc sau mọi thứ đều được dọn lên bàn,cả ba người cùng nhau vừa ăn vừa trò chuyện.

" Vương Thanh,sao lúc đó gia đình con đột ngột dọn đi mà không nói với gia đình cô biết với.Dù sao cũng là hàng xóm bao nhiêu lâu mà? "

Vương Thanh cũng vội giải thích:

" À dạ không phải như cô nghĩ đâu ạ tại lúc đó gia đình con có chuyện gấp phải dọn đi,định qua nói với cô mà không kịp ạ.Với ba con lúc đó có làm ăn với bọn xấu mà không biết nên bị hãm hại" rồi đem mọi chuyện lúc trước có kể cho Đại Vũ tường thuật lại cho Tú Hoa biết.

Sau khi nghe xong Tú Hoa như hoảng hồn " Vậy sao bây giờ gia đình con lại quay về chỗ này,ngộ nhỡ nguy hiểm thì sao?"

" Dạ.Không có đâu ạ,mọi chuyện đã được giải quyết ổn thoả "

Đại Vũ chen vào " Thôi mẹ à,ăn ₫i chuyện gia ₫ình người ta ₫ừng đào sâu vào nữa,cái gì qua thì cho nó qua đi "

Mẹ Đại Vũ mỉm cười nói lại:

- Ay cha không phải,10 năm trước có đứa nào nhớ tới cậu ta mà ngày nào cũng ra cánh đồng ₫ó đợi hay sao.Mưa cũng chạy ra đó chờ,làm bữa đó bệnh tới nỗi phải nhập viện.Vả lại thời gian trôi qua ngày nào cũng có người cứ ra đó mà trông ngóng.Ai ta ai hả Tiểu Vũ ₫ừng tưởng mẹ không biết nhé?

Đại Vũ bị mẹ nói xấu bèn lặng thinh chỉ cười cười,Vương Thanh sau khi nghe những lời ₫ó lại càng đau lòng nuốt không trôi cơm mà nó " Cho tôi xin lỗi "

Mẹ Đại Vũ thấy bầu không khí không đươc tốt đành nói " Thôi nào cái gì cũng qua rồi,hay là Chủ nhật con lại đến nhé Thanh,cô sẽ làm đồ ăn ngon đãi con "

Vương Thanh vội nói " Thôi không cần đâu cô,như vậy rất cực ạ."

" Có gì đâu con,cô cũng coi con như con trai cô,mà.Thôi không nói nữa mau ăn nào "

" Dạ vậy con cám ơn "