Nằm Vùng

Chương 7



Vừa đâm kim xuống, Lâm Hải Đường vừa rồi còn kiêu ngạo đã hét lên đau đớn.

Tôi trực tiếp đẩy cô ta, sau đó vò tóc rối tung, chớp chớp mắt, lại tát mình một cái, ui da, khỏi phải nói, có chút đau!

Sau đó, tôi xoay người khóc lóc chạy ra ngoài cáo trạng.

Kết quả tôi mới đi được vài bước đã nhìn thấy Tông Dã đi về phía tôi.

Tôi nhào vào lòng anh ta, bắt đầu diễn.

Tôi ấm ức nói: “Tông Dã, người ta hơi sợ… Cái cô Lâm kia sau khi tiến vào đã đe dọa em rời đi, đánh em mắng em, hu hu hu…”



Tông Dã tiện tay ôm tôi.

Để diễn cho chân thật, tôi thực sự đã vắt ra vài giọt nước mắt, rưng rưng nhìn Tông Dã.

Đóng vai trà xanh, ai mà không biết?

Nhưng không biết có phải ảo giác của tôi không, tôi luôn cảm thấy ánh mắt Tông Dã nhìn tôi như thoáng có ý cười.

Tôi nghe thấy lời trong lòng anh ta: “Khóc thật đáng thương, vợ sắp cưới của mình bị ức hiếp, mình sẽ đòi lại công bằng cho cô ấy.”

Tôi vô cùng đắc ý, trong lòng nghĩ: “Kỹ năng diễn xuất của mình thật tốt, đại ca này cũng bị lừa.”

Tôi thấy Tông Dã hơi cau mày.

Ngay sau đó Lâm Hải Đường cũng che mông chạy ra ngoài.

Cô ta cũng tới cáo trạng: “Anh Tông Dã, rõ ràng là cô ta đánh em!”

Tôi càng ấm ức hơn, khóc lóc kể lể: “Em không chạm vào cô ấy… Là cô ấy đòi đánh đòi giết, còn nói em đê tiện, muốn em nhường vị trí cho cô ấy, nói cô ấy muốn gả cho anh.”



Sắc mặt Lâm Hải Đường càng khó coi hơn, cô ta muốn phản bác gì đó, nhưng Tông Dã lạnh lùng đuổi người: “Hôm nay là tiệc đính hôn của tôi và vợ sắp cưới, tôi không cho phép bất kỳ kẻ nào bắt nạt vợ sắp cưới của tôi. Nếu cô không phải thành tâm tới chúc phúc, còn bắt nạt vợ tôi, vậy cô không cần ở lại nữa, rời khỏi đây đi.”

“Anh đang đuổi em đi? Không nể mặt ba em?”

“Cô tự đi hay để tôi gọi người khiêng cô đi?” Tông Dã không chút lưu tình nói.

Tôi gào thét trong lòng: “Lần này Tông Dã thật sự rất ngầu rất đẹp trai.”

Trước khi Lâm Hải Đường đi, còn không quên hung hăng trừng tôi một cái.

Tôi còn làm mặt quỷ với cô ta, khiến cô ta tức giận hơn.

Nhưng khi đối mặt với Tông Dã, tôi lập tức tỏ vẻ nhu nhược.

Tông Dã lấy khăn tay ra, vừa lau nước mắt cho tôi vừa lấy trong túi ra một viên kẹo sữa, như đang dỗ dành trẻ con:

“Ngoan, đừng khóc.”

Mặt già của tôi, à không, khuôn mặt non nớt của tôi lập tức đỏ bừng lên vì xấu hổ.

Tôi ứ phải trẻ con!

Có điều, hương vị viên kẹo sữa này thật ngọt.

Sau khi trở lại sảnh tiệc, người phục vụ bưng một ly rượu tới cho tôi. Nếu không phải trước đó tôi đã nghe thấy lời của Lâm Hải Đường, tôi nhất định sẽ uống cạn mà không chút đề phòng.

Nhưng lúc này, tôi cầm lấy ly rượu, giả vờ bất cẩn làm đổ xuống đất.

Tôi nhìn vẻ tiếc nuối trong mắt của người phục vụ kia, cười thầm trong lòng. Âm mưu thâm độc của Lâm Hải Đường đã định sẽ không thực hiện được.

Tôi dám khẳng định, sau khi cô ta biết kế hoạch của mình thất bại, nhất định sẽ tức giận đến giậm chân. Nghĩ đến đây, lòng tôi vui vẻ hơn nhiều.