Năm Tháng Vội Vã

Quyển 6 - Chương 8



Thángbảy nóng nực, ba ngày thi đại học ông trời không thương tình, dường như để chomọi người có một ấn tượng thật sâu sắc về năm đó, thời tiết vẫn vô cùng ngộtngạt, không hề có dấu hiệu mát mẻ.

Chiếcquát điện cũ trên đầu vừa kêu o o vừa chậm rãi tạo gió, xung quanh có một sốthí sinh hơi mập, không chịu được bèn đưa khăn lên lau mồ hôi, Phương Hồi nhìnnhững bài thi nửa quen thuộc, nửa xa lạ trên đề thi và mím chặt môi lại.

Nhữngngày vừa qua cô thường xuyên đến thư viện Bắc Kinh để ôn thi, từ chín giờ sángđến chín giờ tối. Giữa chừng Trần Tầm có đi tìm cô mấy lần, buổi trưa hai đứacùng đến nhà ăn của thư viện mua cơm, 6 tệ/suất, một món thịt, một món rau,tranh thủ lúc ăn cơm nói chuyện, đối chiếu công thức gì đó. Có lúc họ cũng điloanh quanh trong thư viện, nghịch máy tính chuyên dùng để tra cứu sách, hoặcđoán người thứ mấy ngồi ở bàn thứ mấy trong phòng đọc đang chuẩn bị thi gì.

TrầnTầm đến không lâu, sau khi cậu ra về, Phương Hồi cảm thấy vô cùng hẫng hụt,hành lang thư viện có dãy cửa kính, qua đó cô có thể Trần Tầm ra về, cậu mảimiết đạp xe, cuối cùng mất hút trước mắt cô. Sau đó Phương Hồi uể oải quay vềbàn, tiếp tục làm các đề thi không bao giờ có thể làm hết.

Ngày6-7, Trần Tầm không vội về, hai đứa ngồi trước bậc đá ở tầng một của thư việnnói chuyện.

“Cậuthấy căng thẳng không?”. Phương Hồi hỏi.

“Hơihơi...”. Trần Tầm ngần ngừ nói: “Cảm thấy không đủ thời gian, nhưng lại muốnthi sớm cho xong. Còn cậu?”.

“Tớcũng vậy”. Phương Hồi cúi đầu xuống: “Nhưng tớ đã cố gắng hết sức rồi”.

“Thếthì được rồi”. Trần Tầm khẽ vuốt tóc cô nói: “Cậu biết tớ lo nhất điều gìkhông? Tớ sợ bọn mình không vào được một trường... Trường L điểm cao như vậy,có lúc tớ nghĩ hay là bọn mình thi trường W cho xong chuyện!”.

Tráitim Phương Hồi giật thột một cái, hai bàn tay vặn vào nhau, Trần Tầm nói trúngnỗi sợ hãi trong lòng cô, sau đó hai đứa lại nói chuyện linh tinh một hồi,trước khi ra về, Trần Tầm ôm chặt Phương Hồi, ghé sát vào tai cô nói: “PhươngHồi, cậu nhớ nhé, bọn mình còn phải học bốn năm đại học cùng nhau nữa! Thế nênnhất định cậu phải cố gắng thi cho tốt, nhớ chưa?”.

“Ừ... cậu cũng thế nhé!”. Phương Hồi gục đầu vào lòngTrần Tầm và gật đầu, trên ngực cậu đọng lại một vệt nước mắt.

Đêmhôm đó cô lại mất ngủ, chắc cũng chỉ ngủ được hai ba tiếng đồng hồ, không biếtdo căng thẳng hay vì sao, lúc thì mơ về thi đại học, lúc lại mơ về Trần Tầm,gần như là ngủ không ngon giấc. Điều này ảnh hưởng trực tiếp đến sự phát huycủa cô trong ngày thi hôm sau, ngày đầu tiên còn đỡ, đến khi ngày hôm sau mấtngủ tiếp, với một tâm trạng bồn chồn bất an, cô lại càng thi khó khăn hơn.

Rồicô lại cùng địa điểm thi với Trần Tầm và Triệu Diệp, vừa thi xong Triệu Diệpliền hỏi Trần Tầm đáp án, nghe thấy con số khác hẳn với mình, Phương Hồi thấychán hẳn. Trần Tầm đã nhận ra vẻ khác thường của cô, nhưng hỏi cô, cô chỉ nóilà không sao. Trước giờ thi buổi chiều, Phương Hồi liền kéo Trần Tầm lại, cốgắng kìm chế không khóc và nói cậu cố lên nhé, nhất định phải thi được vàotrường L. Dần dần Trần Tầm đã cảm nhận ra được vấn đề, có lẽ Phương Hồi đã tụt đằngsau cậu, nếu bây giờ cậu tiếp tục tiến bước thì chắc chắn hai người sẽ xa nhau.

Từtrước đến nay vật lí là môn tủ của Trần Tầm, nhưng hôm đó khi làm đến câu cuốicùng, cậu liền ngần ngừ. Đề thi này về cơ bản cậu đều làm được, nếu không có gìbất trắc thì ít nhất được 120 điểm, còn bình thường Phương Hồi học vật lí khôngtốt lắm, cùng lắm được 100 điểm. Cộng với 20 điểm ưu tiên của Trần Tầm, khoảngcách giữa họ phải trên 40 điểm, thi đại học mà cách nhau 40 điểm thì có thểcách nhau mười bảy, mười tám trường, Trần Tầm nghĩ khá lâu, cuối cùng vẫn đểtrống bài đó không làm.

Thựcra lúc chuông reo, Trần Tầm cũng thấy hơi hối hận, dù gì thì đây cũng là kếtquả của mười hai năm đèn sách, liên quan đến cả cuộc đời sau này, ai mà biếtliệu có vì bài này mà thay đổi cả cuộc đời hay không. Nhưng khi ra khỏi phòngthi, nhìn thấy khuôn mặt buồn bã của Phương Hồi, Trần Tầm lại thấy yên tâm, cậucảm thấy tự hào vì đã hi sinh cho tình yêu, lúc đó cậu vẫn chưa biết rõ cuộcđời của mình trong tương lai quan trọng hay Phương Hồi quan trọng hơn, tronglòng cậu chắc chắn là như nhau, vì thế cậu cảm thấy đáng phải làm như vậy.

TriệuDiệp lại chạy tới đối chiếu đáp án, Trần Tầm cũng trả lời theo kết quả bài mìnhđã làm, nhưng khi hỏi đến bài cuối cùng cậu liền ngắc ngứ, vì không làm nênkhông biết đáp án.

“8kg”. Trần Tầm nói đại một con số.

“8kg? Làm gì có? Tớ hỏi bài cuối cùng ấy, không phải công mà lực kéo F tạo ra đósao?”. Triệu Diệp nhắc lại cho cậu nhớ.

“Ừ,à à, 1 kJ”. Trần Tầm đáp bừa.

PhươngHồi nhìn cậu với vẻ thắc mắc, Triệu Diệp trợn mắt lên nói: “Ông đùa tớ à? Khôngthể nhỏ như thế được! Không nói chuyện với ông nữa, chắc chắn ông cũng khônglàm

“Mỗiông làm được thôi! Ông mà làm được thì mặt trời mọc ở đằng Tây, không không,phải đằng Nam mới đúng, Trái Đất thôi không quay quanh Mặt Trời nữa mà tựquay!”. Trần Tầm đập tay xuống người Triệu Diệp nói.

TriệuDiệp đỡ tay Trần Tầm rồi cười hỏi Phương Hồi: “Cậu về ngay sao?”.

“Ừ,mẹ tớ đang đợi ở đầu ngõ”. Phương Hồi cất thẻ dự thi vào túi rồi chỉ ra cổngnói.

“Haizz,có xe đưa đón sướng thật! Con Lexus của mẹ cậu nhìn bốc thật!”. Triệu Diệp thởdài nói: “Ngày mai thi xong cậu đừng về vội, bọn mình đi ăn chúc mừng thi xongnhé! Tối tớ sẽ gọi điện cho Kiều Nhiên bảo ngày mai cậu ấy báo với Gia Mạt, haicậu ấy cùng điểm thi ở trường D mà. Bọn mình đến đường Quỷ ăn tôm cay nhé!”.

“Ừ,về tớ sẽ bảo mẹ tớ”. Phương Hồi gật đầu nói: “Trần Tầm, ngày mai cố gắng thitốt nhé”.

“Cậuyên tâm, bọn mình giống nhau thôi”. Câu trả lời của Trần Tầm khiến Phương Hồi tựnhiên lại thấy cảm động.

11giờ 30 ngày 9-7, sau khi chuông reo, dường như cả Bắc Kinh đều có cảm giác kìthi quan trọng đã kết thúc. Thành hay bại đều đã không thể thay đổi, chỉ còncách là chờ đợi một thời gian mới biết ai là anh hùng. Ra khỏi phòng thi sẽ cảmnhận được rất nhiều tâm trạng khác nhau, có người không kìm chế được, hào hứngnói đủ mọi chuyện, có người buồn bã, chán nản thậm chí là khóc, có người némhết sách vở, bút, thước vào thùng rác, cũng có người xé giấy ghi tên và số báodanh của mình dính trên bàn ra và cất đi cẩn thận. Cho dù là niên đại nào,những kì thi như thế này đều có thể coi là những vở bi kịch, hài kịch của cuộcđời con người.

Lúcra khỏi cổng, Phương Hồi nhìn thấy Trần Tầm và Triệu Diệp đã lấy xe xong vàđang đợi cô. Lúc đó Trần Tầm đang nói chuyện, Triệu Diệp chỉ ra đằng sau, TrầnTầm ngoảnh đầu lại và nở một nụ cười rất tươi, cậu ra sức vẫy tay và vỗ lênkhung xe đạp của mình. Phương Hồi nói lúc đó cô có cảm giác như muốn khóc,nhưng cô không khóc, mà chạy ngay về phía Trần Tầm, chạy về nơi có rực rỡ nhấttrong trái tim cô.

Bọnhọ đã gặp nhau ở cổng trường F, vừa đến Lâm Gia Mạt liền kéo ngay Phương Hồi,hào hứng nói: “Cuối cùng thì đã thi xong! Cha mẹ ơi, sao đến bây giờ tớ lại cảmthấy không thực tế tí nào cả!”.

“Ừ!Vậy là coi như bọn mình đã tốt nghiệp rồi đấy!”. Phương Hồi gật đầu nói.

“Khôngphải coi như mà là thực sự”. Triệu Diệp tiếp lời nói: “Kể từ năm lớp 12 - khituyên thệ trở thành người lớn là bọn mình đã có quyền công dân rồi, cũng sắp 20rồi. Kẻ từ hôm bọn mình khắc tên lên cây là bọn mình đã bye bye trường F rồi.Bọn mình đã thi xong từ lúc nãy rồi. Các anh chị em, bọn mình có thể bắt đầucuộc chinh chiến mới - đến đường Quỷ chứ?”.

“Đithôi đi thôi!”. Trần Tầm khua tay nói: “Hôm nay chắc chắn phải ăn một bữa thậtđã”.

Mấyđứa đến đường Quỷ, ngồi xúm quanh nhau. Triệu Diệp liền gọi luôn 20 con tômcay, hồi đó Bắc Kinh rất chuộng ăn món này, 2 tệ/con, ngon mà lại rẻ, cả đườngQuỷ đều là các quán bán tôm cay. Ngày 9-7 năm ngoái, khu vực này là mảnh trờiriêng của món lẩu cay, văn hóa ẩm thực cũng giống tâm trạng con người, luônluôn có sự thay đổi.

“TriệuDiệp, ông ăn ít thôi! Ông xem xem chỗ ông có bao nhiêu vỏ hả? Đừng có ăn thamnhư thế!”. Trần Tầm gõ đũa xuống tay Triệu Diệp.

“Đâucó, Gia Mạt cũng bỏ vỏ ở chỗ tôi mà!”. Triệu Diệp vội gạt sang chỗ Lâm Gia Mạt.

“Thôiđi! Tôi ăn tôi để chỗ tôi chứ! Ai làm như ông!”. Lâm Gia Mạt đẩy cậu ta ra nói.

“Thôiđi bà, đó là vì tôi sợ ruồi nó đậu vào, bà không thấy có mấy con cứ bay qua baylại à!”. Triệu Diệp khua đũa nói.

“Saotôi không nhìn thấy nhỉ, chỉ thấy cậu loanh quanh ở đó thôi!”. Kiều Nhiên

“Hê!Tôi nói mà ông không tin à! Tôi sẽ gắp cho ông một con!”. Triệu Diệp nói với vẻrất trịnh trọng.

“Cậucòn gắp được ruồi hả?”. Phương Hồi sửng sốt hỏi.

“Chứsao! Bàn tay vô hình của tớ đâu có phải luyện công cốc đâu!”. Triệu Diệp bắtchước điệu bộ của Phương Thế Ngọc nói.

“Ôngbốc phét giỏi thật đấy! Tôi còn có bàn chân vô hình nữa!”. Trần Tầm đá TriệuDiệp một cái.

“Congay bộ vó của ông vào đi! Cũng vì hôm nay vừa thi xong nên tôi mới hết nguyênkhí, tôi mà thò tay ra thế này...”. Triệu Diệp cầm đũa lên ra sức gắp vào khôngkhí rồi bất chợt kêu lớn: “Coi này, coi này! Thấy chưa! Đây không phải là mồithì là gì! M.kiếp! Đây được coi là thời khắc lịch sử, các cậu hãy ghi nhớ đấy!”

Đúnglà đôi đũa của Triệu Diệp gặp đúng được một con ruồi thật, đám Phương Hồi liềnxúm lại xem, đứa nào cũng vô cùng sửng sốt, đều nói đúng là Triệu Diệp cao taythật. Nhưng khi cậu ta đang cao hứng bốc phét lên tận trên mây, đôi đũa buôngra, con ruồi rơi ngay xuống nửa đĩa tôm cay còn lại, cả bọn đang ồn ào bỗng imbặt, đầu tiên là mắt cùng rơi tự do với xác con ruồi, sau đó trợn trừng nhìnTriệu Diệp.

TriệuDiệp giơ đũa lên sững người ra trong hai giây rồi bất chợt quay ra gọi lớn:“Chị ơi! Thức ăn của cửa hàng chị có ruồi! Thế này là thế nào! Có định giữ vệsinh không đấy?”.

Nhânviên phục vụ vội chạy đến, vừa cười vừa xin lỗi rối rít rồi đổi miễn phí cho họmột đĩa mới. Triệu Diệp hùng hồn trách cứ người ta, khiến Trần Tầm và KiềuNhiên đều không nén được cười. Đến khi chị nhân viên đi rồi, Trần Tầm liền chỉvào mũi cậu ta nói: “Ông gớm thật đấy! Chỉ thích được ăn hời! Đi xe bus chắchay trốn vé lắm nhỉ?”.

“Ôngkhông thích ăn hời thì lát nữa ông đừng ăn nữa! Tôi coi đây là nhà hàng chúcmừng thắng lợi thi cử cho bọn mình!

“Thếthì gọi thêm đồ ăn đi!” Phương Hồi cười nói.

“Khôngcần, vốn là chỗ bọn họ có ruồi, đây là do Triệu Diệp chỉ gắp bâng quơ mà gắpđược thôi, có khi ở trong bếp vẫn còn đầy con chưa gắp được, bọn mình cũngkhông có gì là quá đáng đâu! Hơn nữa cậu tưởng bọn họ phải bù lỗ hả? Còn lâu!Chỉ có điều là lãi ít đi một chút thôi!”. Lâm Gia Mạt nói: “Trần Tầm, lớp bọnmình mà liên hoan thì đừng đặt bàn ở đây, tớ thấy đầu bên kia có quán ăn Hồ Namcòn được, rộng rãi, vệ sinh”.

“Ừ,ngày mai tớ và Kiều Nhiên sẽ đi xem, được không Kiều Nhiên, cậu không có việcgì chứ?”. Trần Tầm quay đầu sang hỏi Kiều Nhiên, còn Kiều Nhiên hình như khôngnghe thấy lời cậu, thẫn thờ nhìn chiếc đĩa trước mặt.

“Hê!Có nghe thấy không? Thi cử nhiều nên tẩu hỏa nhập ma à?”. Trần Tầm huých mạnhKiều Nhiên một cái nói.

“Ừ,ok”. Kiều Nhiên trở về với thực tại nói.

“Cóphải cậu đang nghĩ nên báo cáo thành tích với ba mẹ cậu thế nào không? Ba mẹcậu đang ở Anh nhỉ? Không quản được cậu, thi trượt cũng chẳng sao”. Triệu Diệpvỗ vai Kiều Nhiên nói.

“Bamẹ cậu chưa về nước à?”. Lâm Gia Mạt trợn mắt tròn xoe hỏi: “Thế hôm nào bọnmình đến nhà Kiều Nhiên chơi một đêm đi! Đằng nào thì nhà cậu ấy cũng không cóngười, bọn mình tán phét, đánh bài được không?”.

“Ýtưởng hay đó... Kiều Nhiên, thế có được không?”. Triệu Diệp hào hứng hỏi.

“Dĩnhiên là ok rồi! Nhà tớ luôn mở cửa đón chào chác cậu! Một hai ngày tới nhé,các cậu chọn ngày đi?”. Kiều Nhiên dang tay ra nói.

“Khôngđược đâu... chắc chắn ba mẹ tớ đều không đồng ý>“Không sao, cậu cứ nói làđến nhà tớ, tớ sẽ che giấu cho cậu!”. Lâm Gia Mạt nói.

“Đúngvậy! Từ trước tới tay bọn mình chưa bao giờ được thoải mái thế này, tranh thủlúc chưa có điểm, chơi một bữa cho thật đã”. Trần Tầm nói: “Cậu cứ nói với bamẹ cậu là đến nhà Gia Mạt, chắc không có vấn đề gì đâu”.

“Ừ,để tớ thử xem!”. Phương Hồi gật đầu nói.

“Thôicứ thế nhé! Quyết định để vào ngày lớp mình liên hoan, tranh thủ cho sớm, nhớmang theo đồ đạc, liên hoan xong đến thẳng nhà Kiều Nhiên luôn!”. Triệu Diệp vỗbàn nói lớn.

“OK!Ngày 21 mới có điểm, bọn mình phải tranh thủ lợi dụng thời gian này, cũng cóthể ra ngoại ô chơi! Mọi người bảo dốc Dã Tam, Linh Sơn đều đẹp lắm!”. Lâm GiaMạt vỗ tay nói.

“Novấn đề! Phải lên kế hoạch hết đi”. Kiều Nhiên cười nói.

Cảđám cười nói rất rôm rả, trở thành góc ồn ào nhất trong quán ăn đó, thực kháchbên cạnh đều đưa mắt nhìn sang, họ không biết rằng, thực ra sự náo nhiệt, ồn àochỉ là khởi đầu cho sự tàn cuộc, đối với mấy đứa trẻ này, ngày chia tay đã đếngần.