Nam Chính Này, Tôi Không Cần!

Chương 57



Nhiệt độ ở thành phố bên này còn thấp hơn nhiều so với thành phố Nam Ngôn đang quay phim. Trời đã xế chiều, mặt trời chỉ còn lại vài ánh nắng le lói, gió ẩm thổi qua mang theo hơi lạnh của tiết trời cuối thu, khiến cho người ta nổi cả da gà.

Nam Ngôn không trực tiếp đến trường quay của Thẩm Quân Cố mà cô đi trung tâm thương mại trước, mua gấp một chiếc áo khoác, lại mua thêm một bộ tóc giả dài đến thắt lưng và một chiếc mũ. Cô quấn lại một chút, trông khác hẳn với hình tượng ngày thường của cô. Xong xuôi hết, cô mới cùng Điềm Điềm đi đến nơi Thẩm Quân Cố đang quay phim.

Thẩm Quân Cố đang quay một bộ phim điện ảnh thiên về văn nghệ và còn liên quan đến phương diện chữa bệnh nữa, địa điểm quay của bọn họ cách đây không xa, từ chỗ Nam Ngôn chỉ cần đi nửa giờ là tới.

Nam Ngôn đến nơi, trước tiên cô gọi điện thoại cho trợ lý của Thẩm Quân Cố để hỏi thăm tình hình.

Trợ lý của Thẩm Quân Cố là một người thông minh, anh ta đã sớm biết vợ của sếp mình là ai, sau khi biết được Thẩm Quân Cố không biết hiện tại Nam Ngôn đã đến đây, anh ta đảo mắt, lặng lẽ rời khỏi phim trường, đặc biệt đi đón Nam Ngôn và Điềm Điềm. Anh ta đưa hai cô đến khách sạn trước, dùng thân phận người khác để đăng ký một phòng sát bên phòng của Thẩm Quân Cố, sau đó trực tiếp đưa thẻ phòng của Thẩm Quân Cố cho Nam Ngôn.

"Chị Ngôn Ngôn, anh Thẩm chắc phải còn một lát nữa mới xong, chị cứ về phòng trước để nghỉ ngơi đi nhé, về phần anh Thẩm, chị muốn tự mình nói cho anh ấy biết hay là để em đánh tiếng trước với anh Thẩm đây ạ?"

Trợ lý họ Phục, thường được gọi là Tiểu Phục, là một cậu thanh niên khoảng từ 20 đến 23 tuổi, xưa nay luôn làm việc ổn thoả, miệng cũng rất kín, không ai bên ngoài có thể biết được một chút tin tức nào của Thẩm Quân Cố từ miệng anh ta.

Anh ta ở trước mặt Nam Ngôn luôn tươi cười toe toét, vội trước vội sau an bày thoả đáng tất cả mọi thứ cho Nam Ngôn và Điềm Điềm. Tiểu Phục mở ghi chú trên điện thoại ra, cho Nam Ngôn xem lịch trình quay phim trong mấy ngày nay.

Hôm nay Thẩm Quân Cố vẫn còn một cảnh diễn khác, ước chừng khoảng 5 tiếng sau anh mới trở về, Nam Ngôn do dự một hồi rồi bảo trợ lý Phục quay lại phim trường trước, đừng nói gì cho Thẩm Quân Cố cả.

Cụ thể để cô nói anh nghe là được.

Điềm Điềm vào khách sạn và gọi cơm trưa, hai người dùng cơm ở phòng bên cạnh, Điềm Điềm lấy giấy ghi chú ra sắp xếp lại những thứ mà Nam Ngôn muốn mua. Còn Nam Ngôn thì đi tắm và thay quần áo, ngủ trưa hai tiếng.

Cô đã mệt mỏi suốt chặng đường đi rồi.

Cô lặn lội đường xa đến đây chỉ vì muốn chúc mừng sinh nhật Thẩm Quân Cố.

Anh năm nay 28 tuổi.

Nam Ngôn ôm gối lật người, cô không biết hành động của mình là đúng hay sai.

Hay nói cách khác, việc cô làm có cần thiết hay không?

Nhưng mà, Thẩm Quân Cố là chồng trước của cô, là chủ nhà, là thầy giáo, và là người có quan hệ tốt nhất và mật thiết nhất với cô hiện tại, đến tận nơi chúc mừng sinh nhật anh cũng là điều hợp lý mà phải không nhỉ?

Nam Ngôn lắc đầu xua đi bóng dáng mờ ảo loáng thoáng hiện ra trước mặt, cô thở ra, nhanh chóng bật dậy sau giấc ngủ trưa.

Điềm Điềm đã trở lại và mua hết những thứ cần mua.

Trong phòng có phòng bếp, thiết bị và dụng cụ cần dùng cho nhà bếp đều được trang bị đầy đủ, Nam Ngôn mặc tạp dề vào và đeo găng tay, bắt đầu chuẩn bị.

Nam Ngôn rất quen thuộc với mọi thứ trong phòng bếp, việc làm bánh rất dễ dàng đối với cô. Cô làm một chiếc bánh mousse khoảng chừng 80cm dựa theo khẩu vị của Thẩm Quân Cố, không quá ngọt, cất vào tủ lạnh để làm mát, sau đó cô bắt tay vào chuẩn bị bữa tối.

Có Điềm Điềm làm trợ thủ rửa rau và thái đồ ăn nên đồ ăn được nấu rất nhanh. Nam Ngôn nấu đủ tám món ăn và một món canh, sau đó cô bưng đồ ăn từ phòng này chuyển sang phòng của Thẩm Quân Cố ở bên cạnh, sắp đầy một bàn.

Đã bảy giờ tối.

Còn chưa đầy nửa giờ nữa Thẩm Quân Cố sẽ về.

Điềm Điềm không theo Nam Ngôn đến phòng của Thẩm Quân Cố, cô ấy ở lại phòng bên cạnh để dọn dẹp phòng bếp, Nam Ngôn ngồi trên ghế sofa một mình, trong tay cô là một hộp quà màu đen.

Cô xoa hộp quà trên tay, cảm thấy thời gian chờ đợi thật dài, nên cô dứt khoát mở điện thoại ra chơi một ván solo.

Cô gái ngoan cường thành công ăn gà nhờ vào vòng tránh sát thương.

Một ván kết thúc, tin nhắn của trợ lý cũng vừa lúc nhắn tới.

Thẩm Quân Cố đã tẩy trang và thay quần áo xong, hiện tại đang rời khỏi đoàn phim.

Sắp tới rồi!

Nam Ngôn đợi rồi lại đợi, nhưng nửa tiếng đồng hồ đã trôi qua, anh vẫn chưa trở về.

Đoàn phim trì hoãn gì sao?

Nam Ngôn cầm chặt điện thoại di động, cô do dự rồi gửi tin nhắn cho Thẩm Quân Cố.

[Em đang ở đây chờ anh.]

Bằng cách này, ít nhất khi Thẩm Quân Cố quay lại sẽ không quá ngạc nhiên vì trông thấy cô.

Không lâu sau, ngoài cửa có tiếng bước chân, sau đó là tiếng gõ cửa.

Nam Ngôn cười tít mắt, ném điện thoại lên sofa rồi chạy tới mở cửa.

"Hoan nghênh anh trở lại...."

"Cách" một tiếng, cánh cửa được mở ra một nửa, ánh mắt vui sướng của Nam Ngôn khi nhìn thấy người đứng ngoài cửa liền biến thành sững sờ.

Vừa thấy Nam Ngôn, chàng trai đang lịch sự đưa tay lên gõ cửa bỗng lộ ra biểu cảm kinh ngạc.

Nam Ngôn vội rút lại câu nói, lỗ tai cô lặng lẽ đỏ lên.

Chết rồi, sao cô lại quên không hỏi trước chứ!

Cô cứ nghĩ là Thẩm Quân Cố biết cô ở đây nên mới gõ cửa. Hoá ra là một người xa lạ.

Chàng trai ở cửa đã bình ổn cảm xúc sau vài nhịp thở.

Anh nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt với một ánh mắt phức tạp.

Họ đều là người trong giới giải trí, không ít người đều biết đến tin scandal về tình cảm dạo gần đây, đặc biệt là có liên quan đến những người như Thẩm Quân Cố hay Đông Lĩnh. Tin đồn giống như một cơn gió, thổi khắp nơi đến nỗi người người đều biết.

Chẳng qua mọi người đều nói chuyện âm thầm với nhau, không ai thực sự phát tán tin đồn này ra ngoài.

Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của cô gái trước mắt, cùng với sự xuất hiện của cô trong căn phòng của Thẩm Quân Cố lúc này, và cả giọng điệu vô cùng thân mật của cô khi chạy ra mở cửa đều giải thích một điều.

Hoá ra tin đồn đó là thật.

Thẩm Quân Cố thật sự có bạn gái tin đồn.

Bạn gái tin đồn có khả năng không chỉ là tin đồn.

Còn ở chung một phòng với nhau.

Anh Thẩm uy vũ!

Mọi ý nghĩ thoáng qua chỉ tồn tại trong chốc lát, gương mặt của chàng trai vẫn giữ nguyên vẻ ổn trọng.

"Chào cô Nam, tôi tên là Tạ Lưu Thâm, đến đây tìm anh Thẩm."

Nam Ngôn nhanh chóng ném sự bối rối của mình ra sau lưng.

Chàng trai trước cửa có một khuôn mặt rất anh tuấn, trên mặt anh vẫn còn lớp trang điểm chưa được tẩy, có thể là những diễn viên trong đoàn phim của Thẩm Quân Cố đều ở tại khách sạn này.

Nam Ngôn không biết anh ta, nhưng anh ta đã tự báo tên mình, Tạ Lưu Thâm.

Khi Nam Ngôn và Thẩm Quân Cố nhắn tin trò chuyện với nhau, anh có nói qua với cô về nam thứ ba của bộ điện ảnh này, nam diễn viên đóng vai đồng nghiệp của anh tên là Tạ Lưu Thâm.

"Xin chào anh Tạ, thật ngại quá, anh Thẩm vẫn chưa trở về."

Nam Ngôn nở một nụ cười khách sáo, cô không chút dấu vết giải thích: "Tôi cũng đến đây để hỏi anh Thẩm một số vấn đề về công việc, vẫn còn đang chờ anh ấy đây."

"Thì ra là thế." Tạ Lưu Thâm bày ra một vẻ mặt đầy sự tín nhiệm, sau đó lịch sự đáp, "Nếu anh Thẩm còn chưa trở về thì tôi đi về trước. Cũng không phải là chuyện gì quan trọng, cô Nam không cần nói cho anh Thẩm đâu."

Đùa à, nếu bạn gái của Thẩm Quân Cố đã đến đây, anh ta làm sao có thể không biết xấu hổ mà đem cái kịch bản đáng ghét kia đến quấy rầy thế giới hai người bọn họ được!

Tạ Lưu Thâm rất biết điều, khách khí nói thêm hai câu với Nam Ngôn.

Anh ta chưa kịp rời đi thì "Đinh" một tiếng, thang máy đến.

Từ trong thang máy bước ra là Thẩm Quân Cố và trợ lý Tiểu Phục của anh.

Thẩm Quân Cố đã diễn cả một ngày, trên người vẫn còn mặc áo sơ mi trắng và quần tây, áo khoác tây trang được anh vắt trên cánh tay, tóc anh hơi ướt, có lẽ là do lúc anh rửa mặt đã dây nước lên. Trên mặt anh vẫn còn hiện rõ sự mỏi mệt.

Anh đi chậm rãi đến trước cửa phòng thì nhìn thấy Tạ Lưu Thâm đang đứng ở đó.

"Lưu Thâm, tìm tôi có việc gì sao?"

Sau khi anh hỏi xong, anh đột nhiên phát hiện ra cửa phòng mình đang được mở.

Người một tay đang giữ cửa, một tay chống tường đưa đầu ra ngoài xem chẳng phải là cô gái mà anh luôn nhớ đến sao!

Đôi mắt của Thẩm Quân Cố tức khắc sáng bừng, sự mệt mỏi trên người anh ngay lập tức tan biến, anh sải bước đi đến, trên mặt đã hiện lên ý cười rõ ràng.

Tạ Lưu Thâm sử dụng tuyệt học* cả đời của mình, phản ứng nhanh chóng bước sang bên cạnh, nhường lại vị trí trước cánh cửa đang mở, sau đó, anh ta biết rằng phán đoán của mình là chính xác.

*Tuyệt học: Cái học đạt tới mức cao nhất — Cái học đã mất, không còn truyền lại nữa.

Thẩm Quân Cố bước nhanh tới, anh không còn nhớ rõ xung quanh mình có ai, anh dang tay ra trực tiếp kéo cô gái nhỏ ở cửa vào lòng.

Anh cúi đầu xuống, vùi đầu vào hõm cổ của Nam Ngôn, sự vui vẻ như phát ra từ mọi bộ phận trên cơ thể anh.

"Em đến rồi."

Nam Ngôn bị một cái ôm lạnh như băng bao phủ.

Thẩm Quân Cố mới từ bên ngoài trở về, thân thể của anh bị gió đêm thổi qua nên rất lạnh, nhưng khi ôm cô vào lòng, thân nhiệt của anh dần dần ấm lên, cái ấm áp này không có dấu hiệu dừng lại, như sắp đột phá đến một cảnh giới nóng rực thiêu đốt.

Nam Ngôn vô tình đối diện với biểu cảm kinh ngạc đến dại ra của Tạ Lưu Thâm ở cửa.

Cô ho khan, khẽ chọc chọc vào cánh tay của Thẩm Quân Cố.

Thẩm Quân Cố lúc này mới nhận ra đứng ở cửa khách sạn không an toàn, lại còn có người khác đứng bên cạnh.

Anh từ từ buông Nam Ngôn ra, sau đó xoay lưng lại nhìn Tạ Lưu Thâm.

Tạ Lưu Thâm căng cứng cả mông, khắp người căng thẳng, phản ứng chuyên nghiệp của diễn viên bắt anh ta phải mỉm cười.

"Anh Thẩm, em thấy hình như anh và cô Nam đây còn có chuyện muốn nói, hay là em đi trước nhé?"

Thẩm Quân Cố quả thật không còn tâm tư để nói chuyện với Tạ Lưu Thâm nữa.

Ngày thường, anh vẫn hay chăm sóc ít nhiều đến các diễn viên cùng đoàn phim. Tạ Lưu Thâm là một người không tệ, thường hay thỉnh giáo anh chuyện này chuyện kia, hai người ở chung xem như hoà hợp, anh ta đến đây thông thường là vì muốn cải thiện nhân vật của mình tốt hơn. Cho nên, Thẩm Quân Cố bình thường sẽ không bao giờ từ chối thảo luận kịch bản với Tạ Lưu Thâm.

Nhưng mà bây giờ đây, Tạ Lưu Thâm là ai, kịch bản là cái gì, Thẩm Quân Cố không còn phân biệt được đâu ra đâu nữa, anh chờ Tạ Lưu Thâm nói xong liền lập tức gật đầu: "Được rồi, cậu về trước đi."

Không có ý muốn giữ người lại, thậm chí còn trực tiếp đuổi người đi.

Tạ Lưu Thâm nhìn thấy một loạt hành động vừa rồi của Thẩm Quân Cố, hơn nữa nhìn bộ dáng vội vàng của anh, anh ta biết Thẩm Quân Cố không có kiên nhẫn để nói chuyện thêm với anh ta nữa, Tạ Lưu Thâm biết bản thân mình phải nhanh chóng rời đi, không nên cản trở người ta.

Tạ Lưu Thâm lượn nhanh.

Điềm Điềm lôi Tiểu Phục đến phòng bên cạnh, để không gian lại cho Nam Ngôn và Thẩm Quân Cố.

Sau khi đóng cửa lại, Nam Ngôn ngồi trên ghế sofa thở dài thườn thượt.

"Xong rồi, bị người khác nhìn thấy hết rồi."

Thẩm Quân Cố ngồi trước mặt cô, mặt mày đều tràn đầy ý cười, dường như nhìn cô như thế nào cũng không đủ, anh cứ nhìn Nam Ngôn chăm chú, ánh mắt như sắp biến thành ngón tay của anh, từng li từng tí chạm vào Nam Ngôn.

"Không sao đâu, cậu ấy sẽ không đi nói lung tung."

Điểm này Thẩm Quân Cố rất chắc chắn.

Cô gái nằm dài trên sofa, mái tóc rủ trên gò má, Thẩm Quân Cố nhịn không được đưa tay ra vuốt tóc cô.

"Tại sao em đột nhiên muốn gặp anh vậy? Tại sao em lại khiến cho người ta vui vẻ như thế chứ?"

Thẩm Quân Cố thật sự rất hạnh phúc.

Trong cuộc theo đuổi này, từ khi anh bày tỏ lòng mình, anh luôn ở phía sau che chở cho Nam Ngôn, đuổi theo cô, cô gái của anh từ trước đến giờ rất giỏi việc vẽ giới hạn, chưa từng chủ động đối với chuyện này.

Không ngờ anh có thể đợi đến một ngày Nam Ngôn chủ động tới tìm anh.

Thẩm Quân Cố mơ hồ nhận thấy rằng có điều gì đó đã thay đổi.