Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 2117



Chương 2117:

Tô Cảnh Minh đi qua, bật đèn căn phòng khách rộng rãi lập tức trở nên: rực rỡ, tráng lệ, Tô Cảnh Minh ngôi bên cạnh Âu Cảnh Nghiêu, nhìn dáng vẻ suy sụp của tên bạn, đáy lòng rât đau.

“Haizz! A Nghiêu, tôi hôm qua cậu đã say cả một đêm, ban ngày lại say một ngày, đêm nay còn muôn tiệp tục say hay sao?”

Âu Cảnh Nghiêu im miệng không nói lời nào, ngay cả sắc mặt cũng không hề có chút biến hóa nào, vẫn duy trì tư thế ngồi như trước.

Lục Hạo Thành cùng Mộc Tử Hoành, Lâm Hạo Thiên, Lâm Dã cũng ngồi xuông.

Ánh mắt tất cả đều tập trung nhìn Âu Cảnh Nghiêu.

Âu Cảnh Nghiêu lúc này mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhìn thoáng qua máy ` người bọn họ.

“Các người tới làm gì?

Đến để chê cười tôi sao?”

Âu Cảnh Ng hiêu đã có vài phần men Say, thông khổ lại tự giêu cười cười, ngay cả người mình yêu mà anh cũng không thể bảo vệ được được, anh có lợi hại đến đâu thì có ích lợi gì.

Thủ đoạn của người phụ nữ đó còn tàn nhẫn hơn cả anh, không phải sao?

Dùng † thuốc chọc giận anh, rồi không.

một tiếng động biền mắt khỏi thế giới của anh.

“A Nghiêu, tôi biết trong lòng cậu hiện tại rất thông khổ, chúng tôi cũng.

không muôn nhìn cậu bị chê cười, chúng tôi đều đã trải ¡qua rồi, đêm nay liền ở bên cạnh cậu.”

Lục Hạo Thành nhàn nhạt lên tiếng, nhìn vẻ mặt đau khổ của người an em, đáy lòng anh cũng rất khó chịu.

Bọn họ đều là anh em cùng nhau lớn lên, không thể chịu được khi thấy bất cứ ai trong họ gặp khó khăn được.

Âu Cảnh Nghiêu nhìn nhìn. bọn họ, lại mỏ ra một lon bia, ngửa đầu uống một ngụm, cười khổ hỏi: “Các cậu nói xem, phụ nữ vì sao lại có thể nhẫn tâm như vậy, nói đi là đi.

Ngay cả một con đường đề thương.

lượng cũng không chừa lại, ngay cả một chút tin tức cũng không đề người ta điều tra ra, ra đi một cách tuyệt tình như vậy, đi được nhẫn tâm nhữ vậy.”

Lúc cô còn ở bên cạnh anh chỉ cảm thấy cô rất thích hợp với bản thân mình, cô gái thông thường đều là lằng lặng, không tranh không đoạt, đơn thuận mỉm cười, luôn trông mắt ngọc mày ngài, rực rỡ chói mắt như vậy.

Cô đi rồi, chỉ là hai ngày ngắn ngủn không có nhìn thấy cô, anh mới phát hiện anh không thê kìm nén nỗi tình cảm của mình với cô, tình yêu với cô, điên cuồng cuộn trào trong lòng anh.

Tô Cảnh Minh mang vẻ mặt tức giận: “A Nghiêu, ai nói không phải chứ?

Đều nói độc nhất là trái tim phụ nữ, phụ nữ đều làm từ độc dược cả, khiên đàn ông chúng ta chỉ còn lại bộ xương trắng.

Cậu nghĩ lại tôi xem, 365 ngày mỗi ngày đêu có một người bạn gái, một ngày lại bị đá một cái, mỗi giây bị đá cũng đều có, hoặc là một hai ngày bị người ta đá, một ngày bị cả ba người đá cũng đều có.

Có một lần tôi vẫn còn nhớ rất rõ, chỉ bởi vì một ly trà SỮa, tôi muốn uông lạnh, cô ây không uông lạnh, kêt quả tôi mua loại lạnh, cô ây đem trà sữa nện ở trên mặt tôi rồi Xoay người liền đi, cậu nói xem tôi có oan ức hay không hả?

Không phải tôi chỉ quên nói với phục vụ là cô ây không uông lạnh thôi hay sao?