Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 2095



Chương 2095:

Nhưng Ninh Phi Phi xuống xe ở ga tàu điện ngâm, sau đó không tìm được một chút dấu vét về Ninh Phi Phi.

Nhìn thầy nơi này, Âu Cảnh Nghiêu xem như hiều rồi, cô đã chuẩn bị rời đi.

Cô có tình để anh nhìn thấy cô uống loại thuốc đó, cố ý chọc giận anh, cãi nhau với anh và rời đi.

Chỉ là không muốn đến công ty với anh.

Cho nên, sáng sớm cô đã chuẩn bị đầy đủ để rời đi.

Nhìn thấy cảnh này, Âu Cảnh Nghiêu: cái gì cũng hiều.

Cô đã gặp ai? Anh trai hay mẹ?

Âu Cảnh Nghiêu lại không ngừng chạy vệ công ty.

Xem camera giám sát xung quanh công ty.

Sau khi xem video hai ngày trước, anh thầy Ninh Phi Phi ra khỏi tòa nhà công ty, gặp trợ lý của mẹ.

“Đáng chết!” Âu Cảnh Nghiêu rồng một tiêng, lại cầm lây chìa khóa xe trên bàn, vội vàng về nhà.

Nhà Âu Cảnh Nghiêu, ở trong biệt thự rừng trên sườn đôi.

Phải mắt 40 phút để đến và đi từ thị trấn.

Âu Cảnh Nghiêu chỉ mắt 20 phút để về nhà, có thê thấy được tốc độ lái xe nhanh nhất.

Nhìn biệt thự sang trọng được thắp sáng, lần đầu tiên anh không muốn bước vào nhà nữa.

Nhưng nghĩ đến Ninh Phi Phi, ánh mắt phẫn nộ của Âu Cảnh Nghiêu sắc bén hơn vài phần, anh xoay người đi về nhà.

Trong biệt thự gặp người giúp việc của anh, đều cung kính kêu lên một tiếng: “Nhị thiêu gial “

Âu Cảnh Nghiêu ai cũng không đề ý tới, trực tiệp đi vào, đến cửa ra, còn chữa kịp đôi giày, anh liền nhìn thấy Phương Thanh Duẫn ngồi trong phòng Khanh!

Anh lại nhìn thoáng qua mẹ, cha cùng anh cả, mây người tựa hồ tán gẫu rất VuUÏ Vẻ.

“A Nghiêu, anh đã trở lại. Vào đi, Thanh Duẫn đến rồi, các con cũng quen biết nhau đây. ” Bành Duyệt Đồng cười đến vẻ mặt yêu thương nhìn con trai.

Phương Thanh Duẫn nhìn Âu Cảnh Nghiêu, anh mặc âu phục màu đen, bước chân mạnh mẽ, trâm ôn đi vào.

Chỉ là trên khuôn mặt, có chút phẫn nộ như bão tố.

Không nhìn ai trong số họ, nhưng lại nhìn vào mẹ mình.

“Tại sao?” Giọng điệu đạm mạc xa cách, mang theo khí tức cường thế và chất vân.

Bành Duyệt Đồng cố tình nghe không hiểu lời nói của con trai cười trêu ghẹo hỏi: “Thằng nhóc này, không đâu không đuôi hỏi một cầu vì sao, mẹ sẽ biết con đang nói cái gì chứ”?

Thanh Duẫn hiểm khi đến nhà, con mau ngôi xuống, cùng Thanh Duẫn tán gầu, mẹ đi chuẩn bị bữa tối cho bọn con.

“Con hỏi mẹ tại sao? Sao mẹ lại làm thế với cô ấy? Tại sao?” Âu Cảnh Nghiêu đột nhiên nồi giận rồng lên với mẹ mình, đây là lần đầu tiên-anh nồi giận với mẹ mình như vậy.

Thanh âm giống như sắm sét, cơn thịnh nộ cuông phong mưa to làm cho cả phòng khách chấn động một chút.

Âu Cảnh Nghiêu đã sớm tức giận đến mức toàn thân run rấy, trong lòng anh vừa đau vừa lo lắng cho tiều nha đầu đơn thuần kia, cứ như ‘ vậy mang theo tình yêu và đau đón của bọn họ đi thì phải sống như thế nào?

Làm thế nào đề anh sống tiếp đây?