Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1978



Chương 1978:

 

Sau khi Lam Hân xuất viện, cũng không đi thăm Lạc Cần Hi, chỉ gửi tin nhăn nói cho Lặc Cần Hi, Kỳ Kỳ đã xuất viện, không sao.

 

Lạc Cần Hi cũng trả lời tin nhắn của cô, bảo cô không cần đến bệnh viện, chăm sóc Kỳ Kỳ thật tốt, anh rất ồn.

 

Lam Hân lại từ chỗ Mộc Tử Hoành biết được, Lạc Cần Hi cũng khôi phục rất tốt, cuỗi cùng cô cũng yên tâm.

 

Lam Hân an tâm ở nhà cùng con gái dưỡng thương.

 

Lam Tử Kỳ vừa nhìn thấy mẹ lại có thời gian ở bên cô, rất vui vẻ.

 

Mộ Thanh nấu cơm trưa cho hai mẹ con bọn họ, lại vội vàng chạy tới nhà Lục Tư Tư thăm cháu trai.

 

Lam Hân nhìn mẹ vất vả như vậy, lại gọi dì Lý lúc trước về.

 

Cô không thể di chuyển bàn tay của mình, cũng không thể giúp mẹ cô như _ cô đã làm trước đây.

 

Chỉ nhìn mẹ một mình vắt vả, cô cũng đau lòng.

 

Cô gia cũng biệt chuyện hai mẹ con bọn họ bị thương, giữa trưa, cả nhà cùng nhau đến thăm Lam Hân cùng Kỳ Kỳ.

 

Hai mẹ con cùng bọn họ tán gẫu đến hơn ba giờ, người nhà Có gia mới rời đi.

 

Kỳ Kỳ, bà ngoại con bọn họ đi rôi, kê tiệp chúng ta sẽ làm gì?” Lam Hân nhìn con gái cười đến vẻ mặt tươi sáng động lòng người.

 

Hiếm khi cô bị bệnh với con gái mình, cô có con gái ở bên cạnh, cũng rất hạnh phúc.

 

Kỳ Kỳ nghiêng đầu suy nghĩ, đột nhiên nói: “Mẹ, con bây giờ đi bộ không có vấn đề gì, chúng ta hãy đi đên phòng vẽ.”

 

Lam Hân gật đầu, đối với yêu cầu của con gái, cô luôn không từ chồi.

 

“Đi thôi.” Lam Hân đi về phía trước, phòng vẽ của Kỳ Kỳ ở phòng kính bên cạnh biệt thự, h HC Đạo Thành chuẩn bị cho cô.

 

Điều hạnh phúc nhất của Kỳ Kỳ là có phòng vẽ của riêng mình.

 

Phòng của cô không cần phải lộn xộn nữa.

 

Hơn nữa bây giờ điều kiện rộng rãi, Lục Hạo Thành chuẩn bị cho cô rất nhiều tài liệu vẽ tranh, đề cô phát huy đầy đủ tài hoa của mình, muôn làm gì thì làm, muôn vẽ cái gì thì vẽ cái đó, đối với Lam Tử Kỳ vân luôn thích vẽ tranh mà nói, quả trúc chính là hạnh phúc như ở trên thiên đường.

 

Hai mẹ con đến phòng vẽ, Lam Hân cảm giác đã lâu không đến phòng vẽ của con gái.

 

Bây giò đi vào phòng vẽ, cảm giác nhứ bước vào thê giới của bức tranh, nó tin cảm nhận được tất cả mọi thứ in lễ Anh sáng trong phòng đặc biệt tốt, các bức tường ở phía bên kia được bao phủ bởi hoa sen đen và các bức tranh phong cảnh nhân vật khác nhau, thêm một phong cách cổ xưa trong phòng vẽ.

 

Những hoa sen đen này đều là tác | dụng đắc ý của con gái.

 

Cô bé này có sở thích và bướng bỉnh đối với hoa Sen, giống như sự công hiến của cô đối với dầu tây khi còn nhỏ.

 

Tỷ lệ nghệ thuật của con gái cô mạnh mẽ, điêm này ngay cả bản thân cô cũng cảm thây hồ thẹn không bằng.

 

“Mẹ, mẹ xem, đó là bức tranh bột nước gân đây của con.” Kỳ Kỳ chỉ vào tác phẩm đắc ý của mình.

 

Trong hồ sen xanh biếc bơi mấy con cá vàng nhỏ, sống động như thật, một cô gái nhỏ ngôi trên bờ, chân trần lắc lư trong nước, đặc biệt sinh động.

 

“Wow!” Lam Hân nhìn kích động không thôi, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ bé cười tủm tỉm của con gái, “Kỳ Kỳ, nửa năm gần đây con lại phát triên không ít nha, bức tranh càng ngày càng đẹp, con cá vàng quả thực là sông động như thật. “