Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1956



Chương 1956:

 

Không khí có chút cứng nhắc, nụ cười trên mặt mọi người cũng vơi đi vài phần.

 

Văn Kỳ cũng không có lùi bước, hướng về phía Cần Hi cười dịu dàng.

 

Nhạc Cần Hi cũng không thèm nhìn đối phương, mà chỉ hờ hững nhắm mắt lại.

 

Chuyện này đối với Văn Kỳ mà nói đã là chuyện rất vui vẻ rồi, ít nhất anh cũng không chỉ vào cánh cửa phía sau cô mà hét ầm lên: “Cút!”

 

Chỉ cần anh không nói những lời tổn thương như vậy, cô càng có thể tự tin hơn một chút.

 

Cô đặt những đồ đạc trong tay mình lên bàn.

 

Lúc này, di động của Lam Hân lại vang lền, vừa thầy là giáo viên ở trường học, Lam Hân nhanh chóng trả lời điện thoại.

 

“Alo! Cô giáo Trương.”

 

“Lục phu nhân, bạn học Lam Tử Kỳ đã bị thương, cũng không biết tại sao lại thế này, chậu hoa trên bồn hoa đột nhiên rớt xuông, lại đập trúng lưng của bạn học Lam Tử Kỳ, hiện tại đang chảy rất nhiều máu, chúng tôi đã gọi xe cứu thương tới rồi, địa chỉ bệnh viện tôi sẽ lập tức gửi qua cho GỐI, Tay cầm điện thoại của Lam Hân khẽ run lên, sau khi cúp điện thoại, cô nhìn thoáng qua Cần Hi, “Hi HỈ, em có chút việc gập phải đi trước, anh nghỉ ngơi thật tốt nhé.”

 

Không đợi Nhạc Cần Hi trả lời, cô đã hướng về phía mắy. người Mộc Tử Hoành nói một câu “tạm biệt rồi liền tông cửa xông ra.

 

“tam Lam, cậu chạy đi ï gấp như vậy là đã xảy ra chuyện gì?

 

Chân cậu còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, không thể chạy nhanh như vậy.”

 

Nhạc Cần Nghiên lớn tiếng gọi, lại chỉ nghe được tiêng chạy hùng hục của người vừa rời đi.

 

Mộc Tử Hoành cùng Nhạc Cần Nghiên liếc nhìn nhau, Mộc Tử Hoành nói: “Đi vội vã như vậy, hắn là đã xảy ra chuyện.”

 

Khóe môi Nhạc Cần Hi mắp máy một chút, không nói gì, đáy lòng lại lo lắng hơn.

 

Anh còn không hiểu rõ cô hay sao?

 

Cô gần như hiếm khi gấp gáp như vậy, nhát định là đã xảy ra chuyện.

 

Anh nhìn thoáng qua ngoài cửa SỐ, tiết trời mùa thu vẫn luôn có chút sương mù mênh mông.

 

Anh cứ như vậy lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa số, ba người ngôi trong phòng bệnh cứ tựa như không khí vậy.

 

Nhạc Cần Nghiên vừa thấy, lại là bất đắc dĩ thở dài một hơi.

 

Cậu em trai ngốc. này của cô, đến bao giờ thì mới biệt yêu thương chính mình cơ chứ.

 

Văn Kỳ nhìn qua vợ chồng hai người: “Chị Nghiên Nghiên, chị còn phải dưỡng! thai nữa, không thê mệt mỏi, mọi người đi vệ trước i em sẽ chăm sóc tốt cho Cần Hi.”

 

Nhạc Cần Nghiên máy ngày này cũng thấy được sự chân thành của Văn Kỳ , tuy nhiên cô vẫn có chút không yên tâm.

 

Nhạc Cần Hị đang nhìn cảnh vật ngoài cửa số đột nhiện quay đầu lại, nhìn cô: “Chị à, trở về nghỉ. ngơi đi em hiện tại đã không có việc gì rồi.”

 

Nhạc Cần Nghiên gật gật đầu, “Hi Hi, hay tự chăm sóc bản thân thận tốt, muộn chút nữa chị sẽ mang bữa tối tới đây cho em.”

 

“Vâng!”

 

Nhạc Cần Hi khẽ gật đầu, cũng không mở miệng nói chuyện nữa, ánh mắt lại nhìn về phía bầu trời phủ đầy sương mù phía ngoài cửa sô .

 

Sau khi Nhạc Cần Nghiên cùng Mộc Tử Hoành rời đi, Nhạc Cần Hi vẫn luôn duy trì trạng thái này, thậm chí cả trong mắt cũng không có chớp một chút.