Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1944



Chương 1944:

 

Nhạc Cần Nghiên cười khổ một chút, nhìn anh, “Đúng vậy, trong cuộc sông, sẽ luôn xuất hiện một người như vậy, sẽ khiến anh tức giận đên dậm chân, thương tâm khóc lóc, khiến bản thân _ trở thành như người điên vậy, nhưng chỉ cân một câu của người ta, anh lại có thể cười ngọt ngào trở lại, đây chính là tình yêu đi.

 

Em cũng hy vọng Hi Hi có thể hoàn toàn buông bỏ, cùng người mình thích có được cuộc sông đơn giản hạnh phúc mãi về sau.”

 

shiaizzT. ” Nhạc Cần Nghiên đè nén thống khổ xuông đáy lòng, đứng dậy nói: “Đi nghỉ ngơi thôi.”

 

“Được!”

 

Mộc Tử Hoành đứng dậy, nắm tay cô đi vào phòng ngủ.

 

Văn Kỳ cũng không có trở về, cô ấy lại về tới bệnh viện, canh giữ ở bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt.

 

Cho dù không. thầy được Nhạc Cần Hi, nhưng cô ây vẫn muốn lắng Jăng ở bên cạnh như vậy, vì Nhạc Cần Hi mà cầu nguyện, câu nguyên anh nhất định phải chịu đựng qua tôi nay.

 

145 TT Sáng sớm hôm sau, Mộ Thanh sớm lên chuẩn bị bữa Sáng, sau khi sắp xếp cho ba đứa nhỏ đi học xong, bà lại chuẩn bị bữa sáng cho Lam Hân cùng Lục Hạo Thành.

 

Vốn dĩ cũng muốn chuẩn bị cho Nhạc Cần Hi một phần, Lục Hạo Thành lại nói, Nhạc Cần Hi cho dù hôm nay có thể tỉnh lại, cũng không có cách nào ăn được cái gì.

 

Bảo Mộ Thanh không cần chuẩn bị những thứ khác.

 

Tải app truyện hola nhé cả nhà! Sau khi ăn qua loa bữa sáng, bốn người lại vội vội vàng vàng đên bệnh viện.

 

Bốn người vừa tới bệnh viện, gặp _ được Văn Kỳ, Văn Kỳ nói, Nhạc Cần Hi lại bị đầy vào phòng phẫu thuật lần nữa.

 

Lúc rạng sáng, trong lồng ngực lại bắt đầu xuất huyễt, vừa phát hiện ra đã bị đây vào phòng phẫu thuật lại.

 

Lúc bốn người vừa tới, Nhạc Cần Hi vừa mới bị đầy vào phòng phẫu thuật cũng không bao lâu.

 

Văn Kỳ cũng đã gọi điện thoại tới cho Nhạc Cần Nghiên đến.

 

“Chị Nghiên Nghiên .”

 

Văn Kỳ có chút sợ hãi gọi một tiếng, lặng lẽ rơi nước mắt.

 

Nhạc Cần Nghiên một đêm không ngủ ngon giâc, sắc mặt cũng rất khó, coi, Mộc Tử Hoành chưa bao giờ thấy cô suy yêu như vậy.

 

Cô lại ngồi liệt trên tràng ghế dài một lần nữa, hàng ghế xanh xanh đỏ đỏ xen kế nhau kéo dài, nhìn đến mức cô cảm thầy hoa mắt, trước mắt đột nhiên tối sầm, cả người té xỉu.

 

“Nghiên Nghiên, Nghiên Nghiên.”

 

Mộc Tử Hoành sốt ruột hô to.

 

Đồng tử trong mắt Lam Hân kịch liệt co rụt lại, xoay người đi gọi bác sĩ lại đây.

 

Mấy người cùng giúp đỡ Nhạc Cẩn Nghiên đưa đi cập cứu.

 

Ngoài phòng cấp cứu, Mộc Tử Hoành lòng nóng như lửa đốt, vân luôn ở trước mặt Lục Hạo Thành cùng Lam Hân mà đi tới đi lui. Anh không thể dừng bước chân được, còn không dừng vò bút tai.

 

Lục Hạo Thành nói: “A Hoành, cậu ngôi xuông đi, hai mắt tôi đều hoa hết rồi, cậu nhìn lại xem đầu tóc mình giờ giỗng cái gì?”

 

Mộc Tử Hoành u oán nhìn thoáng: qua anh, “Bên trong chính là bà xã của tôi, tôi còn có thể ngồi yên được sao?”

 

Lục Hạo Thành: “…… ” Anh cũng không phải là chưa từng trải qua .

 

Thời điểm Lam Lam phải đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết, không phải anh cũng ngoan ngoãn ngồi chờ sao?