Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1902



Chương 1902:

 

Sau khi anh khỏi bệnh, luôn phải dân cô ra ngoài ăn một bữa ăn ngon cảm kích tình cảm chăm sóc của cô, quả thật càng có nhiều cơ hội ở cùng cô.

 

Cô quá bận rộn nên anh ấy luôn không thể gặp cô ấy.

 

Lạc Cần Hi đột nhiên thoáng nhìn thấy cháo trên mặt đất bị anh đồ, đây là cháo Văn Kỳ nâu, anh ây không thích, Văn Kỳ tay nghề không tốt, cháo nâu cũng không ngon.

 

Lúc nấu cháo chơi điện thoại di động, không để ý thì làm thể nào đề làm chuyện tốt được chứ.

 

Đáy lòng anh không ngừng nhớ lại, giữa anh ây và Lam Lam cả đời này đêu không có khả năng.

 

Anh ấy nên tỉnh táo từ lâu rồi.

 

Lục Hạo Thành trên mặt chợt lóe áy náy, anh quả thật là không chăm sóc tôt Lam Lam.

 

“Lam Lam buồn bực, bản thân cô ấy không biết, hôm nay anh bị bệnh, cô ây môi ngày đều rất lo lắng.” Lục Hạo Thành giải thích.

 

Bọn họ vẫn không nói cho Lam Lam chuyện này, là muốn làm cho tâm trạng của cô thoải mái hơn một chút.

 

Lạc Cần Hi nhíu mày, đầu âm trầm lúc này tỉnh táo hơn rất nhiều.

 

“Buồn bực, là khoảng thời gian anh biến mắt sao?” Anh ây nhớ rõ khoảng thời gian Lam Lam rât kiên Cường, vẫn giỗng như một người không có chuyện gì, quả thật anh ây lo lãng cho cô như vậy, quả nhiên vẫn bị bệnh.

 

“Anh trở về nói với cô ấy, tôi ổn, tôi sẽ ngoan ngoãn ăn cơm, tôi sẽ đi ngủ đúng giờ, tôi sẽ uỗng thuốc đúng giờ, đề cô ây đừng lo lắng.”

 

Đó là tình yêu đẹp nhất mà anh ấy đã xây dựng với tuôi trẻ của mình.

 

Anh ấy không muốn ở trong đầu nhao nhao nhớ lại, có ký ức cô lo lắng cho mình.

 

Tuy nhiên, ý nghĩ thì rất đơn giản, nhưng thật khó để quên.

 

Trái tim của mỗi người luôn có một người như vậy, bởi vì quá nhiều lý do, quá nhiều thứ không thê buông bỏ, sẽ muôn sử dụng cuộc sông đề bảo vệ cô ây, vô tình, sẽ luôn nghĩ về cô ấy khiến cho trái tim của mình đau lòng.

 

Những kỷ niệm đẹp nhưng có sự chua xót và bất lực không thể quay trở lại, chọn yêu một người sâu sặc hon là chọn quên một người là khó khăn hơn.

 

“Được! Tôi sẽ trỏ về nói với cô ấy, anh nghỉ ngơi cho khỏe!” Lục Hạo Thành nói xong, đứng dậy rời đi.

 

Đến cửa, thấy Văn Kỳ đứng ngoài cửa, anh cũng không nói gì, lướt qua Văn Kỳ, liên rời đi.

 

Văn Kỳ đi vào phòng, dọn dẹp cháo bị đồ trên mặt đát.

 

Lạc Cần Hi lần này không nỗi giận, cũng không nhìn Văn Kỳ, mà là một người ngơ ngác ngắn người.

 

Văn Kỳ đi ra ngoài, anh ấy cũng không phát hiện.

 

Văn Kỳ đứng ở cửa nhìn anh, hơi thở dài, Big thế nào cũng không muôn buồng tha.

 

Chuyện cô ta làm rất đau lòng, đáy ng cô ta cũng hiều, nhưng cũng là hành động bát đắc dĩ của cô ta.

 

Không cầu xin anh yêu cô ta, chỉ cầu xin anh xuất hiện trong cuộc sông sau này.

 

Sau khi Lục Hạo Thành về nhà, thay giày, đi vào phòng ngủ.

 

Lam Hân vẫn chưa tỉnh dậy.

 

Mấy đêm nay, cô vừa tỉnh dậy liền không ngủ được, lật qua lật lại, không có biện pháp, anh chỉ có thê nửa đêm thức dậy, cùng cô trò chuyện một lát, nêu cô không ngủ, anh xoay người đè nén thân thể, cô cũng sẽ sỉ ngồc nhìn anh cười, sau đó lại là một phen nhiệt ý, mệt mỏi cô ngủ thiếp đi, anh mới ngủ được, nhưng cũng làm cho thân thê cô ngày hôm sau càng thêm mệt mỏi.

 

Nhìn thời gian, vẫn chưa đến một giờ.