Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1888



Chương 1888:

 

Lam Hân nhìn thấy trong nồi có hai viên sủi cảo bị rách vỏ, í† nước anh cũng không | bỗ sung thêm vào, khi sôi sủi cảo sẽ rất dễ bị rách vỏ.

 

“Ò, vậy để anh làm cùng em.”

 

Lục Hạo Thành đem một đĩa sủi cảo chín khác đưa cho Mộc Tử Hoành, bảo cậu ta hãy đi nhanh lên, đừng có ở đây làm chướng mắt.

 

Mộc Tử Hoành bát đắc dĩ cười, bưng đĩa sủi cảo xoay người đi ra ngoài.

 

Nhạc Cần Nghiên ngồi nói chuyện cùng ba đứa nhỏ, ánh mắt dịu dàng.

 

trìu mến toát đầy tình thương c của người mẹ, anh hiện tại cũng rất muốn có được những đứa con của riêng mình.

 

Nhìn Nghiên Nghiên cũng rất thích trẻ con, anh cũng nên nỗ lực hơn mới phải.

 

Mỗi đêm anh đêu vật cả cần cù ‘canh tác”, tuy nhiên bụng của Nghiên.

 

Nghiên vẫn chậm chạp chưa thấy động tĩnh gì.

 

Nhà người ta, Lôi Lăng cùng Lục Tư Tự cũng có con rất nhanh, hơn nữa lại còn là thai đôi, anh cũng rất hâm mộ.

 

Tuy nhiên nhắc tới chuyện này, đáng kiêu ngạo nhất vẫn là Lục Hạo Thành.

 

Thấy ánh mắt kiêu ngạo kia của cậu tạ, anh liền có chút đau đầu, tôi một lần liền ba đứa, cậu có bản lĩnh cũng một lần ba đứa đi.

 

Anh luôn có cảm giác Lục Hạo Thành đang cô tình khiêu khích mình vậy.

 

“Hừ hừ hừ…… Anh không thể một lần bạ đứa, một lần hai đửa thì cũng có thể đi.

 

“Nghiên Nghiên, nào, em ăn trước đi.”

 

Mộc Tử Hoành cầm sủi cảo trong tay đặt tới trước mặt Nhạc Cần Nghiên.

 

_ Nhạc Cần Nghiên nhìn anh ngọt ngào cười, giọng điệu dịu dàng: “Cảm ơn ông xãi”

 

Mộc Tử Hoành vừa nghe một tiếng ông xã này, khỏi nói là có bao nhiêu Vui Vẻ.

 

Ba anh em Lam Tử Tuấn: “…… ệ Chưa từng thấy qua mẹ nuôi trông dịu dàng đến vậy.

 

Nhưng mà có thể cảm giác được, bọn họ không chỉ thân thiết trong đời sông bình thường, còn cả tâm hồn cũng đều đồng điệu.

 

Cả ba anh em cùng cười cười, Lam Tử Nhiên nhìn Nhạc Cần Nghiên: “Mẹ nuôi, hai người tính khi nào sinh em bé vậy?

 

Có bọn con bầu bạn và chơi cùng chúng, mây đứa nhỏ nhát định sẽ rất Vui Về.’ Nhạc Cần Nghiên vừa nghe lời này, sủi cảo vừa mới bỏ vào miệng suýt nữa đã bị phun ra.

 

Lộc can Nghiên miễn cưỡng nuốt thức ăn trong miệng, nghiêng mắt nhìn thoáng qua cậu nhóc bên cạnh.

 

“Nhiên Nhiên, chuyện này phải thuận theo tự nhiên.”

 

Nhiên Nhiên là diễn viên, đã đọc rất nhiều kịch bản, đối với những chuyện này quả thật là biết, đừng nhìn cậu nhỏ, nhưng trong bộ não nhỏ của cậu lại biết rất Thiều chuyện.

 

Lam Tử Kỳ cũng cười tủm tỉm mở miệng: “Mẹ, mẹ sinh em gái đi, con thích em gái nhất, con có thể giúp mẹ chăm em gái.

 

Khuôn mặt nhỏ bé của cậu tràn ngập niêm vui và kỳ vọng, mẹ đối với họ rất tốt, con cái của mẹ cũng sẽ là em trai và em gái của họ.

 

“Ha ha…” Lạc Cần Nghiên xấu hồ cười cười, ánh mắt nhìn Mộc Tử Hoành vẻ mặt nhu tình.

 

Mộc Tử Hoành mỉm cười, nhìn ba đứa nhỏ nói: “Tiểu Tuần, Nhiên Nhiên, Kỳ Kỳ, các con rất nhanh sẽ có em trai em gái. “