Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1879



Chương 1879:

 

Lam Hân nhớ tới đủ loại chuyện trong quá khứ, luôn cảm thầy giữa hai người họ luôn không ngừng gặp đủ loại chuyện ngoài ý muôn.

 

Lục Hạo Thành gắt gao ôm chặt lấy cô, “Lam Lam, sẽ luôn tốt đẹp, em không cân phải lo lắng bất cứ điều gì nữa, có anh ở đây, môi ngày em trải qua đều sẽ thấy vui vẻ và hạnh phúc.”

 

“A Thành, có anh ở đây, em không sợ bắt cứ điều gì cả.”

 

Lam Hân dựa vào trong lòng anh, đáy lòng đã còn sự bắt an như trước đó nữa, lòng cô đã nhẹ nhõm hơn rất nhiêu.

 

Hai người ở nhà họ Lục trò chuyện thật lầu mới quay lại nhà họ Cố.

 

Lam Hân quay lại hỗ trợ mẹ củng làm cơm tôi chờ cha về nhà.

 

Lâm Mộng Nghi rất vui vẻ, nhìn con gái vừa hiệu thuận lại ngoan ngoãn, bà luôn biết ơn trời xanh đã mang con gái trở về bên cạnh bà.

 

Lục Hạo Thành cùng Có Ức Lâm, Cố Ức Sầm ở trong phòng khách ngôi chơi đấu địa chủ.

 

Thẩm Giai Kỳ cùng Bà nội Cố mang theo tiêu Nam Kiều đi chơi.

 

Cả đại gia đình hoà thuận vui vẻ, bầu không khí lúc này ấm áp vô cùng.

 

Khoảng tầm sáu giờ chiều, Cố Tích Hồng tan tầm trở về.

 

Lam Hân đi tới trước cửa chờ cha.

 

Nhìn cha vừa xuống xe, Lam Hân đã đi qua, khoác lây tay cha mình, tươi cười sáng lạn nhìn ông “Cha, cha đã trở lại rồi, hôm nay có hay mang về cho Lam Lam bánh kem dâu tây mà Lam Lam thích ăn không vậy.”

 

Giọng điệu cô lúc này ngọt ngào, mêm mại.

 

Cố Tích Hồng sửng sốt, hoảng hót như quay trở về ngày trước khi con gái bị thât lạc, “Cha, trở về sớm một chút nhé, đừng quên mang bánh kem dâu tây và cho Lam Lam nhé, buổi tối là sinh nhật của anh Hạo Thành, Lam Lam muôn cùng anh Hạo Thành cùng nhau ăn bánh kem.”

 

Giọng nói ngọt ngào của con gái nhỏ, vẫn luôn in sâu trong trái tim ông.

 

Ong cười với vẻ mặt từ ái, giơ tay xoa xoa đầu con gái, nhìn khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn đang tươi cười kia, năm tháng trôi đi, con gái ông đã trưởng thành rồi, trông rất duyên dáng yêu kiều.

 

“Lam Lam, cha có mua, là bánh kem dâu tây mà con thích nhất.”

 

Ban ngày Mộng Nghi có gọi điện thoại cho ông, nói Lam Lam chờ ông trở vê rôi ăn cơm, ông đã cô ý tới tiệm bánh gia truyền trăm năm kia mua về bánh kem dâu tây mà con gái thích ăn.

 

Nhiều năm qua đi, mùi vị bánh của tiệm nhà đó vẫn không hề thay đi. _ Vẫn là mùi vị mà Lam Hân thích ăn nhất.

 

Hai mắt Lam Hân lập tức liền đỏ lên, “Cha, cha có còn nhớ rõ môi ngày lúc con tiễn cha đi làm, đều sẽ dặn cha sau khi tan tầm về nhà phải mua quà về cho con không?”

 

Có Tích Hồng cũng lập tức đỏ hốc mắt, vô củng kích động, “Lam Lam, đã nhớ ra rồi.

 

Giọng ông lúc này nghẹn ngào, đó là _ những giây phút hạnh phúc nhất trong cuộc đời ông, những lúc ngồi chọn quà cho con gái nhỏ, nghĩ đên gương mặt tươi cười vui Vẻ của con gái lúc nhận qua, ông thật sự rất hạnh phúc.

 

Sau đó dù trở về muộn như thế nào, ông cũng không bao giờ quên mua quả vệ cho con gái.

 

“Vâng!”

 

Lam Hân gật đầu thật mạnh Lam Hân không có ký ức củng Cô Ức Lam có ký ức, cảm giác giữa hai bên hoàn toàn không giỗng nhau.

 

Cố Tích Hồng kích động tới mức không nói nên lừoi, trong khoảnh khác này, ông cảm giác như con gái của mình đã thực sự trở lại.

 

“Lam Lam, con chờ chút đã.”