Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1838



Nhưng giữa chừng cô ta là phản bội người ta, yêu một người đàn ông đã CÓ VỢ, hiện tại nhà họ Trần đúng là hết duyên phận với cô ta rồi.

la ha, chuyện này còn có thể trách ai, đều do tự cô ta chuốc lây mà thôi.”

“Đúng, đúng đúng, cô nhìn cô ta xem, vẫn luôn ngây ngốc nhìn chằm chằm vào Lục Hạo Thành, Lục Hạo Thành này cũng không hỗ danh là mỹ nam đẹp nhất thành phố Giang, nều như tôi có thể có chút gì đó sâu xa với anh ây, tôi cũng sẽ trở nên điên cuỗng giống như Tống Ngôn Tư mà thôi.”

“Chậc chậc chậc, xem cô bình thường còn bày ra dáng vẻ thục nữ, nhìn thầy một người đàn ông. đã khiến cô bộc lộ rõ bản tính rồi, tôi thật sự thấy xem thường cô đó.”

“Hừ, người ta cũng chỉ là nói miệng vậy thôi mà.”

Giọng bàn tán của nhóm người nhiều chuyện không lớn không nhỏ, vừa lúc Tông Ngôn Tự cũng có thê nghe được, ánh mắt cộ ta lạnh lùng, năng nề nhìn chằm chằm đám người đang bàn tán lung tung phía sau lưng.

Máy người phụ nữ kia lập tức im bặt, cũng không hệ rời đi, nhìn Tống Ngôn Tư cười cười không có ý tốt chút nào.

Tống Ngôn Tư tự nhiên biết đám phụ nữ kia mặt dày đến thế nào, đám phụ nữ kia, đa gHấn những người trong đó là bạn đông hành tạm thời của các vị khách nam, có tới cũng chỉ mong câu được rùa vàng, ra khỏi nơi này, ai là ai chỉ sợ xoay người thì lập tức đã không nhớ rõ.

Sắc mặt Tống Nguyên Thanh có chút không tốt, ông ta nhìn thoáng qua.

Lam Hân, ‘Lục phu nhân, không bằng cô cùng bạn của mình ở chỗ này chơi đi, tôi chuẩn bị cùng nhóm người giám đốc Lục cùng nhau chơi bài, nêu mọi người cùng ởi qua, khả năng sẽ cảm thây buồn chán.”

Lam Hân vừa nghe lời này, liền biết Tống Nguyên Thanh cô ý tách khỏi các còi Cô nhìn qua, cho Lục Hạo Thành một ánh mắt an tâm.

Lục Hạo Thành lại không yên lòng. vì cô, anh ngước mắt, muôn từ chối Tống Nguyên Thanh.

Lam Hân lại lên tiếng trước anh, “A thành, đi đi thôi, có Phi Phi cùng Thanh Thần ở cạnh em rồi mà, anh không cân lo lắng.”

Ánh mắt đen nháy của Lục Hạo Thành nhìn cô thâm thúy, lời đến bên miệng nói lại nuốt trở vào.

Anh duỗi tay, ngón tay thon dài xet qua cánh môi đỏ mọng của cô, đôi môi gợi cảm cách anh rất gân, giọng điệu anh dịu dàng: “Chơi vui vẻ nhé, chú ý một chút.”

“Vâng!”

Lam Hân cười nhẹ, ánh mắt Lục Hạo Thành sâu thắm vài phần, không tha buông cô.

Động tác của Lục Hạo Thành cực kỳ ái muội, tựa như anh đang dùng hành động nói cho mọi người có mặt ở đây biêt Lam Hân chỉ thuộc mình Lục Hạo Thành anh mà thôi.

Mọi người đều đồng loạt thấy hâm mộ, cảm thấy màn “cầu lương” trước mặt quá ngọt ngào.

Tống Ngôn Tư nhìn thấy một màn này, sắc mặt đã sớm xanh mét.

Đêm nay cô ta đã chuẩn bị rất tốt, cô ta đến là muốn nhìn xem Lục Hạo Thành sẽ chạy vào lòng bàn tay mình như thê nào, cô ta không chỉ phải có được Lục Hạo Thành, mà còn muốn huỷ hoại cả Lam Hân.

Lục Hạo Thành, Âu Cảnh Nghiêu, Lâm Dã, từng người tự dặn dò người phụ nữ của mình xong, mới đi theo Tông Nguyên Thanh rời đi.

Ngay cả Tống Ngôn Tư cũng đi theo nhóm người Lục Hạo Thành cùng rời đi.

Trước khi đi, Tống Ngôn Tư còn ném cho Lam Hân một ánh mắt đầy khiêu khích.

Lam Hân cũng không thèm đề ý, cô tin tưởng hiện tại A Thành sẽ càng cảnh giác hơn, sẽ không dễ dàng bị người ta thiết kê.

Hơn nữa, đêm nay, những người tụ hội ở nơi này đều là các nhân vật uy tín có tiếng tăm trong giới thượng lưu, nhà họ Tông của cô ta sao có thê chấp nhận mát hét mặt mũi được cơ chứ?