Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1837



– Lam Hân thoạt nhìn, còn cho rằng mình nhìn thấy một con thiên nga đỏ.

Mà ánh mắt Tống Ngôn Tư vẫn rơi vào trên người Lục Hạo Thành.

Thời tiết quá nóng, anh không mặc áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quân đen, làm cho khí chất của anh luôn cao quý, sạch sẽ và quyên rũ.

Anh nắm lấy Lam Hân bên cạnh, anh thủy chung vẻ mặt lạnh lẽo trong mắt cô, mang theo sự ôn nhu mà cả đời cô ta cũng không chiếm được.

” chào Tống tổng!” Lục Hạo Thành đạm mạc lên tiêng.

Nắm tay Lam Hân càng chặt hơn, tối nay, anh sẽ không để Lam Lam rời khỏi tầm mắt của ii một bước.

Tống Nguyên Thanh cười nói: “Lục tổng, chúng ta qua bên kia nói chuyện, nơi này để cho bọn trẻ chơi đi. “

Lục Hạo Thành gật đầu, dắt Lam Hân đi vê phía trước.

Anh mắt Tông Nguyên Thanh lúc này mới nhẹ nhàng rơi vào trên người Lam Hân, so sánh với bức ảnh, khí chất vốn của cô lại càng hấp dẫn, khó trách Lục Hạo Thành sẽ như: vậy với GỖ: “Lục tổng, vị bên cạnh cậu chính là Lục phu nhân sao.”

Máy chữ Lục phu nhân của Tống Nguyên Thanh khiến ánh mắt Tông Ngôn Tư không vui nhìn cha: “Cha.” Cô ta hét lên trong sự tức giận.

Tống Nguyên Thanh có chút bất đắc dĩ nhìn con gái một cái, đứa con gái này so sánh với Lam Hân, chính là không cách nào so sánh được.

Cô ta thua, thua ngay từ đầu, dũng cảm theo đuổi tình yêu của mình không sai, sai lầm trong việc tìm kiếm một người sẽ không bao giờ rơi vào tình yêu với chính mình.

Trần Hạo Nam rất tốt, bị cô ta quậy như vậy, quan hệ giữa hai nhà cũng trở nên cứng đờ.

Yên hội hôm nay, đều là tinh anh thương mại của đề đô, các đại thương nghiệp nồi ¡ tiếng đều đến.

tham gia, ông ta cũng không muốn đem sự tình náo loạn quá khó coi.

Lục Hạo Thành long trọng giới thiệu: “Tống tổng, đây là vợ tôi Lam Hân. “

Tống Nguyên Thanh cười cười, “Lục phu nhân, nghe: danh đã lâu, đã hơn một năm nay rồi, ngay cả tôi cũng thường xuyên nghe tới tên của Lục phu nhân. Thiết kê của Lục phu nhân hiện nay chính là phong cách thời trang được ưa chuộng nhất.”

Lam Hân cong nhẹ khóe môi, cười trông hào phóng khéo léo, biêu tình thì thong dong tự nhiên, mọi cử chỉ đều trông giỏi giang trầm ồn: “ Chào giám đốc Tông, tôi có nghe cô tôi nhắc tới ngài.”

“Cô của cô là……” Tống Nguyên Thanh có chút nghỉ hoặc nhìn Lam Hân.

Lam Hân cười cười, “Giám đốc Tống cũng quen biết.”

Lam Hân nói một nửa, với kiểu người như Tống Nguyên Thanh cũng sẽ không truy hỏi đên cùng.

Tống Ngôn Tư không thích cô của mình, hiện tại nhắc tới tên bà ấy, sẽ chỉ khiến cô ta càng thêm phản cảm.

Quả nhiên, Lam Hân không nói hết lời, Tống Nguyên Thanh cũng không hề truy hỏi gì thêm.

Vẻ đẹp của Lam Hân tương đối độc đáo, cô vừa xuất hiện đã dẫn tới vô số ánh mắt hào hứng của những vị khách có mặt.

Hiện tại cô ăn mặc rất đơn giản, cũng không phải là người chói mắt nhật, nhưng lại kinh diễm tới cả toàn hội trường.

Đôi môi đỏ nở nụ cười nhẹ nhàng kia, khiến người nhìn thật thoải mái.

Khách khứa xung quanh lén lút bàn tán nghị luận sôi nôi: “Lục phu nhân này so với ảnh chụp trên mạng còn trông xinh đẹp hơn, Tống Ngôn Tư lân này đúng là thua thật rôi.”

“Đó là đương nhiên, cô nhìn xem người ta giống giản dị nhã nhặn biết, bao, Tống Ngôn Tư vần luôn sông rất cao ngạo, cũng rất buông thả với chính mình, vôn tưởng răng cô ta không có gì thay đôi thì sẽ gả cho Trân Hạo Nam.