Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1425



“Cám ơn cha! Trong khoảng thời gian này đúng là đã khiên cha vật vả rồi, GiỦ con có thể đứng lên đi đường, cha hãy mang theo mẹ đi du lịch, đây chính là tâm nguyện về già của cha mẹ mà.

Lam Hân cười nói.

Dịch Thiên Kỳ vui vẻ, cười hỏi: “Lam Lam, vậy là con đã đồng ý tiếp quản công ty của cha rồi sao?”

Ông vốn đã sớm nghĩ muốn về hưu, chỉ là chờ một câu nói của Lam Lam mà thôi.

Lam Hân cười gật gật đâu, “Cha, thừa dịp được nghỉ ngơi trong khoảng thời gian này con sẽ nghiêm túc theo cha học tập dần, chờ sau khi cha cảm thấy con đã đủ tư cách kế thừa vị trí của cha thì con sẽ đảm nhiệm.”

“AI”

Dịch Thiên Kỳ vừa nghe lời này, cười tủm tỉm nhìn thoáng qua Mộ Thanh, “

Thanh Thanh, giâc mộng được đi chu du khắp thế giới của chúng ta có phải cũng sắp thành hiện thực rồi không 2?”

Mộ Thanh cười, giận hờn liếc chồng mình một cái “Ông nhẫn tâm để cho bọn nhỏ phải chịu vất vả sao?”

Dịch Thiên Kỳ mang vẻ mặt đúng lý hợp tình: “Người trẻ tuổi khổ một chút cũng, không có việc gì, chúng ta đã già rôi, hiện tại là thời đại của nhóm thanh niên tuôi trẻ này.”

“Ôi trời! Lam cục,cưng của nhà chúng ta chẳng mây chốc sẽ trở thành phú bà, cháu cũng phải ôm đùi mới được.”

Nhạc Cần Nghiên mang vẻ mặt làm THỊ nhiên Nhạc, Cần Nghiên là một.

người phụ nữ tốt, ánh mắt nhìn phụ, nữ của Mộc Tử. Hoành xem ra còn tốt hơn cậu rất nhiều.”

MIOTGanIhiMIIbIHS TS… ” Lúc này mà cậu ta còn không quên chê nhạo mình sao?

Tuy nhiên, anh thừa nhận, ánh mắt nhìn phụ nữ của anh thật sự không tốt bảng ba người còn lại, thậm chí ngay cả so với Lâm Hạo Thiên còn kém hơn.

“Nhưng mà A Nghiêu à, Lâm Hạo Thiên trong khoảng thời gian này sao lại không có tin tức gì, cậu ta đang làm gì nhỉ?”

Âu Cảnh Nghiêu: “Còn có thể làm gì?

Bận rộn nói chuyện yêu đương chứ sao, cậu không phải đã nói người ta và Hàn Tinh mỗi người có một chân sao?

Hai người hiện tại đang trong thời gian nông nhiệt, liên quan gì tới cậu thê?”

Tô Cảnh Minh liếc mắt về phía Âu Cảnh Nghiêu, nhỏ giọng nói thâm: “Người ta có đôi có cặp nói chuyện yêu đương, đương nhiên không có chuyện liên quan đến tôi, tuy nhiên, A Nghiêu, diện mạo và tài năng của tôi đều xuất chúng như vậy, tại sao lại không thể gặp được một người phụ nữ thật lòng yêu thương mình chứ?”

Âu Cảnh Nghiêu cười một cách ảm đạm, nhìn kỹ vào khuôn mặt điền trai của người bên cạnh, cười nói: ‘Dáng vẻ của cậu đúng ra vô cùng xuất sác, khiến người ta hưng phân, nhưng ở trong mắt phụ nữ, cậu chính là một vị thân ôn dịch.”

Tô Cảnh MÌNH: ˆ…… ” Anh trộng soái ca như vậy, cũng không hê kém cạnh Âu Cảnh Nghiêu, lại còn nói anh là thần ôn dịch, má ơi,sắp không thể ngôi nói chuyện nổi cùng với Âu Cảnh Nghiêu nữa rồi.

Lam Hân trở về phòng nghỉ ngơi, Mộ Thanh bảo mọi người ở lại ăn bữa cơm chúc mừng, nên tất cả cùng ngồi trong phòng khách đề nói chuyện phiềm, còn Nhạc Cần Nghiên, Âu Cảnh Nghiêu và Tô Cảnh Minh đi hỗ trợ nâu cơm.

Một nhà năm người của Lạm Hân sau khi quay về căn phòng ở tầng 1, ba đứa nhỏ đều nhích từng bước đi theo sau Lam Hân. . Truyện Đô Thị

Lam Hân nhìn thoáng qua căn phòng, đây là một căn phòng kính biệt lập từ tâng 1 của biệt thự, rộng khoảng 100 mét vuông, không gian rất rộng, khi kéo ra tâm rèm cửa số kiểu Pháp, có thể nhìn thấy cây họa hồng đang nở những bông hoa kiều diễm mong manh, gió xuân thổi tới, cả căn phòng đều thoang thoảng mùi hương thơm ngát, khiên lòng người thư thái hơn rất nhiều.

Lam Hân nhìn qua ba đứa con nhỏ, “Tiểu Tuần, Nhiên Nhiên, Kỳ Kỳ, các con có thích ở nơi này không?”