Một Mình Ta Mỹ Lệ

Chương 109: Thân phận



Ninh kiếm tôn "Tẩu hỏa nhập ma" ấn Dịch Tuyết Phùng gặm nửa ngày, đến khi Dịch Tuyết Phùng không thể nhịn được nữa đẩy y ra, trên cổ suýt chút nữa bị cắn cho đổ máu.

Dịch Tuyết Phùng bưng cổ trừng Ninh Ngu một cái, Ninh Ngu đại khái cắn đã ghiền, còn hiếm có nhe răng cười với hắn.

Dịch Tuyết Phùng nhìn y cười với mình cuối cùng không còn cách nào khác, cười mắng: "Ngươi là chó sao, cắn cổ người khác làm gì?"

Cẩu Ninh Ngu nhíu mày, vén tay áo lộ ra cổ tay, nói: "Ngươi cũng có thể cắn trả lại mà?"

Dịch Tuyết Phùng liếc y một cái, nói: "Đường xá đông đúc, ta còn muốn mặt mũi."

Ninh Ngu không để ý Dịch Tuyết Phùng đang ngầm mắng mình, nắm tay hắn muốn đi ra, có điều mới đi được hai bước, Dịch Tuyết Phùng đột nhiên cau mày hỏi: "Bên ngoài không phải là chợ sao, sao lại yên tĩnh như vậy?"

Ninh Ngu cũng hơi nghi hoặc một chút, hai người đi ra, cả con phố phảng phất như vừa được giải cấm chế, mọi người nhộn nhịp trở lại, trong lúc nhất thời tiếng ồn ào lần thứ hai vang lên.

Cảnh tượng này có chút quen thuộc, Dịch Tuyết Phùng trầm mặc cúi đầu, đột nhiên không muốn ra ngoài nữa.

Tin là không tới ngày mai, khắp Man Hoang đều sẽ lan truyền tin đồn "Ban ngày ban mặt Ninh kiếm tôn cùng tiểu tiên quân nắm tay nhau chạy vào trong hẻm nhỏ vụng trộm".

Ninh Ngu ngược lại không chút để ý chuyện này, thần sắc không đổi như cũ cùng Dịch Tuyết Phùng trở về nhà.

Giằng co cả một ngày, Dịch Tuyết Phùng cực kỳ mệt mỏi, rửa mặt xong liền lăn ra ngủ.

Hắn còn chưa tiến vào giấc ngủ, đã thấy Ninh Ngu bưng một cái bình nhỏ đi tới.

Dịch Tuyết Phùng lười biếng ngẩng đầu lên nhìn, mặt nhất thời tái mét, chộp lấy cái gối bên cạnh ném thẳng lên người Ninh Ngu, buồn bực nói: "Tránh ra, đừng để ta thấy cái kia."

Ninh Ngu mạn bất kinh tâm nghiêng đầu tránh thoát ám khí, nhàn nhạt nói: "Nghĩ gì thế, đây chỉ là dược liệu thông thường thôi, không có tác dụng kia —— mau vén y phục lên."

Dịch Tuyết Phùng vẫn cảm thấy không vui, cau mày xốc trung y lên, lộ ra eo thân toàn là vết hôn ngân.

Không biết Ninh Ngu lại đụng trúng dây thần kinh gì, nắn bóp eo Dịch Tuyết Phùng suốt một khắc, sớm hôm nay hai người vừa giằng co nửa ngày, Dịch Tuyết Phùng cảm thấy eo của mình sắp bị y nắm đứt đoạn mất.

Ninh Ngu ngồi ở mạn giường, mặt không đổi sắc bôi thuốc vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng xoa bóp eo cho Dịch Tuyết Phùng.

Ninh Ngu quanh năm luyện kiếm, lực tay vô cùng mạnh, vừa mới xoa lên, Dịch Tuyết Phùng liền cau mày "Tê" một tiếng, tức giận quay đầu lại trừng y.

Ninh Ngu thả nhẹ lực tay, nhàn nhạt nói: "Đừng trừng ta."

Dịch Tuyết Phùng tức giận: "Ngươi nhẹ tay một chút có được không?!"

Ninh Ngu: "Mạnh tay một chút thuốc mới thấm vào da thịt, ngươi chịu khổ một chút, đừng lộn xộn."

Dịch Tuyết Phùng chỉ có thể bất đắc dĩ gục xuống, cau mày lầm bầm: "Ta chịu nhiều đau khổ như vậy còn không phải là vì ngươi sao, ngươi còn không biết ngượng miệng."

Ninh Ngu cụp mắt xức thuốc, nói: "Ta sai rồi."

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Dịch Tuyết Phùng đột nhiên cảm thấy mình xuất hiện ảo giác, hắn kinh ngạc quay đầu lại nhìn Ninh Ngu, cảm thấy câu "Ta sai rồi" thốt ra từ miệng y, quả thực còn ảo hơn cả chuyện mọi người trong tam giới phi thăng tập thể.

Dịch Tuyết Phùng nói: "Ngươi lặp lại lần nữa?"

Ninh Ngu vô cùng nghe lời: "Ta sai rồi."

Mặc dù miệng nói "Ta sai rồi", thế nhưng biểu tình của Ninh Ngu lại một bộ "Ai bảo ta yêu ngươi sủng ngươi, miễn cưỡng nhận sai một lần đi".

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Mặt Dịch Tuyết Phùng vô cảm, kéo tay y ra ngồi dậy, một bộ hưng binh vấn tội: "Sai ở chỗ nào, thành thật khai báo."

Ninh Ngu nhận sai chỉ vì không muốn Dịch Tuyết Phùng tức giận, thế nhưng sai ở đâu, bản thân y cũng không biết.

Thấy thần sắc Dịch Tuyết Phùng nghiêm nghị, trên mặt viết mấy chữ "Ngươi nói sai một từ thử xem", Ninh Ngu nghẹn họng, nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Không nên không cho ngươi ngủ, lôi kéo ngươi hồ đồ..."

Dịch Tuyết Phùng: "A."

Ninh Ngu vừa nhìn, nha, không phải cái này, lại thử tiếp: "Không nên dùng thuốc kia?"

Dịch Tuyết Phùng gần như hung ác trừng mắt nhìn y.

Ninh Ngu cau mày, y chỉ tùy tiện nói vậy thôi, cũng không cảm thấy mình đã làm sai chỗ nào, bị trừng đột nhiên cảm thấy có chút oan ức, muốn biện hộ cho bản thân: "Cái kia chỉ là thuốc mỡ thôi, ta dùng một chút ngươi sẽ không khó chịu nữa, sáng nay không phải ngươi còn hỏi ta thuốc ở đâu sao?"

Dịch Tuyết Phùng nghiến muốn vỡ răng: "Ta hỏi, là, muốn lấy nó, sau đó đập nát! Ngươi, hiểu, chưa?"

Ninh Ngu: "Ngươi không thích?"

Dịch Tuyết Phùng không biết là tức giận hay xấu hổ, mặt đỏ rần, hắn gằn từng chữ một: "Ngươi nhìn ta xem có giống như thích không?"

Ninh Ngu: "Ngươi đã không thích, sao sáng nay lúc ta đi chuẩn bị điểm tâm cho ngươi, ngươi còn câu thắt lưng ta bảo ta đừng đi?"

Dịch Tuyết Phùng quả thực muốn phát điên, thẳng tay lôi vạt áo Ninh Ngu kéo y lên giường, nói mà không có biểu cảm gì: "Tức chết ta rồi."

Tức chết ta rồi.

Tam giới nhiều người như vậy, rốt cuộc tại vì sao mình lại nhìn trúng cái người không hiểu phong tình như thế này?

Ninh Ngu cổ quái nhìn hắn: "Ngươi không khó chịu?"

Dịch Tuyết Phùng nắm cổ đối phương, lạnh lùng nói: "Ta bóp chết ngươi rồi sẽ không khó chịu nữa."

Đã nhiều năm như vậy, Ninh Ngu lại lần nữa được ăn mặn, đến cuối cùng nếu không phải hai chân Dịch Tuyết Phùng đều đang phát run không ngừng, y nhất định sẽ dày vò đến tận khuya không màng cơm nước, bây giờ thấy Dịch Tuyết Phùng khỏe mạnh nhảy nhót tưng bừng, y lại bắt đầu nổi sắc tâm, vươn tay vuốt ve da thịt sau gáy Dịch Tuyết Phùng, mạn bất kinh tâm nói: "Ta biết ngươi không đành lòng —— nếu như không khó chịu chúng ta lại..."

Tay Dịch Tuyết Phùng vừa nhấc, trực tiếp bưng kín miệng của y, cắn răng nói: "Đừng hòng mơ tới."

Ninh Ngu chỉ đành buông bỏ tâm tư: "Vậy đi ngủ?"

Dịch Tuyết Phùng: "Ngươi ở bên cạnh ta, ta ngủ không được."

Ninh Ngu cau mày, nói: "Vậy ngươi cố nhịn một chút."

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Dịch Tuyết Phùng vốn mặt mày nghiêm túc tìm cớ, không ngờ Ninh Ngu lại trả lời như vậy, hắn không nhịn được phụt cười một phát, chôn trong ngực Ninh Ngu cười nửa ngày mới ngồi dậy được.

Ninh Ngu không hiểu hắn cười cái gì, chỉ thấy tâm tình của đối phương khá hơn nhiều, cũng hơi cong cong mắt.

Dịch Tuyết Phùng vươn mình lăn vào bên trong, lôi chăn đắp lên người, ngoẹo cổ nhìn Ninh Ngu đang rũ mắt cởi áo, không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên nói: "Đợi vài ngày nữa, chúng ta quay về Hàn Hoài Xuyên một chuyến đi."

Ngón tay thon dài của Ninh Ngu nhẹ nhàng di chuyển giữa nền y phục màu đen, nhìn đặc biệt đẹp: "Hửm? Quay về Hàn Hoài Xuyên làm gì?"

Dịch Tuyết Phùng nói: "Ngươi đã lừa tiểu tiên quân của người ta tới tay rồi, chẳng lẽ không định đến báo một tiếng sao? Ngươi thật sự cho rằng Dạ Phương Thảo cùng đến đây là để bảo vệ ta sao?"

Ngón tay Ninh Ngu dừng lại.

Dịch Tuyết Phùng: "Đứa nhỏ kia không chừng đã sớm nói chuyện giữa chúng ta cho sư tôn hắn biết, Lâm Lâm... Lâm Phàn sau khi phi thăng liền lưu lại một chí thân phó thác cho bọn họ chăm sóc, nếu để Lâm Phàn Quân biết được bọn họ chăm sóc kiểu gì chăm tới tận giường của ma tu, không từ trên trời xông xuống xé ngươi ra mới lạ, ngươi còn muốn ăn xong quẹt mỏ sao?"

Ninh Ngu nói: "Nhưng ngươi không thật sự là nhi tử của Lâm Phàn, bọn họ dựa vào cái gì xen vào việc của ngươi?"

Dịch Tuyết Phùng giải thích cho y nghe những chuyện Thiết Vân và Lâm Phàn đa làm sau khi bản thân chết đi, khẽ thở dài một hơi, nói: "Nhưng người ngoài cũng đâu biết, ở Hàn Hoài Xuyên, ta vẫn là chi tử của Lâm Phàn Lâm Phù Ngọc, quan hệ với ngươi chính là nghĩa phụ tử."

Hắn nói tới chỗ này, đột nhiên nở nụ cười: "Ngươi không muốn để người khác chỉ vào lưng ngươi mắng già mà không đứng đắn, không màng luân lý dụ dỗ nghĩa tử phải không?"

Ninh Ngu cau mày nói: "Vậy lúc nào ngươi khôi phục thân phận?"

Dịch Tuyết Phùng chớp mắt một cái: "Ngươi cảm thấy thời điểm nào thích hợp nhất?"

Ninh Ngu nghiêm nghị nói: "Ngay bây giờ đi."

Dịch Tuyết Phùng: "..."