Một Mình Ta Mỹ Lệ

Chương 110: Nghe lời



Ninh Ngu đang lải nhải một vài lời Dịch Tuyết Phùng không muốn để ý tới, hắn cho rằng đó đều là lời vô nghĩa, chỉ liếc mắt nhìn y một cái liền xoay người đi ngủ, hoàn toàn không để trong lòng.

Ninh Ngu thấy Dịch Tuyết Phùng đưa lưng về phía mình, thẳng ngón tay chọc chọc lưng hắn: "Tuyết Phùng?"

Dịch Tuyết Phùng không để ý tới y.

Ninh Ngu tiếp tục đâm.

Dịch Tuyết Phùng bị y đâm đến thật sự không nhịn được, xoay người lại lườm y một cái, nói: "Ngậm miệng, việc này trở về Hàn Hoài Xuyên lại nói."

Ninh Ngu chỉ có thể ngậm miệng.

Toàn thân Dịch Tuyết Phùng không thoải mái, ngủ một giấc đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh táo, hắn ngơ ngơ ngác ngác sờ sờ bên cạnh, không mò được ai.

Ninh Ngu đã rời giường, chăn bên cạnh đã nguội lạnh.

Đầu Dịch Tuyết Phùng rối như tơ vò, hắn còn buồn ngủ giãy dụa hồi lâu, ngáp một cái, đang muốn mặc y phục xuống giường, trong thần thức đột nhiên truyền tới một thanh âm đã lâu không thấy.

"Cha."

Ngón tay Dịch Tuyết Phùng cứng lại: "Thiết Vân?"

Thiết Vân "Ừ" một tiếng: "Ngươi ra ngoài một chuyến."

Dịch Tuyết Phùng do dự nháy mắt: "Ngươi ở chỗ nào?"

Thiết Vân: "Cửa hậu viện, Ninh Ngu hạ cấm chế, ta không vào được."

Dịch Tuyết Phùng mang giày, đi tới bên cửa sổ nhìn một chút, Ninh Ngu không luyện kiếm trong viện, có lẽ đang làm điểm tâm cho hắn, không biết lúc nào thì trở về, hắn nhíu mày suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định im lặng, không một tiếng động đi đến cửa sân sau, mở ra.

Cửa vừa mở, Thiết Vân lập tức từ bên ngoài vọt vào, một phát nhào tới trong lồng ngực của hắn, chôn mặt trên vai hắn, nhẹ nhàng cọ cọ, buồn bực nói: "Cha, ta rất nhớ ngươi."

Dịch Tuyết Phùng tùy ý hắn ôm, quay đầu lại quan sát thấy không có ai, liền ôm lấy Thiết Vân đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.

Dịch Tuyết Phùng nâng tay sờ sờ đầu Thiết Vân, bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Mấy ngày trước người còn suýt giết chết Ninh Ngu, bây gi sao còn dám lại đây hả? Không sợ y giết ngươi?"

Thiết Vân nhỏ giọng nói: "Ta không để y bắt được, y muốn giết ta ta liền bỏ chạy, như vậy sẽ không khiến cha khó xử."

Dịch Tuyết Phùng muốn cười, chỉ là cười xong trong lòng lại có chút chua xót, hắn đẩy Thiết Vân ra, nâng tay vuốt ve gò má hắn, nhẹ giọng nói: "Việc giữa ta và Ninh Ngu vốn không nên liên luỵ đến ngươi, mà chuyện năm đó cũng là ta có lỗi với ngươi, Thiết Vân..."

Thiết Vân lắc đầu: "Chúng ta không nói chuyện này nữa, thị phi đúng sai, trong lòng ta ngươi đều rõ, không cần hổ thẹn.". ngôn tình sủng

Dịch Tuyết Phùng do dự một chút, trong lúc nhất thời không biết phải nói chuyện với Thiết Vân như thế nào.

Hai người trầm mặc chốc lát, Thiết Vân mới nhẹ giọng nói: "Cha, y đối với ngươi, có tốt không?"

Dịch Tuyết Phùng gật đầu: "Y là người đối tốt với ta nhất cõi đời này."

Câu "Có ta đối với ngươi được không" bị Thiết Vân mạnh mẽ nuốt xuống, hắn tựa hồ muốn nở một nụ cười, cuối cùng lại không xong, chỉ có thể miễn cưỡng run run khóe môi, chẳng mấy chốc liền hạ xuống.

Hắn nhẹ nhàng nói: "Vậy sao?"

Dịch Tuyết Phùng: "Làm sao vậy?"

Thiết Vân nhẹ nhàng lắc đầu: "Không có gì, đối tốt với ngươi là được rồi."

Hắn lại tiến lên ôm Dịch Tuyết Phùng một chút, còn không đợi Dịch Tuyết Phùng nâng tay ôm lại, lập tức lui thân tách ra.

Dịch Tuyết Phùng ngạc nhiên nhìn hắn, Thiết Vân ngẩng đầu lên, rốt cục lộ ra một nụ cười vô hại như thường ngày, hai mắt cong cong, nói: "Nếu xảy ra chuyện gì ngươi có thể gọi ta, ta ở tại Man Hoang."

Dịch Tuyết Phùng còn muốn hỏi vài chuyện, nhưng trong viện đã truyền đến tiếng Ninh Ngu: "Tuyết Phùng? Dịch Tuyết Phùng?"

Thiết Vân cười cười, nói: "Trở về đi."

Dịch Tuyết Phùng tiến lên một bước: "Thiết Vân..."

Hắn vừa định kéo tay Thiết Vân, thân thể Thiết Vân lại trực tiếp hóa thành một đoàn hắc vụ, bị gió thổi đến liền biến mất giữa không trung.

Dịch Tuyết Phùng nhìn vào hư không hồi lâu, tay mới chậm rãi thu hồi.

Trong viện Ninh Ngu lật cả giường lên cũng không tìm thấy Dịch Tuyết Phùng, lúc này đang bùng nổ phun lửa khắp nơi.

Dịch Tuyết Phùng lặng yên không một tiếng động thở dài một hơi, đẩy cửa bước vào, hắn còn chưa đi hai bước, Ninh Ngu nhận ra khí tức của hắn lập tức lắc mình xuất hiện ở trước mặt, đôi mắt đỏ đậm như muốn ăn thịt người.

Dịch Tuyết Phùng không yên lòng liếc mắt nhìn y: "Sư huynh."

Ninh Ngu cố gắng đè xuống kích động muốn mang hắn về khóa lại, đứng tại chỗ hít sâu vài hơi, mới thu hồi sắc đỏ dưới đáy mắt, khí tức dọa người cũng thuận thế tiêu tán.

Y hơi rũ mắt, để lông mi che đi sát ý trong đó, chầm chậm tiến lên trước, nâng tay vén lọn tóc rối như tơ vò của Dịch Tuyết Phùng ra sau tai, lạnh lùng nói: "Ngươi đã đi đâu?"

Dịch Tuyết Phùng không che giấu: "Vừa rồi Thiết Vân đến, ta cùng hắn nói mấy câu."

Ninh Ngu nghe vậy không giống như trong tưởng tượng của Dịch Tuyết Phùng nổi trận lôi đình, trái lại cực kỳ lạnh nhạt liếc hắn một cái, nói: "Hắn muốn tới tại sao không vào từ cửa chính, lén lén lút lút ở cửa sau làm gì?"

Dịch Tuyết Phùng hơi nhíu mi, cũng không để lạnh nhạt của y vào trong lòng, nhàn nhạt nói: "Từ cửa chính? Nếu hắn thật sự vào từ cửa chính, ngươi có bảo đảm sẽ không đánh hắn không?"

Ninh Ngu lạnh lùng nói: "Ở trong lòng ngươi ta chính là người bụng dạ hẹp hòi như vậy sao?!"

Ngày thường nếu Ninh Ngu nói chuyện như vậy, những người khác đã sớm sợ đến hồn vía lên mây, cũng may Dịch Tuyết Phùng từ nhỏ đến lớn đã quen rồi, đối diện với Ninh Ngu đang tức giận, vậy mà còn gật đầu, ngoan ngoãn trả lời: "Ưm, ngươi từ nhỏ đã như vậy, thù dai vang danh toàn bộ Quy Hồng Sơn, cũng không phải một ngày hai ngày, sao bây giờ ngươi mới phát hiện ra chuyện này? Trước đây Thiết Vân tính kế ngươi một hồi, suýt chút nữa nhốt chết ngươi ở trong phật châu, dựa vào tính tình của ngươi sao có thể bỏ qua được? Không chừng còn muốn hành chết Thiết Vân để báo mối thù này đây."

Ninh Ngu: "... Ngươi!"

Y "Ngươi" nửa ngày, vậy mà không thể nói thêm gì nữa, còn tự khiến mình tức quá chừng, đơn giản trực tiếp phất tay rời đi.

Dịch Tuyết Phùng thấy y có vẻ thật sự nổi giận, bĩu môi đi theo: "Sư huynh? Sư huynh."

Ninh Ngu tức muốn chết, cả giận nói: "Đừng gọi ta, cũng đừng đi theo ta!"

Dịch Tuyết Phùng "Ồ" một tiếng, chọc y: "Ý của ngươi là, hiện tại ta được tự do rồi đúng không? Có thể tùy ý ra ngoài rồi đúng không?"

Ninh Ngu lập tức quay đầu: "Mơ cũng đừng mơ!"

Dịch Tuyết Phùng nhịn cười, cố nghiêm mặt, nói: "Không phải vừa rồi ngươi nói không được đi theo ngươi sao?"

Ninh Ngu nhất thời nghẹn lời, chỉ thật lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm, chờ hắn chủ động xin lỗi, bản thân bất đắc dĩ mới cho hắn đi theo phía sau mình.

Dịch Tuyết Phùng nhíu mày, nói: "Kiếm tôn, ngươi thật sự khó hiểu nha, bảo ta không được theo ngươi, rồi lại không cho ta tự do ra ngoài, ngươi rốt cuộc muốn ta thế nào, mau nói một lời rõ ràng đi."

Ninh Ngu lạnh lùng nói: "Ngươi không phải luôn không nghe lời ta sao, sao bây giờ lại ngoan ngoãn thế?"

Dịch Tuyết Phùng: "Ta có sao?"

"Có."

"Lúc nào cơ?"

Ninh Ngu tự mình không nhịn được: "Ta nói có là có."

Dịch Tuyết Phùng lui về phía sau một bước, nói: "Vậy ngươi kể ra một lần, ta nghe một chút xem?"

Ninh Ngu suy nghĩ một chút, nói: "Đêm nay song tu đi."

Dịch Tuyết Phùng sắc mặt cứng đờ, bản năng nói: "Mơ cũng đừng mơ."

Ninh Ngu lập tức nắm chặt cơ hội, cười lạnh một tiếng: "Ha!"

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Cái đồ thừa dịp cháy nhà hôi của này sao còn chưa bị mình bóp chết vậy?