Mộng Xuân

Chương 27



Nếu Phàn Mộng không thể đánh bại “hắn”, thì tốt hơn hết là cổ vũ “hắn”, thuận theo “hắn”, ít nhất là cả đời sẽ có được một cuộc sống bình yên, chết một cách vô tri.

Vô tri là hạnh phúc lớn nhất.

Những thứ như bản ngã, chân ngã, địch ta đó…… Quá buồn cười, bởi vì kẻ thù lớn nhất cũng không đến từ bên trong, mà là từ bên ngoài.

“Hắn” chính là vũ trụ, một khi sinh ra không thể có người vượt qua, ở trước mặt “hắn”, tất cả tự hào cùng thành tựu đều là lố bịch.

Cuộc đấu tranh của Phàn Mộng và Sở Triệu Xuân giống như những con kiến đang giãy giụa, thậm chí nó còn là bộ phim hài ngu ngốc hơn.

Sở Triệu Xuân nhìn thấu “hắn”, mới nguyện ý làm tên hề cho “hắn”, và ngược lại còn cười nhạo Phàn Mộng.

Phàn Mộng đã hạ quyết tâm nghe theo nó —— cho dù đó là “hắn” hay Sở Triệu Xuân. Đúng vậy, như Sở Triệu Xuân đã nói, không có gì quan trọng hết, cho dù Sở Triệu Xuân biết nhiều hơn hắn, cũng chỉ là chó chê mèo lắm lông. Bọn họ ở trước mặt “hắn”, bọn họ chỉ là những con người vô tri có cuộc sống ngắn ngủi. Phàn Mộng có loại ảo giác mình là người lưu lạc ở thiên nhai, sự uyển chuyển và bất đắc dĩ trên mặt Sở Triệu Xuân, khiến cho hắn cảm giác cộng hưởng.

Thế là, hắn vuốt ve khuôn mặt của Sở Triệu Xuân.

Thế là, hắn dựa ở cổ của Sở Triệu Xuân, thành kính hút lấy mùi hương của y.

Thế là, hắn hôn nốt ruồi đào hoa ở giữa mí mắt Sở Triệu Xuân.

Thế là, hắn để lồng ngực của mình dán lên Sở Triệu Xuân.

Thế là, hai chân bọn họ đan xen nhau.

Thế là, bọn họ thông qua cái ôm để an ủi đối phương.

Phàn Mộng trong lúc mừng như điên muốn Sở Triệu Xuân hứa hẹn. Hắn chạm vào trán Sở Triệu Xuân, lông mi rũ xuống, khiến cho hắn không thể nhìn thấy khuôn mặt vừa quen thuộc vừa mơ hồ kia, giống như một khuôn mặt hắn đã từng thấy trong giấc mơ, Phàn Mộng nói: “Đừng gạt tôi, đừng giấu giếm tôi, như vậy thì tôi sẽ luôn nghe theo cậu.”

Hắn nghĩ:

Có phải Sở Triệu Xuân cũng đã trải qua khoảnh khắc quấn quýt này trong giấc mơ không? Hắn không bao giờ muốn mọi thứ trong cuộc sống của mình, giống như những gì đã xảy ra trong một giấc mơ, không có bất kỳ cảm giác tươi mới gì, Phàn Mộng đã dùng hết tất cả mọi cách mà hắn biết để quyến rũ Sở Triệu Xuân. Hắn nhớ mãi không quên những dục vọng trong những giấc mơ đó, lẩm bẩm:

“Như vậy thì sao? Như vậy có khác với những thứ trong mơ hay không? Phải làm như thế nào mới có thể không giống với trong giấc mơ? Phải làm như thế nào……”

Phàn Mộng chỉ cảm nhận sự kích thích trực tiếp nhất, và hắn cũng chỉ nghe được giọng nói của mình. Vì không nghe được câu trả lời của Sở Triệu Xuân, nên hắn vẫn tiếp tục hỏi, cơ thể loạng choạng, muốn đến nơi cao hơn. Nhưng mà Sở Triệu Xuân không có trả lời hắn, y chỉ là ôm eo Phàn Mộng, tay từ bên hông vuốt lên lưng hắn, tới tới lui lui, nhẹ chàng đến nổi Phàn Mộng cảm thấy chán ghét.

Phàn Mộng khom người xuống, gối mặt lên ngực Sở Triệu Xuân, cho dù vô lực, nhưng hắn vẫn cắn vài cái lên ngực y, quá nhẹ nên không lưu được dấu vết gì, giống như những dấu vết bọn họ lưu lại trong cuộc đời đối phương. Kỳ thật, nó nhẹ như một dấu vết dài được dùng nhánh cây vẽ trên mặt cát, nước biển cuộn vào, mọi thứ liền biến mất.

Đúng vậy, biến mất.

Một ngày nào đó cơ thể của hắn cùng Sở Triệu Xuân sẽ biến mất, nhật ký giấc mơ sẽ biến mất, giấc mơ cũng sẽ biến mất.

“Hắn” sẽ không đùa giỡn bọn họ được nữa.

Phàn Mộng nói rằng, hắn không mang hận thù gì nữa. Trước khi mọi thứ biến mất, hắn nguyện ý dành thời gian cho Sở Triệu Xuân, chỉ vì cả hai đều là người bị hại, nên đương nhiên phải bù đắp cho nhau một chút.

Mang theo sự an tâm cùng thỏa mãn, bọn họ đi vào giấc ngủ, đây là lần đầu tiên bọn họ nằm ở cạnh nhau.

Phàn Mộng đã một giấc mơ. Trong mơ, hắn nhìn thấy mình đang ngồi ở trong nhà riêng của mình.

Mẹ nấu ăn trong phòng bếp, vừa xắt rau, vừa huýt sáo, đây là thói quen của mẹ. Phàn Mộng duỗi người, nằm ở trên sô pha, chuẩn bị ngủ, thì lúc này chuông cửa vang lên. Một nụ cười hiện trên khuôn mặt của Phàn Mộng, nhưng hắn không biết tại sao mình lại cười.

Phàn Mộng cảm thấy mình nhảy xuống, rời khỏi sô pha, chạy ra cổng, mở cửa, liền nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

“Hôm nay cậu tới ăn cơm à?” Câu này hắn đã nói rồi, trong lòng Phàn Mộng có một người tỉnh táo đang nghĩ.

“Đương nhiên, tôi mua một món quà lưu niệm.” Người đàn ông quen thuộc kia cầm theo một hộp bánh kem, Phàn Mộng đóng cửa.

“Chắc mẹ tôi sẽ rất vui.” Nhưng sao anh có thể biết được địa chỉ của Phàn Mộng?

“Lần trước cậu đã nói cậu cùng mẹ cậu đều thích ăn bánh kem của cửa hàng này nhất, nên tôi đã nhớ lại.” Anh tháo cặp kính gọng đen dày xuống, lộ ra một đôi mắt đen tao nhã.

“Đã bảo cậu đừng đeo cái mắt kính này, không hợp với cậu, với lại cậu cũng không bị cận.” Nhưng tại sao Phàn Mộng có thể biết thật ra anh không bị cận?

“Nhưng đã tôi quen rồi.” Anh bỏ mắt kính vào một cái hộp mắt kính màu xanh, ngẩng đầu, đưa hộp mắt kính cho Phàn Mộng: “Cậu hãy cất giùm tôi.”

“Sao tôi biết được cậu muốn tôi đặt ở chỗ nào.” Phàn Mộng lại nhích người đi vào phòng của mình, đặt hộp mắt kính của anh trên bàn sách. Chưa xoay người, eo Phàn Mộng đã bị anh ôm từ phía sau.

“Đừng như vậy, mẹ tôi còn ở nhà.” Sao anh có thể làm như vậy chứ?

“Nhưng tôi đã nói với cậu là không được dán loại poster con gái lỏa thể một nửa này trên bàn sách, cậu lại không nghe. Tấm poster phong cảnh tôi đưa cậu lần trước đâu? Cậu không thích sao? Đó là hoa anh đào, một bức tranh về hoa anh đào Nhật Bản đang nở rộ.” Anh tựa vào vai Phàn Mộng, đôi môi lén lút bò lên trên gáy Phàn Mộng.

“Tôi sẽ dán nó sau, mẹ tôi vẫn còn ở nhà.” Nhưng anh đã gửi tấm poster hoa anh đào cho Phàn Mộng khi nào?

“Hiện tại phải lấy nó ra dán.” Đôi tay anh vuốt lên ngực Phàn Mộng từ bên hông, dùng sức nhéo đầu v* của hắn.

“Cậu đừng như vậy……” Nhưng anh vẫn cởi bỏ quần của Phàn Mộng.

“Cậu đừng như vậy……” Nhưng anh đã nâng mặt Phàn Mộng lên, hôn xuống. Con người của anh ôn hòa như hoa quế, rơi xuống đất không một tiếng động, nhỏ vụn dày đặc, nhưng lại có tính xâm lược mạnh mẽ, cuối cùng, trên mặt đất được phủ đầy những cánh hoa màu vàng, và không thể nhìn thấy màu sắc ban đầu của bùn đất nữa.

“Cậu đừng như vậy, Kiều Sở, cậu đừng……”