Mộng Xuân

Chương 26



“Tiếp theo…… Tôi phải làm gì?”

Phàn Mộng che mặt bằng một tay, thở gấp, không thể xoa dịu trái tim đang hỗn loạn vì sợ hãi, trong lòng như thể đang cất giấu vô số trái bom, mỗi lần Sở Triệu Xuân nói một câu thì lập tức làm nổ một trái, khiến trái tim hắn chất đầy vết thương.

“Tại sao? Tại sao cậu lại được nằm mơ trước, mà không phải là tôi trước? Nếu tôi được nằm mơ trước, tôi sẽ không cho phép mọi chuyện đi đến tình trạng này, tôi sẽ thẳng thắn với cậu, tôi sẽ cùng cậu đối mặt với “hắn”, phá tan “hắn” —— chẳng sợ phải đi đến cái chết……”

“Nhưng tôi không muốn chết.”

“Chẳng lẽ cậu tình nguyện trở thành món đồ chơi của “hắn” sao?”

“Cậu còn không hiểu sao? Cho dù cậu chống cự sự trêu đùa của “hắn” bằng cái chết, thì nó cũng chỉ trùng hợp với sự sắp đặt của “hắn”. Vì vậy, lý do thực sự khiến cậu chết, không phải là ý muốn của cậu, mà là “hắn” muốn cậu chết. Thay vì kết thúc cuộc đời, thì tốt hơn thuận theo ý “hắn”, cậu sẽ có được sự vui sướng ở trong hành động này. Tôi chỉ là một người ti tiện, không biết ý chí, bản ngã hay tinh thần tự do là cái gì, tôi chỉ là muốn biết rằng, tại thời điểm này, tôi đang sống.”

“Sống có gì thú vị sao?”

“Cái chết, nếu như có luân hồi, thì chẳng qua là cậu tiến vào một thân xác mới, không thể thoát khỏi sinh tồn. Một ngày nào đó, “hắn” lại giở trò này, khiến cậu tuyệt vọng nhận ra sự thật rằng mình không có ý chí…… Hoặc là, đây không phải lần đầu tiên chúng ta gặp phải chuyện này, có lẽ là khiếp trước chúng ta vì thoát khỏi “hắn”, sau đó mới chết đi. Cho nên kiếp này tôi quyết định sống ở dưới cánh chim của “hắn” —— đây là chỗ mà cậu đã thua tôi, tôi nên nói,”

Sở Triệu Xuân dường như đang cười một tiếng đầy kiêu ngạo: “Cậu chính là thua ở chỗ không ti tiện bằng tôi sao?”

“Còn cậu?”

“Còn tôi?”

“Cậu với tôi đã xảy ra……” Phàn Mộng cảm thấy mình không cần phải nói vòng vo: “Cậu đã lên giường với tôi rất nhiều lần, sau đó, cậu có mơ thấy mộng xuân nữa không?”

“Tôi có.”

“Vậy sau đó chúng ta sẽ trở thành gì?”

“Ai, Phàn Mộng.” Sở Triệu Xuân thở dài.

“Cậu nói cho tôi biết đi cậu nói cho tôi biết đi! Ít nhất cũng cho tôi có gì đó để chuẩn bị tâm lý. Được rồi, phút tiếp theo, tôi sẽ làm gì? Cậu nói……”

Phàn Mộng nhìn vạch vàng trước chân, hắn tiến lên trước một bước, chân trái liền vượt qua vạch vàng của sân ga, chân phải cũng đuổi kịp bước chân chân trái, cũng lướt qua vạch dày màu vàng kia. Các đường ray dưới sân ga giống như một vài chiếc thang dẹt, được phủ kín bởi đá vụn, trên bề mặt của mọi viên đá đều giống nhau, nhưng bạn thực sự không thể tìm thấy hai viên đá giống hệt nhau.

Phàn Mộng nổi giận:

Không, có thể tìm được! Chỉ cần có thể tìm được hai viên đá giống hệt nhau, là có thể phá vỡ quy luật của “hắn”!

Có lẽ là trên đời có hai người giống hệt nhau, cuộc đời giống hệt nhau, giống hệt nhau……

Hắn từ từ buông tay cầm điện thoại xuống, một lúc sau, điện thoại của hắn trượt xuống đống đá dưới đường ray sân ga, hắn muốn nhặt điện thoại lên.

Hắn chống tay xuống nền, cong lưng, duỗi một bàn tay xuống, nhưng trước khi có thể chạm vào đá, hắn đã bị kéo lại bởi một sức mạnh thô bạo từ phía sau. Tiếng xe lửa ầm ầm phát ra từ bên phải Phàn Mộng, hắn quay đầu nhìn, cảm thấy sinh mệnh chỉ còn một bước nữa là đã bước vào tử vong, trong lòng bình thản vui sướng, giống như đang nghe một bài thánh ca. Nhưng đôi mắt của hắn đã bị bàn tay của người phía sau che mất, Phàn Mộng ngoan ngoãn nhắm mắt lại, dựa vào lồng ngực phía sau, hít vào mùi hương quen thuộc trong mơ.

Gặp thoáng qua cái chết gần sát trước mặt.

“Sau đó thì sao? Tôi sẽ nói gì?”

Phàn Mộng xoa bàn tay đang che trên mí mắt mình.

“Tôi nên nói: “Sở Triệu Xuân, cảm ơn cậu đã cứu tôi ” sao? Cậu biết tất cả những gì tôi không biết, sau đó, cậu chỉnh sửa trái tim tôi, để phù hợp với những mong muốn của cậu. Cậu là người quyền uy tuyệt đối trong thế giới của tôi, ở trong thế giới của tôi, cậu chính là “hắn”, cái người lớn nhất kia, và ở trong thế giới của chính cậu, “hắn” lớn nhất kia, chính là vận mệnh.”

Phàn Mộng bình tĩnh nói.

Sở Triệu Xuân đứng từ sau đỡ hai bên vai Phàn Mộng, hai người cùng đứng lên. Những hành khách thưa thớt trên sân ga đều dùng ánh mắt khác thường nhìn bọn họ, bọn họ giống như hai con chó sắp chết, kẹp chặt đuôi rời đi. Phàn Mộng ra khỏi nhà ga, và hắn như trở thành một con bạc mất trắng tài sản chỉ sau một đêm, giữa mày hiện lên màu xám tro tàn.

Sở Triệu Xuân mang Phàn Mộng lên xe buýt.

Phàn Mộng muốn quên hết cả những thứ mình đã đọc, không nói một lời, thuận theo ý muốn của Sở Triệu Xuân, dựa vào vai y, ngủ.

Trong một giấc mơ, hắn thấy một bóng người mơ hồ, giống như một người bị cận thị nặng nhưng không mang kính, hắn hỏi bóng người đó, ngươi là ai. Bóng người đó không trả lời, chỉ vươn một bàn tay mềm mại cho hắn. Phàn Mộng nắm lấy bàn tay kia, giống như đã được cứu, hắn chảy ra những giọt nước mắt vui mừng, rồi dựa mặt mình vào bàn tay vĩ đại kia, tôn thờ nó, ca ngợi nó, và muốn làm ra những câu thơ tuyệt đẹp để tôn vinh vẻ đẹp của nó.

Mở mắt ra, Sở Triệu Xuân đưa Phàn Mộng xuống xe.

Phàn Mộng không đề cập đến giấc mơ vừa rồi.

Sở Triệu Xuân đưa Phàn Mộng về nhà họ Sở. Vừa vào cửa, Phàn Mộng đã dựa lưng vào cửa, đặt hai tay lên vai Sở Triệu Xuân, hai tay tự nhiên buông xuống sau lưng y, sau đó cúi đầu, hôn nhẹ lên khuôn mặt trắng tinh của Sở Triệu Xuân, không nói một lời. Giữa họ, những lời nói đó đã trở nên vô nghĩa, bởi vì Phàn Mộng tin chắc rằng Sở Triệu Xuân đã nhìn thấy mọi thứ đang xảy ra hiện tại trong giấc mơ của mình, và cho dù hắn có nói gì đi nữa, thì hắn cũng không thể vượt ra ngoài phạm vi hiểu biết của Sở Triệu Xuân.

Hắn ở trước mặt Sở Triệu Xuân, là công dân hạng hai, bởi vì “hắn” đã quyết định Phàn Mộng phải phụ thuộc vào vận mệnh của Sở Triệu Xuân.

“Cậu biết không?” Phàn Mộng dường như nghe thấy mình nói như vậy.

“Tôi biết cái gì?”

“Cậu biết được bao nhiêu?”

“Điều đó có quan trọng không?”

“Rất quan trọng.”

“Điều đó không quan trọng.”

Lưng của Phàn Mộng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của một người khác, như thể hắn được bao phủ bởi một chiếc mền bông dày giữa mùa hè, hắn giãy giụa —— biết rõ kết quả sau khi giãy giụa, nhưng xuất phát từ một loại ngu ngốc mà con người luôn có, một loại mê tín về kỳ tích, hắn vẫn giãy giụa.

Mu bàn tay bị che lại bởi một bàn tay khác trắng hơn hắn, hắn dần mất đi động lực để đấu tranh, rồi đột nhiên cảm thấy khi mọi thứ về mình hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của Sở Triệu Xuân, hắn liền cảm nhận được sự tùy hứng chưa từng có: Chỉ cần làm theo nhưng thứ mà Sở Triệu Xuân muốn được. Đến lúc đó, khi vận mệnh của hai người trật bánh, hoặc kết quả có tính hủy diệt, thì đó cũng là trách nhiệm của người cầm lái, khi bọn họ xuống địa ngục, thì hắn còn có thể chỉ vào mũi Sở Triệu Xuân mắng y, đẩy hết trách nhiệm lên người y.