Mộng Xuân

Chương 25



“Ngày 21 tháng 3……”

Phàn Mộng từ từ buông hai tay xuống, rồi nằm nghiêng giống như người không có xương, hơi hé miệng, mờ mịt nhìn lên bầu trời lộ ra ở giữa các tòa nhà. Bầu trời bị cắt thành một hình vuông bởi các tòa nhà nhân tạo, Phàn Mộng đưa tay lên một nửa, rồi giơ một ngón tay theo chiều ngang ở trước mắt, như vậy là đã có thể che bầu trời ở phía đó.

Hắn không đủ dũng khí để nhìn thêm nữa.

Không ai có thể biết rõ hơn hắn, vào ngày 21 tháng 3 đã xảy ra chuyện gì. Hắn vẫn đang ngồi trên ghế dài ở trong sân ga Sa Điền, đột nhiên hắn ném nhật ký của Sở Triệu Xuân xuống đất, rồi chợt đứng dậy, mở to mắt nhìn sang bên trái: Hai người phụ nữ kéo một cái vali cao nửa người, cười nói; đưa mắt sang bên phải, một ông cụ với cái đầu hói một nửa đang cong lưng, hai tay cầm một tờ báo miễn phí, đọc một cách say sưa; lắc người chuyển ra sau, thang máy liên tục đưa người xuống sân ga, có nam có nữ có già có trẻ có đẹp có xấu. Từng khuôn mặt xa lạ đánh sâu vào thị giác của Phàn Mộng, và hắn bị sốc khi nhận ra rằng cho dù mỗi người đều có cùng đặc điểm ngũ quan trên một khuôn mặt, nhưng lại có phân biệt ra rất nhiều khuôn mặt từ trong đó.

Là “hắn”, “hắn” là nghệ nhân khéo léo nhất trên thế giới, có thể biến xấu thành đẹp, có thể biến già thành trẻ, có thể chuyển một chiếc lá thành thế giới, có thể giao phó sự thịnh suy phồn hoa của mọi thời đại cho một đóa hoa nhỏ màu trắng trong thiên nhiên. Từ xưa tới nay, không ai có thể so sánh được với “hắn” —— và sự sống chết của mỗi người đều do sự tồn tại này quyết định.

Những chuyện mà đời này Phàn Mộng thấy được, những tình cảm đã cảm thận được, cảm xúc vui vẻ và đau khổ, mọi thứ, đều không thể tránh khỏi sự sắp đặt của “hắn”. Bởi vậy, thứ khiến Phàn Mộng rơi vào tình thế khó khăn không phải là sự phân liệt của hắn hay những tính toán của Sở Triệu Xuân, mà là, “hắn”.

Đấng sáng tạo vận mệnh, sự tồn tại tối thượng, kẻ thống trị duy nhất của vạn vật và thậm chí cả vũ trụ……

Khung cảnh xung quanh dường như được kết nối với một vòng gió rộng lớn, cuốn tất cả mọi thứ mà Phàn Mộng có thể chạm vào, khiến hắn đặt mình vào trong một nhà tù được mở hình tròn, đừng nói là hành động đã bị hạn chế, ngay cả tầm nhìn cũng nằm trong lòng bàn tay của “hắn” —— từ cơ thể hay trên tư tưởng.

Trên cơ thể, Phàn Mộng cùng Sở Triệu Xuân đều không thể nhìn thấy nơi mà “hắn” không cho bọn họ nhìn thấy.

Trên tư tưởng, bất cứ khi nào họ nghĩ rằng họ đã nghĩ ra những ý tưởng sáng tạo chưa từng có, thì trên thực tế đều là “hắn” dẫn dắt và truyền cảm hứng cho bọn họ

Nói cách khác, ngoài bọn họ ra, mọi người từ xưa tới nay —— và cả sau này —— cũng sẽ không có sự sáng tạo thật sự.

Nhân loại chỉ là đồ chơi của “hắn”: “Hắn” nấp vào một góc, gần như là hưởng thụ mà quan sát một đám người nghĩ ra thứ gì đó gọi là đồ vật mới sau đó mừng rỡ như điên, mà không biết rằng mọi thứ đã nằm trong tầm tay của một tồn tại nào đó; vì củng cố lợi thế tuyệt đối của “hắn”, thỉnh thoảng hắn sẽ khiến người ta đi đến một ngõ cụt, nhắc nhở họ về sự nhỏ bé và yếu ớt của con người ở khắp nơi, rồi lại vì tiếp tục trò chơi này, hắn sẽ vẽ ra cho bọn họ một co. đường sáng trong bóng tối.

Chiếc Pandora hộp đã đánh lừa quá nhiều nhiều thế hệ con người, mọi người cho rằng trong chiếc hộp sẽ có hy vọng, như niềm tin duy nhất hỗ trợ sự tồn tại và sinh sản của chính họ.

Nếu trước đây có người nói với Phàn Mộng về những điều trên, thì hắn sẽ nghĩ rằng đối phương là người điên. Tuy nhiên, hắn đã tự mình nếm thử loại mùi vị này: Đầu tiên là chìm vào mộng xuân, cho rằng phân tích tâm trí và tiếp xúc với Sở Triệu Xuân sẽ có thể giúp bản thân giải thoát, nhưng hắn không nghĩ rằng mình lại đang bước từng bước vào cái bẫy của “hắn”, khiến Sở Triệu Xuân có thể tiến sát từng bước ở trong hiện thực, cứ thế nảy sinh quan hệ với y.

Sau đó, Phàn Mộng lại biết rằng Sở Triệu Xuân mới là nạn nhân đầu tiên của mộng xuân, và Phàn Mộng, người vẫn luôn sử dụng Sở Triệu Xuân như quân cờ, lại là vật thí nghiệm của Sở Triệu Xuân. Nếu tất cả những điều này đều dựa trên kế hoạch của Sở Triệu Xuân, thì không có gì là đáng sợ, chỉ cần bắt được hung thủ, cơn ác mộng sẽ có thể kết thúc.

Tuy nhiên, quyển nhật ký này của Sở Triệu Xuân lại chỉ ra một sự thật đáng sợ hơn: Ngay cả bản thân Sở Triệu Xuân cũng không phải là chủ nhân phía sau màn thật sự. Y chỉ là một nạn nhân sớm hơn so với Phàn Mộng, Sở Triệu Xuân có nhiều hiểu biết về vận mệnh hơn, nhưng y không thể nhìn thấy kết quả cuối cùng của hai người. Cứ như thể cả hai đang tham gia một cuộc đua đường dài cùng nhau, Sở Triệu Xuân bắt đầu sớm hơn Phàn Mộng, Phàn Mộng thua ở vạch xuất phát, nhưng không người chơi nào có thể dự đoán kết quả cuối cùng của cuộc đua, vì vậy, ở trước khi chạy đến đích, bọn cũng chỉ có thể chạy không ngừng. Cho đến khi một chướng ngại vật chết người chợt xuất hiện trước mắt họ, và đó sẽ là dấu chấm hết cho cuộc đời bọn họ.

“Hắn” đang trốn ở đâu?

Có ở nơi này không?

Có ở chỗ kia không?

Có ở phía trước không?

Có ở đằng sau không?

Cảm giác chóng mặt mạnh mẽ khiến Phàn Mộng ngồi xổm xuống đấ, hai tay ôm đầu của mình, chiếc điện thoại im lặng luôn nắm ở trong tay chợt rung lên.

“Alô.” Phàn Mộng nghe thấy giọng nói của chính mình.

“Cậu đã đọc xong phần muốn nhìn thấy.” Phàn Mộng nghe được giọng nói khẳng định của Sở Triệu Xuân.

“Có phải là cậu biết chính xác tôi sẽ nhìn đến trang nào hàng nào câu nào hay không?”

Phàn Mộng nói:

“Cậu hỏi lại điều này, thì có ích lợi gì? Chuyện giữa tôi và cậu, chưa bao giờ do chúng ta làm chủ, cậu cho rằng chỉ như vậy mà đã bắt được tôi sao? Không phải là cậu bắt được tôi, mà là bị “hắn” bắt, còn tự mãn, tự cao. Cho dù chúng ta ở bên nhau, hay vẫn không ở bên nhau, thì tất cả đều được “hắn” kiểm soát, cho dù có chết thì cũng không thoát được.”

“Phàn Mộng,” Giọng của Sở Triệu Xuân: “Cậu nói xem, có phải là “hắn” cũng đang bị điều khiển bởi một số sức mạnh khác hay không? Có lẽ khi cậu nghĩ như vậy, cậu sẽ không đau khổ như vậy nữa.”

“Sẽ bị cái gì điều khiển đây?”

“Có lẽ là quy luật của tự nhiên.”

“Ha ha…… Ha ha ha……”

Tiếng cười của Phàn Mộng đã vỡ òa, thanh âm ngắn gọn có chút điên khùng, từng tiếng từng tiếng rất thê lương. Thứ đang tan vỡ không chỉ là tiếng cười mỏng manh của hắn. Tình huống này giống như một khi những quân cờ trên bàn cờ có ý chí, nhận ra rằng bất kể là mình đi bao nhiêu bước, quay trở lại điểm xuất phát hoặc bay đến điểm cuối, thì đều xuất phát từ một ý chí lớn hơn tuyệt vời hơn chính mình, đi đến một điểm nào đó, thắng hay thua chỉ tồn trên bàn cờ, và thực tế thì quân cờ luôn là kẻ thua cuộc.

“Có phải cậu đang suy nghĩ, một khi ý chí tự do của một người bị phủ định, thì sự tồn tại của chính mình sẽ không còn ý nghĩa nữa đúng hay không?”

“Tôi không nghĩ gì cả.”

Đầu ngón tay của Phàn Mộng lạnh ngắt, hắn ngậm lấy đầu ngón tay, gặm, nhẹ nhàng gặm da thịt, thông qua sự đau đớn mỏng manh chống đỡ tinh thần của mình, hắn nói bằng một giọng nói run rẩy: “Cậu đừng đoán mò trái tim của tôi nữa.”

“Phàn Mộng,”

Giọng nói nhẹ nhàng của Sở Triệu Xuân, mang theo tiếng thở dài:

“Không ai trên thế giới này có ý chí tự do, ngay từ đầu cách suy nghĩ của chúng ta đã bị giới hạn bởi những người đi trước: Học ngôn ngữ, lịch sử, văn hóa nào, ở trong gia đình nào, cộng đồng nào, thậm chí là quốc tịch, đều ở khi chúng ta được sinh ra, trước khi có ý thức đã bị quyết định. Cậu đã quên, kiến thức cùng khả năng tư duy của cậu đã khiến cậu từ chối tin vào bản thân mình…… Cứ thế toàn nhân loại, cũng chỉ là một loại sinh vật mềm yếu, chỉ chỉ một số người có ý chí siêu phàm mới có thể giữ được sự bất tử bề ngoài, tuy nhiên, một khi cơ thể con người chết đi, thì lập tức sẽ mất khi khả năng giao tiếp trực tiếp với mọi người. Cho dù có thể lên tiếng, viết sách cho các thế hệ sau này, thì những thế hệ sau này chỉ có thể đơn phương tiếp thu những thứ mà người chết để lại, mà người đã chết thì không thể trả lời các thế hệ của tương lai. Cái gọi là sự bất hủ, chỉ là một lời nói dối. Mọi người sợ chết, cho nên bọn họ tạo rất nhiều câu chuyện mang tính thuyết phục, tự thôi miên bản thân để tin rằng: Tư tưởng của con người có thể xuyên qua thời gian và không gian, vì thế, cho nên, cái chết cũng không đáng sợ.”

“Nhưng mà, khi đối mặt với cái chết, sự cô đơn và yếu đuối của con người luôn bộc lộ với chính họ và ở trước mặt “hắn”, họ có thể lừa cả thế giới, nhưng họ không lừa được trái mình cùng đôi mắt của “hắn”. Cậu nên cấp nhận sự mềm yếu của mình.”

“Tôi không thể chấp nhận nó!”

“Vậy thì, cậu có sự tự tin để vượt qua tất cả mọi thứ của tiền nhân không? Cậu có đủ tự tin vượt qua sự bố trí của “hắn” không? Cậu có đủ tự tin để làm ra hành động khác với giấc mơ của tôi không?”