Mối Tình Đầu Cả Đời

Chương 12



Mối tình đầu thứ 12

Edit: Qing Yun

Tiểu Mạnh tan làm, tận mắt nhìn Lục Quý Hành và Vưu Gia cùng lên xe.

Vưu Gia cầm một túi bánh bao trong tay, vừa rồi Chu Dương mang đến cho cô, cô ăn không hết, bây giờ lấy ra ăn tiếp, một miếng là nhét cả cái bánh vào miệng, Lục Quý Hành ghét bỏ liếc nhìn cô một cái: “Em mấy tuổi tồi?”

Quai hàm Vưu Gia phình phình, cô lúng búng trả lời anh: “Năm nay vừa hai mươi tám, trong nhà đã có hôn phối, công tử đừng suy nghĩ nhiều, chúng ta không có kết quả.”

Lục Quý Hành: “…”

Máu diễn bùng lên. Anh gõ tay lên gáy cô.

“Đừng ép anh đánh em!”

Vưu Gia vừa ăn bánh bao vừa sờ đầu mình, rầm rì lên án anh: “Em xin đổi chồng, ông chồng này hung quá, em trả hàng được không?”

“Em nói lại lần nữa?” Lục Quý Hành híp mắt nhìn cô.

“… A, em nói sai rồi.” Cô lập tức lấy lòng đưa một cái bánh bao cho anh.

Đóng cửa xe lại, sau đó khởi động xe, xe chậm rãi nhập vào dòng xe cộ trên đường, sau đó biến mất không thấy.

Tiểu Mạnh bị ngược một hồi, trong lòng vừa kích động vừa chua xót mất mát, giống như mối tình đầu bị người lấy đi mất, lại giống như mơ một giấc mơ tuyệt vời.

Dù thế nào, cô ấy cũng cảm thấy mình là Lục Quý Hành đại khái thật sự có duyên.

Cô ấy hung hăng xoa mặt mình, cố nén tâm trạng kích động muốn khoe ra với cả thế giới.

Không thể nói được! Dừng lại!

Lúc về nhà, cảm thấy tinh thần đều thăng hoa. Cuối cùng rụt rè đăng dòng trạng thái: Hôm nay tình cờ gặp nhau, bà xã của anh ấy rất đáng yêu, anh ấy rất hạnh phúc, tôi rất vui vẻ.

Bạn bè đều vào an ủi cô ấy, cảm thấy cô ấy rất thảm. Chàng trai thích x năm kết hôn, cô dâu lại không phải tôi. Loại kịch có nội dung thế này thật sự rất ngược.

“Tiểu Mạnh cố lên, đừng nghĩ quẩn.”

“Đàn ông mà thôi, cũ không đi mới không tới.”

“Cậu nhất định sẽ gặp được người tốt hơn, haizz, đừng đau lòng.”

Cô ấy lắc đầu thở dài, vẫn không nói gì cả, khắp người tràn ngập cảm giác mọi người đều say mình ta tỉnh, cô ấy ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn lên không trung, cảm giác bay bổng như sắp thành tiên.



Chu Dương đang câu được câu không bậy bạ với Vưu Gia, cảm thấy khó mà bình tĩnh, nghĩ đến mình mất mặt không chỗ chui là đặc biệt muốn mang Vưu Gia đi hầm canh uống.

Không, muốn mang đi phòng thí nghiệm cắt miếng nghiên cứu, nhìn xem rốt cuộc cô nàng này cấu tạo từ thứ gì. Sao lại có thể lừa được cực phẩm như Lục Quý Hành về nhà.

Lục Quý Hành là người nào.

Một người không theo đuổi thần tượng như cô ấy mà gần đây quanh tai cũng liên tục nghe được truyền kỳ về anh.

Tuổi còn nhỏ đã tham gia thi đấu ca hát vũ đạo, mười chín tuổi tham gia thi đấu nghệ thuật, ca hát vũ đạo biểu diễn, cái nào cũng dành quán quân, nhưng lúc ấy thi đấu là thi chuyên nghiệp, không có tính chất giải trí, cho nên người chú ý rất ít. Nhưng người trong ngành lại chú ý nhiều, rất nhiều công ty tìm người từ những chương trình này.

Nhờ cơ hội ấy, Lục Quý Hành ký hợp đồng với công ty giải trí LP, nghệ sĩ của công ty có rất nhiều, đưa ra rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng, cũng rất thiện ý với người mới có tài.

Lục Quý Hành bắt đầu được bồi dưỡng trọng điểm, nhưng dù có tài vũ đạo và âm nhạc từ nhỏ nhưng dù sao cũng là tự học, không phải học tập có hệ thống bài bản, công ty lại cho anh kế hoạch huấn luyện ba năm, anh hoàn thành huấn luyện rất xuất sắc, nhưng huấn luyện xong anh lại không ra mắt luôn mà tự xin đi Los Angeles luyện thêm.

Ở bên đó quen biết rất nhiều tai to mặt lớn, diễn một vai diễn khách mời quan trọng trong phim của đạo diễn William, người có danh hiệu “Bậc thầy huyền nghi”, từng tham gia buổi diễn âm nhạc của một siêu sao nhạc rocks…

Công ty cố gắng cho anh đi con đường quốc tế, nhưng anh không quen ở nước ngoài, cuối cùng lại về nước.

Rất không may mắn chính là về nước không bao lâu, trong nước mở ra cuộc tẩy rửa lớn, LP là công ty giải trí lâu đời, cuối cùng không thể tránh khỏi cơn bão của giới tư bản, bị chém eo, bán đi không ít công ty con để lấy tiền, nghệ sĩ ký hợp đồng với công ty cũng sang tay công ty mới, Lục Quý Hành bị chuyển sang công ty Thiên Duy.

Bởi vì anh có kinh nghiệm, công ty mới cũng xem như coi trọng anh, vội vàng đóng gói hình tượng cho anh rồi đẩy ra ngoài, nhưng Thiên Duy không giống LP, không có đủ tiền tài cũng như kiên nhẫn để đưa nghệ sĩ lên, Thiên Duy coi trọng nhất là lợi ích, chỉ nghĩ mau chóng kiếm tiền, một khi không có được tiền sẽ bị xem là không có giá trị.

Tuy rằng Lục Quý Hành không tồi, nhưng người hâm mộ trong nước không quan tâm cái đó, Thiên Duy đi lên con đường sai lầm trí mạng, mới bước đầu đã gặp khó khăn, công ty nhanh chóng kéo anh xuống, các loại tài nguyên cũng bị rút đi, ném cho người đại diện, không khác gì hoàn toàn bỏ mặc. Năm đó anh mới hai mươi tư tuổi, công việc cuộc sống hỗn loạn bấp bênh.

Hợp đồng còn hai năm mới đến hạn, lúc này anh muốn làm gì cũng không được.

Chỉ có thể chờ.

Thời gian đó nói là chỉ hai năm, nhưng đối với Lục Quý Hành, chắc rằng rất khó đi qua!

Sau khi hết hạn hợp đồng, anh đưa anh Mạch cùng rời khỏi Thiên Duy, tiếp được lời mời của MG.

Công việc đầu tiên MG cho anh chính là làm giám khảo của chương trình Cuộc thi Nghệ Thuật Toàn Diện.

Nghệ Thuật Toàn Diện tổ chức mười mấy năm, bây giờ là MG, Quang Hoa và Truyền thông Tam Tuyến chịu trách nhiệm, chiếu trên kênh Nhạc Như ở khung giờ vàng, quy chế thi đấu cải tiến qua nhiều năm, mang theo khuynh hướng giải trí, nhưng tính chuyên nghiệp vẫn được giữ nguyên.

Kể từ khi phát sóng tới nay đã được ba tháng, danh tiếng của Lục Quý Hành liên tục tăng cao, số lượng đề tài thảo luận chỉ tăng không giảm, giám khảo mùa này đều là cây đa cây đề trong giới, Lục Quý Hành ở trong đó lại hoàn toàn không bị lép vế. Thậm chí bởi vì tuổi trẻ, gương mặt mới, thần bí, lại càng khiến người chú ý hơn.



Dù nhìn thế nào cũng thấy anh rất xuất sắc.

Cho nên khi anh và Vưu Gia kết thành một đôi lại càng có vẻ không thể tin nổi hơn.

Chu Dương không nhịn được hỏi: “Này, em sẽ không lo lắng… Cái kia… Hoa hoa cỏ cỏ… Giới giải trí đó, chỗ nào cũng là gái đẹp ngực to eo nhỏ! Nếu là chị, trái tim của chị sẽ không chịu nổi…” Chu Dương lại thở dài: “Xin lỗi em, nói nhiều quá, nhưng chị thật sự rất tò mò! Em yên tâm, chị sẽ giữ bí mật cho em, bây giờ chị cảm thấy chị đang cầm tin tức nóng hổi trong tay, lỡ để lộ chút tiếng gió là ngày mai sẽ lên đầu đề ngay, chị hơi kích động chút!”

Vưu Gia không nói gì.

“Thân ái, chị nghĩ nhiều rồi, xem ít tiểu thuyết thôi.”

Nghĩ giây lát, hình như cô quả thật chưa từng lo lắng cái này.

Đại khái là cảm giác an toàn Lục Quý Hành cho cô cũng đủ nhiều rồi!

Người khác nhìn Lục Quý Hành chỉ cảm thấy người anh như phát sáng, ánh sáng lóa mắt, thậm chí còn thấy anh cho cảm giác như thần thánh không thể xâm phạm. Chính là loại cảm giác có thể xem chứ không thể động vào này.

Quả thật là anh không quá thân thiết với người khác, nói chuyện nghiêm túc, làm việc nghiêm túc, đàn em trong công ty thấy anh đều gọi một tiếng thầy Lục. Một vài nhân viên còn có hơi sợ anh, luôn cảm thấy anh có vẻ quá mạnh mẽ, thuộc kiểu người không dễ gần.

Ngay cả anh Mạc cũng cảm thấy trên đời này đại khái chỉ mình Vưu Gia là có thể không nhìn sắc mặt anh mà mặc sức bung lụa, nói chuyện không hề kiêng kỵ gì cả.

Có thể nói ở trước mặt anh, Vưu Gia cực làm càn.

Cô không sợ anh, ai lại sợ chồng mình cơ chứ!

Anh nhìn thì lạnh lùng nghiêm túc, c ởi quần áo lại thành lưu manh, lúc anh yếu ớt, anh cũng sẽ dụi đầu vào vai cô cầu an ủi, anh có rất nhiều ưu điểm, nhưng cũng không phải hoàn mỹ không sứt mẻ.

Anh là người thường, cũng có thất tình lục dục, có gì mà sợ.

Cô trả lời Chu Dương: “Có một năm em sinh nhật, anh ấy bận luyện tập nên quên mất, em đã bơ anh ấy cả ngày, thế rồi anh ấy quay về ngay trong đêm, chỉ ở bên em được một giờ là phải vội vàng đi luôn. Em không lo anh ấy sẽ thế này thế kia… Anh ấy không phải người như vậy.”

Anh thích ai, sẽ thích toàn tâm toàn ý.



Vưu Gia vào phòng, nằm xuống giường kéo áo lên để anh bôi thuốc giúp mình.

Bà cụ kéo cô lên lan can, lúc giãy dụa cô cọ mạnh làm chảy máu, không phải rất nghiêm trọng, quấn băng vải lên cũng không ảnh hưởng hoạt động, Vưu Gia chỉ sợ có sẹo, vết xước lớn, khi lành sẽ để lại sẹo, như thế thì xấu quá!

Lục Quý Hành nửa quỳ bôi thuốc cho cô, nhớ lần trước trở về anh cũng ngồi xếp bằng chỗ này bôi thuốc lên eo cho cô, lần đó là bị anh bóp mạnh ra dấu.

Anh không khỏi chậc lưỡi: “Em cứ như búp bê ấy.”

Sao lại yếu như vậy.

Vưu Gia nằm úp sấp, cô cũng nhớ đến ngày đó, bĩu môi quay lại nhìn anh: “Là anh thô lỗ có được không!”

Lục Quý Hành liếc mắt nhìn cô: “Hử?”

Vưu Gia nhìn thấy vẻ mặt này của anh là run lên, vội nói: “Nhưng… Có thể ôn hòa hơn chút!”

Lục Quý Hành lại nhìn cô, trên tay dùng lực hơn: “Vậy sao?”

“Vậy hoặc là… Chú… Ý một chút?”

Lục Quý Hành nhìn cô một lúc, bỗng nhiên nở nụ cười.

“À.”

Vưu Gia thấy anh cười thì không hiểu ra sao, chờ anh quấn băng vải lên giúp mình thì giơ chân đá anh: “Sao anh lại đáng ghét thế chứ?”

Có điều vừa mới đụng vào anh đã bị anh nắm lấy cổ chân, kéo mạnh một cái, cô lập tức bị anh kéo vào lòng: “Đáng ghét? Anh đi nhé?”

Vưu Gia bị anh ôm trong lòng, tim đập quá nhanh, cô chọc tay anh: “Anh ấy, hư vô cùng.”

Quá đáng, quá đáng rồi.

Sau đó yên lặng kéo anh, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đừng đi!” Khó khăn lắm mới về được.

Lục Quý Hành lập tức nở nụ cười.

Thật không biết xấu hổ! Vưu Gia thầm mắng anh trong lòng.