Mộc Ngọc Thành Ước

Chương 7



Mành mỏng đượcvén lên, khi Cố Vũ Thành vội vàng chạy tới, thị tỳ đang chăm sóc cho Tiền TụyNgọc lập tức đứng dậy nhường chỗ. Khi hắn nhìn thấy sắc mặt của Tiền Tụy Ngọc,liền giật mình, “Nàng sao thế?”

“Bẩm thiếu trangchủ, nàng vẫn khóc mãi. Nô tỳ đã lau mặt cho nàng, nhưng nước mắt vẫn khôngngừng chảy ra.”

Tiền Tụy Ngọc vẫnhôn mê bất tỉnh, trên mặt toàn là nước mắt, gối dưới đầu đã ướt một mảng lớn.Cố Vũ Thành đến gần nàng, nhìn thấy hàng mi nàng ướt đẫm dính vào nhau, vốntrông thật chật vật, nhưng không biết vì sao, vẫn cảm thấy rất đẹp.

Vẻ đẹp của nànglà do ngũ quan tinh tế lại không chút gò bó, là do khí chất đặc biệt được cấutrúc từ văn thái phóng khoáng, là do vẻ tao nhã được ngưng kết luyện rèn từnhững trải nghiệm tang thương. Muội muội so với nàng, lại trở nên vô cùng tụckhí. Khó trách Công tử sẽ dao động, ngay cả hắn cũng…

Cố Vũ Thành độtnhiên đứng dậy, có chút bị chính mình dọa - không phải chứ? Chẳng lẽ hắn đốivới nàng…

Lại nhìn Tiền TụyNgọc, càng nhìn càng cảm thấy gương mặt nàng, gò má nàng, mái tóc nàng, toànthân nàng từ trên xuống dưới không có chỗ nào không đẹp, xong rồi xong rồi,lòng hắn nghĩ, kiểu này xong đời rồi. Khó trách khi mới gặp nữ nhân này liềncảm thấy toàn thân nàng đều toát lên điềm bất thường, hóa ra là một đại họathủy!

Đang lúc hắn nghĩngợi lung tung, Tiền Tụy Ngọc bỗng nhiên phát ra một tiếng rên rỉ thê lương, cảngười kịch liệt run rẩy. Cố Vũ Thành thấy sắc mặt nàng trắng bệch, liền liênthanh nói: “Nhanh, nhanh! Nhanh đi mời Thụ đại phu, các ngươi là người chết à,chôn chân ở đây làm gì?”

Tiền Tụy Ngọcvươn tay ra, có lẽ là đang mơ tóm lấy một thứ gì đó, hắn không chút suy nghĩ,liền đưa tay mình ra cho nàng, an ủi: “Đừng sợ, ngươi không sao, ngươi sẽ khôngcó chuyện gì.”

“n Tang… n Tang…”Hắn nghe thấy nàng gọi cái tên này trong mơ màng, liền nhíu mày lại, trong lòngrất không vui vẻ. Lúc nào rồi, trong lòng nàng vẫn còn nhớ nhung đến người kia.

“Cứu ta! n Tangchàng ở đâu? Cứu ta!” Đột nhiên, nàng siết chặt tay hắn, chặt đến nỗi móng taycũng cắm vào trong da thịt hắn. Cố Vũ Thành bị đau, liên tục rụt tay lại.

“Thụ đại phu đâu?Còn chưa đến sao?”

Trong đầu nàng‘bùm’ một tiếng, thân thể ý thức được nguy hiểm, theo bản năng bắt đầu co quắplại.

***

Trời đã vào đêm,bốn phía trong ngõ nhỏ một khoảng yên tĩnh, duy chỉ có gã ăn mày trước mặt cườithô tục đi về phía nàng. Phản ứng đầu tiên của nàng chính là xoay người bỏchạy, nhưng chạy chưa được mấy bước, eo đã bị gã bóp chặt, sau đó một bàn taydơ bẩn che lấy miệng nàng, thô lỗ kéo nàng vào sâu trong con ngõ.

Cứu mạng! Cứumang!

Không thể lêntiếng, nàng chỉ có thể liều mạng giãy dụa, kết quả của sự phản kháng chính làmấy bạt tai hung tợn, eo bị đá một cú, nhất thời nàng đau đến ngã xuống đấtkhông dậy được. Đầu lưỡi nếm được vị ngai ngái, máu tươi tràn ra khóe môi, chảyxuôi xuống dưới cổ.

Gã đó bóp lấy cằmnàng, nhét một miếng vải rách nát vào miệng nàng, không cho nàng cơ hội cắnlưỡi tự sát.

Ý thức được gãmuốn làm cái gì, cả người nàng đều run rẩy.

Gã ăn mày cườidâm ô, lột bỏ y phục nàng… Hình ảnh sau đó hỗn độn không chịu nổi, trừ bỏ đau,còn có tuyệt vọng, một loại vỡ vụn tựa như trời long đất lỡ, vạn vật đều tiêuthất.

Cứu ta, n Tang,chàng ở nơi nào? Mau cứu ta, mau cứu ta!

Nam nhân trênngười phát ra tiếng rên rỉ hưng phấn, cười dâm đãng nói: “Biết được mùi vị tiêuhồn rồi chứ? Thế này mới ngoan, nếu ngươi hầu hạ ta tốt, có lẽ ta sẽ không nỡmà giết ngươi…”

Tay nàng lần mòbốn phía, rốt cục đụng tới viên gạch ở góc tường, liền lặng lẽ cầm vào tay.

Tiếng gió thổiyếu ớt, trong cái ngõ nhỏ này chẳng những không có bóng người, ngay cả ánh đèncũng không có. Chỉ có một vầng trăng lạnh lẽo cong cong trên bầu trời, thờ ơ hờhững nhìn nàng.

Lạnh lẽo, thậtlạnh lẽo, trước giờ đều là như vậy, chưa bao giờ có người nào thương tiếc nàng,hôm nay lại gặp phải hạng không phải người vũ nhục, nàng làm sai cái gì? Rốtcục là nàng đã làm gì sai?

Gã ăn mày ngửađầu lớn tiếng rên rỉ, ngay tại thời khắc gã cực lạc nhất, nàng nắm viên gạchnên nện một cú lên đầu gã. Gã ăn mày trăm triệu cũng không ngờ được nàng sẽphản kháng vào lúc này, lần này nàng dồn hết sức lực từ thuở sinh ra, trước mắtgã tối om, chết ngất.

Nàng đẩy gã ra,kéo bỏ miếng vải trong miệng ra, trên tay vẫn không ngừng, bất chấp bản thân áoquần nát vụn thân thể lõa lồ, sau đó tiếp tục dùng gạch hung hăng nện xuống gã,cú này đến cú khác, máu tươi và gạch vụn bắn lên mặt, trong điên cuồng mangtheo hung dữ, đầu óc nàng trống rỗng, nhưng vẫn đỏ hồng mắt không ngừng độngtác này lại, mãi cho đến khi có người vội vã lao đến ôm chặt nàng.

Nàng theo bảnnăng giãy dụa, người ấy ôm chặt lấy nàng nói: “Là ta, Tụy Ngọc, là ta!”

Giọng nói quenthuộc khiến nàng ngừng lại, bàn tay buông lỏng, viên gạch bị nện chỉ còn thừalại một nửa rơi ‘bộp’ xuống mặt đất.

Thanh âm củangười đến khàn khàn thống khổ đến cực độ: “Tụy Ngọc…Tụy Ngọc…”

Giọng nói hắn tạitrong không gian yên tĩnh như vậy, nghe thật hư vô mờ ảo, giống như không phảichân thật.

Ánh trăng trắngxóa, chiếu lên gương mặt hắn trống rỗng, thật lâu sau, ngũ quan mới chậm rãihiển hiện ra – hai hàng chân mày xếch, đôi mắt sắc bén, khóe môi phóng khoáng,sắc sảo bén nhọn.

n Tang, là nTang, là chàng.

Nhưng, cũng khôngphải là dáng hình trong ký ức.

Hắn sắc mặt tốităm, làn môi run rẩy, hai cánh tay ôm nàng cũng hơi phát run, có vẻ rất sợ hãi,cũng rất thống khổ, ngược lại còn kích động hơn cả người bị hại nàng đây.

Thật kỳ lại, vừarồi nàng vẫn cầu xin ông trời cho hắn xuất hiện, nhưng khi hắn vội vã lao đến,thì ngược lại nàng cả người đều chết lặng, chỉ ngẩn ngơ nhìn hắn, biểu tình đờđẫn.

Cánh tay hắn căngchặt, khàn khàn giọng nói: “Tụy Ngọc, nói chuyện! Xin nàng…”

Từ khi quen hắnđến nay, đây là lần đầu tiên hắn ăn nói khép nép với nàng như vậy…Nàng nhếchmôi lên, bỗng nhiên cười hỏi: “Ngươi đang sợ hãi?”

n Tang cả ngườichấn động, biểu tình trên mặt lại càng thêm sợ hãi.

“Ngươi sợ cái gì?Ngươi sợ ta sẽ đi tìm cái chết sao?” Nàng nhìn máu tươi đầm đìa dưới chân mình,nụ cười càng quỷ dị, “Đúng nha, thất trinh, nếu không phải bị người ta bắt bỏvào lồng heo thả trôi sông, thì cũng chỉ có đường chết. Có phải ngươi cảm thấyta nên như thế không?”

“Tụy Ngọc --”Giọng của hắn giống như một con dã thú bị thương đang rên rỉ, nghe vào trongtai, lại có thể tiêu giảm đau đớn của nàng một cách lạ kỳ. Thì ra khi ngươithống khổ, thì cách duy nhất để giảm bớt thống khổ chính là làm cho một ngườikhác càng thống khổ hơn cả ngươi.

Thế là nàng lạinói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không tìm đến cái chết đâu. Trinh tiết tính cái gì?Đâu có quan trọng bằng tính mạng chứ. Khi rời khỏi Tiền gia bà nội đã nói tanhất định sẽ hối hận, ta cứ không! Cá ta nướng cháy, ta ăn hết; đường ta lựachọn, ta cứ đi; ta đề cao mình một cách mù quáng, cho rằng kẻ lọt vào mắt xanhmình sẽ cảm thấy thụ sủng nhược kinh, cho nên mới xứng đáng bị người vứt bỏ;khuya như thế còn đứng đây chờ người, ngốc nghếch đến không thuốc nào cứu được,cho nên gặp phải gã ăn mày này là báo ứng của ta…Nhưng mà, tất cả đều đừng hòngnghĩ ta sẽ hối hận, ta sẽ không hối hận! Ta Tiền Tụy Ngọc tuyệt đối sẽ khônghối hận! Ha! Ha ha…” Nói xong nàng điên cuồng cười ha hả.

Trong mắt n Tangdần dần phiếm ánh nước mắt.

Nàng không ngừngtươi cười dưới ánh nhìn chăm chú bi thương của hắn, ngơ ngác nhìn hắn hồi lâu,bỗng nhiên lắc đầu, thấp giọng nói: “Không… ta không thể…”

Nàng giơ tay lên,xoa mặt n Tang, thê lương vô hạn: “Sao ta có thể thương tổn chàng được? Sao tacó thể lấy tổn thương của bản thân để thương tổn chàng được? Vì sao chàng lạiđến đây? Chàng đã đi vì sao còn muốn trở về? Ta không muốn chàng nhìn thấy tanhư vậy, ta không muốn chàng nhìn…”

Rốt cuộc nước mắtn Tang cũng rơi xuống, nhỏ lên gương mặt nàng, nước mắt hai người hòa lẫn vàonhau, ai thống khổ hơn ai đây? Ai bị giày vò hơn ai đây? Một mối nghiệt duyên,đến tột cùng là ai sai lầm, mới đi đến nông nỗi như vậy?

Hắn cởi áo ngoàira, bọc lấy thân thể đầy vết thương của nàng, ôm nàng ra khỏi con ngõ sâu.

Tiếng gió vàothét, đất trời lạnh lão, chỉ có mỗi thân thể hắn là ấm áp, loại ấm áp mà chođến nay nàng vẫn khát khao. Thiên hoang địa lão[26] cũng không sánh bằng đượcvới lúc này, nàng cứ nghĩ, cũng không gì hơn được lúc này…

[26]: vĩnh viễnsánh cùng trời đất.

“n Tang…” Nàng thấp giọng gọi.

“Ta đây.” Hắn hồi đáp, “Ta ở chỗ này.”

“Đừng bỏ ta lại nữa có được không?”

Hắn trầm mặc, một lát sau mới nói, “Trừ phi ta chết, nếukhông ta tuyệt đối sẽ không lại rời khỏi nàng.”

Nàng hỏi, hắn đáp, cẩn thận như vậy, dè dặt như vậy.

Thế là nàng bắt đầu khóc, tựa đầu vào trên vai hắn khóc, lẩmbẩm: “Ta không còn đường lui, ta chỉ còn lại có chàng, n Tang, ta không phải kẻvô dụng…”

“Nàng không vô dụng.” Hắn gục đầu xuống, hôn lên trán nàng,chân thành mà bi thương.

Nàng khàn khàn hỏi: “Vì sao ông trời lại đối xử với chúng tanhư vậy? Vì sao lại muốn chúng ta khổ như vậy?”

n Tang từng chữ từng chữ hồi đáp: “Bởi vì ông ta muốn chúngta càng yêu nhau hơn.”

Yêu nhau… đúng vậy, gặp nhiều khó khăn vậy chỉ khiến bọn họcàng thêm yêu nhau, ban đầu hắn đối kháng giãy dụa, nhưng gặp nàng như vậy lạisụp đổ. Lấy bi kịch làm cái giá, đổi lấy sự yêu thương trân trọng lẫn nhau giữabọn họ…Chỉ có như vậy, chỉ có như vậy hắn mới không bài xích nàng, cự tuyệtnàng…

Nàng vùi đầu vào lòng hắn, lại không nói chuyện.

Con ngõ thật sâu cuối cùng cũng thấy lối ra, n Tang bỗngnhiên dừng lại.

Nàng nghiêng đầu, nhìn thấy bên ngoài một vòng cung tiễnđang lên dây chờ bắn, mà phía sau cung thủ, là bộ khoái Lục Phiến môn âm hồnkhông tan. Việt tứ gia ngồi trên lưng ngựa, lạnh lẽo rét buốt nói: “n Tang, lầnnày ngươi đừng nghĩ đến việc chạy trốn nữa!”

n Tang giận tái mặt. “Đừng nên bức ta.”

“Bức ngươi?” Việt tứ gia kiêu ngạo cười ha hả, “Đại ca thủlĩnh của Hoàng Kim Nhãn, người giang hồ đồn ngươi là một trong ba người có võcông cao nhất thiên hạ, theo ta thấy cũng chẳng có gì hơn người, ta cũng muốnnhìn xem ngươi có bản lĩnh gì, mà dám đối đầu với triều đình!” Nói xong làm mộtđộng tác tay, cung thủ lập tức kéo cung, đưa mũi tên nhất tề nhắm vào haingười.

n Tang cúi đầu xuống, dịu dàng nhìn nàng nói: “Nhắm mắtlại.”

Nàng do dự một chút, rồi nghe lời nhắm mắt lại. Cơ hồ là khinàng vừa nhắm mắt, bên kia tiếng gió liền rít lên, đất trời quay cuồng khôngbiết người ở chỗ nào, chỉ có thể nghe thấy tiếng thét thê lương chói tai, tâmthanh hỗn loạn, tiếng ngựa hí… tụ tập với nhau.

Không lâu sau, tất cả khôi phục lại yên tĩnh, nàng lén lútmở mắt, nhìn thấy một giọt máu tươi trượt xuống theo mũi kiếm sáng loáng, thanhkiếm như dòng nước trong, không giữ lại vết máu nào.

Lại nhìn ra, bốn phía ngổn ngang nằm đầy thi thể, phố dàigió lạnh nhất thời trở thành địa ngục trần gian, nhiều thêm biết bao nhiêu vonghồn?

Cảm nhận được người trong lòng co người lại, n Tang cúi đầu,“Có sợ không?”

Nàng lắc đầu.

“Ta không thể để cho bọn chúng có cơ hội chạy trốn được, bọnchúng đã thấy được bộ dáng của ta, nếu để chúng chạy, sau này chúng ta sẽ khôngđược an bình. Nếu như là trước kia, ta sẽ coi loại truy đuổi này là một trò chơiđể tiêu khiển, nhưng bây giờ…” Hắn nhìn nàng, dịu dàng nói, “Ta không thể mạohiểm.”

Mắt nàng lóe sáng, trong lòng lại giãy dụa không thôi, “Thậtra… thật ra chàng không cần phải như thế…”

n Tang chăm chú nhìn nàng, chậm rãi nói: “Ta không muốn nànglại chịu khổ, Tụy Ngọc, không phải chịu khổ nữa.”

Kìm lòng không đậu, nàng lại bắt rơi nước mắt, “Vì ta màbuông tha cho, đáng giá sao?”

Hắn sửa lại lời nàng: “Không phải nàng, là nàng và ta, chúngta.”

Thiên ngôn vạn ngữ đều không bằng được câu nói này, tất cảuất ức thống khổ, tất cả tuyệt vọng chỉ vì một câu nói này của hắn mà tan thànhmây khói. Hạnh phúc cứ như vậy giáng lâm trước mặt nàng, nàng ôm chặt lấy hắn,lặp lại: “Là, chúng ta, ta và chàng, chúng ta.”

Cứ như vậy, nàng trở thành thê tử của hắn, ẩn cư trên MiSơn.

“Tang[27] là gỗ, vậy chàng gọi là Mộc tiên sinh đi.” Nàngcười dài đem một cái mặt nạ bằng gỗ đeo lên cho hắn, nói, “Mà ta, chính là Ngọcphu nhân. Mộc tiên sinh và Ngọc phu nhân. Mộc tiên sinh và Ngọc phu nhân, chúngta vĩnh viễn không rời xa nhau, có được không?”

[27]: Tang nghĩa là cây dâu (tằm), cây này thân gỗ nên TNmới gọi T là Mộc tiên sinh.

Mộc tiên sinh cùng Ngọc phu nhân, chúng ta vĩnh viễn khôngchia cách nhau.

n Tang, chúng ta đã nói vĩnh viễn không rời không bỏ, nóivĩnh viễn không chia lìa, vì sao lại trở thành như hiện tại? Chàng nói sở dĩông trời cho chúng ta gặp khó khăn, cho chúng ta nhiều khổ đau như vậy, là vìđể chúng ta càng thêm yêu nhau. Nhưng, dù yêu nhau như thế nào, lại cứ phảitrải qua tàn phá đày đọa không ngớt!

Thần yêu thương nhân thế, nhưng vì sao thần lại không yêuthương chúng ta? Tranh đấu với trời, cứ không chịu thua thì như thế nào? Nhưngcuối cùng lại vẫn tranh không nổi với ông ta…

Ông trời, ta tranh không nổi với ông!

Ta nhận thua…

***

Thụ đại phu bắt mạch cho Tiền Tụy Ngọc xong, nhíu mày khôngnói, nhìn dáng vẻ của ông ta, có lẽ không phải đùa, Cố Vũ Thành đã không còn ômhy vọng gì đối với y thuật của ông ta nữa. Ai ngờ lần này ông ta trầm tư mộthồi xong, thế nhưng nói: “Có!”

Diệp Mộ Phong nhướn mày hỏi: “Sao vậy?”

“Nếu thần y Tiết Thắng còn tại thế, nhất định có thể cứuđược vị cô nương này…” Thụ đại phu còn chưa nói xong, Cố Vũ Thành đã trợn trắngmắt, đây chẳng phải là nói thừa hay sao? Còn chờ ông ta nói nữa?

“Tuy Tiết thần y đã tiên thệ, nhưng hắn còn có một vị sưthúc, nghe nói y thuật cũng không dưới hắn, chẳng qua vị sư thúc ấy không lấyviệc chữa bệnh cứu người để mưu sinh, cho nên cũng không có mấy người biết ôngta.”

Diệp Mộ Phong cả kinh nói: “Ý ông chính là tiền đảo chủ củaThất Mê Đảo, u Phi?”

“Đúng vậy.”

Cố Vũ Thành nhíu mày nói: “Người này rồng thần thấy đầukhông thấy đuôi, hành tung của ông ta luôn là một câu đố, ai có thể tìm đượcchứ?”

Diệp Mộ Phong nở một nụ cười thản nhiên: “Người khác có thểtìm không được, nhưng có một người, nhất định có thể biết được vị trí của ôngta.”

“Ai?”

“Tiền Bảo Nhi.”

Cố Vũ Thành hiếu kỳ hỏi: “Người ngươi nói chính là Tiền Tamtiểu thư Tiền Bảo Nhi, người đã được gả cho thiên hạ đệ nhất phá gia Già Lạclang quân đó sao?”

“Chính là nàng, nàng chẳng những là muội muội của Tiền TụyNgọc, lại còn là tiểu đệ tử đóng cửa[28] của u tiền bối, cũng là một nhân vậtnổi danh.”

[28] Đệ tử cuối cùng.

“Vậy, làm sao để tìm được nàng ta đây?”

Diệp Mộ Phong nói: “Chuyện này cũng không khó, ta sẽ pháingười đưa tin cho bọn họ, chẳng qua chỉ sợ…” Nói xong liền nhìn thoáng qua TiềnTụy Ngọc đang nằm ở trên giường.

Lúc này Cố Vũ Thành mới quay đầu bảo: “Thụ đại phu, ôngthành thật nói cho ta biết, nàng còn có thể sống được bao lâu nữa?”

Thụ đại phu khó xử đáp: “Việc này… tình huống hiện tại củanàng rất nguy hiểm, vết thương cũ tái phát, khí huyết công tâm, lại cộng thêmtâm trạng không ổn định, trái tim có thể ngừng đập bất cứ lúc nào.”

“Như vậy việc này không nên chậm trễ, ta viết lá thư, hyvọng nó có thể kịp đến chỗ u tiền bối.” Diệp Mộ Phong nói xong vội vàng đi tớicạnh bàn bắt đầu viết thư. Mà mành vải bị nhấc lên, lúc này Cố Minh Yên bướcvào.

Cố Vũ Thành vội vàng đi tới nghênh đón: “Muội muội, sao muộilại đến đây?”

“Muội nghe nói chính là vị cô nương này đã chữa khỏi bệnhcho muội, cho nên mới đến thăm.” Cố Minh Yên đánh giá Tiền Tụy Ngọc một phen,thăm hỏi, “Nghe nói nàng chính là Tiền Nhị tiểu thư, người có danh xưng đệ nhấttài nữ năm đó?”

“Đúng vậy, không ngờ phải không, nàng lại thay đổi thành nhưbây giờ.”

Cố Minh Yên nhướng mày, lo lắng nói: “Muội nghe nói ngày xưaTiền Nhị tiểu thư vì một gã thư sinh tên n Tang mà bỏ trốn khỏi nhà, bị Tiềnlão phu nhân xóa tên khỏi Tổ phả đúng không?”

Diệp Mộ Phong nghe thấy hương vị khác thường trong lời nóicủa nàng ta, không khỏi ngẩng đầu lên. Cố Vũ Thành không hề hay biết, gật đầuđáp: “Đúng là có chuyện như vậy, nghe nói năm đó chuyện này náo động cả kinhđô.”

“Nàng đã thích n Tang, vì sao lại còn dây dưa không rõ vớicả Công tử?”

Lời vừa nói ra, Cố Vũ Thành lập tức hỏi: “Ai nói với muộichuyện này? Là thị tỳ nào đã lắm mồm lắm miệng với muội vậy?” Thật là, một mànxảy ra trong đại sảnh ngày ấy, hắn đã dặn mấy hạ nhân giữ mồm giữ miệng rồi,sao chuyện này vẫn cứ truyền vào tai muội muội vậy chứ?

Cố Minh Yên bỗng nhiên duyên dáng cười, “Đại ca, huynh gấpgì chứ? Muội chỉ thuận miệng nói thôi. Huynh khẩn trương làm chi, như vậy thậtkhông giống huynh chút nào.”

Cố Vũ Thành ngẩn ngơ, cảm giác khác thường lúc trước lạidâng lên – đúng vậy, phải ứng vừa rồi của hắn thay vì nói là khẩn trương vìmuội muội, không bằng nói là khẩn trương cho Mộc tiên sinh kia đi. Gặp quỷ,chẳng lẽ hắn động tâm với nàng thật sao?

Cố Minh Yên vuốt tóc nói: “Được rồi, muội phải đi thăm Côngtử đây, nghe nói chàng ấy cũng bị bệnh. Nơi này liền giao cho đại ca chăm sócđi, nếu cô nương ấy tỉnh, thì kêu thị tỳ đến thông báo một tiếng, để muội đếncảm ơn ân cứu mạng của nàng.”

“Ừ.” Cố Vũ Thành vẫn còn đắm chìm trong rung động, ngược lạiDiệp Mộ Phong mang chút kinh ngạc nhìn theo bóng dáng Cố Minh Yên đang rời đi,trong lòng thầm nghĩ: “Lúc trước Công tử cùng vị tiểu thư này đính hôn, trêngiang hồ dậy lên không ít lời chất vấn. Cố Minh Yên kiêu căng tùy hứng, tuy đẹpnhưng lại mang cho người ta cảm giác nàng không xứng với Công tử, mà nay khi yđược gặp mặt, cảm giác này càng thêm sâu. Nhìn bộ dáng nàng ta là hiểu được saukhi nàng ta nghe tin Tiền cô nương thích Công tử cho nên mới đặt biệt đến gặptình địch, miệng thì hỏi thăm ân nhân cứu mạng, nhưng bộ dạng căn bản đến nửađiểm biết ơn cũng không có. Công tử là người xử sự chuyện gì cũng có chừng mực,tại sao lại yêu một nữ tử như vậy? Tình cảm quả nhiên là chuyện không thể lýgiải bằng lời mà.”

Diệp Mộ Phong phong thư lại, gọi người đến, dặn dò hắn đinhanh về nhanh, sau đó lại xoay người nhìn Tiền Tụy Ngọc nói: “Chuyện này… cónên thông tri cho Tiền gia không? Vô luận…”

Cố Vũ Thành đáp: “Ta cũng đau đầu đây. Nhưng Tiền lão phunhân là người có tiếng dứt khoát tàn nhẫn, bà ta đã tuyên cáo thiên hạ từ nayvề sau Tiền Tụy Ngọc không còn quan hệ bà cháu với bà ta nữa, sợ là cho dùchúng ta phái người đi nói cho bà ta, bà ta cũng sẽ mặc kệ. Nếu bà ta có nửaphần yêu thương đứa cháu gái này, cớ sao nàng có thể rơi vào nông nỗi hôm nayđược?”

Trời tối dần, trong phòng hai người liếc nhìn nhau, khônghẹn mà cùng thở dài.

***

Công tử cầm lấy đánh lửa trên bàn định đốt đèn, đánh vài cáilại không thấy gì. Liễu Diệp thấy thế bảo: “Để ta đi lấy cái mới.”

Công tử nhìn cái đánh lửa trong tay, quả thực là cũ nên đổimới. Bất tri bất giác, chàng đến Phỉ Thúy sơn trang đã có một tháng. Lúc trướcnghe nói Cố Minh Yên bị bệnh, mới vội vàng từ Thanh Nghiên đài đến đây, ai ngờsau lại dây dưa sang chuyện Mộc tiên sinh, lại không ngờ rằng Mộc tiên sinh lạilà Tiền Nhị tiểu thư năm đó.

Thái độ của nàng đối với chàng, vì sao lại kỳ lạ như vậy? Màtrong đầu chàng lại bắt đầu xuất hiện những đoạn ngắn cùng âm thanh kỳ lạ,chuyện gì đang xảy ra?

Bỗng nhiên đánh lửa theo khe hở mà trượt đi, rơi xuống đất.Công tử cúi người định nhặt lại, trước mặt đột nhiên tối sầm, cảm giác đau nhứcnhư hôm qua khi đang tắm lại lần nữa đánh úp, nhất thời chàng chẳng thể ngồivững, cả người cùng ghế đều ngã xuống đất.

Càng thêm lấy mạng của chàng là, chân chàng cũng bắt đầu đaulên, như có vô số con kiến đang cắn nuốt, từng đợt từng đợt khuếch tán, càng lúclại càng kịch liệt. Công tử cắn răng, chống khuỷu tay định đứng lên, nhưng đauđớn như thủy triều dâng đến, tất cả sức lực như bị rút sạch, chàng buông lỏngtay, trán đập vào dưới chân.

Tiếng khóc của nữ tử…ngõ sâu lạnh lẽo…thân thể lõa lồ…máutươi tung tóe…đôi mắt rưng rưng…tiếng cười châm chọc…

Dưới ánh đèn, vô số hình ảnh hiện lên.

Trái tim như bị một bàn tay vô hình níu chặt lấy, cố sức cấubóp, đau đến chàng suýt hết hơi. Đó là cái gì? Rốt cuộc đó là gì?

Liễu Diệp đi lấy đánh lửa về, xa xa nghe thấy tiếng hét khácthường ở trong phòng, sắc mặt thay đổi, lao thẳng vào trong. Chỉ thấy Công tửdùng đôi tay ôm đầu, không ngừng lăn lộn trên mặt đất, hắn vội vàng tiến tới đỡdậy, đầu ngón tay vừa chạm đến người chàng, một luồng lực mạnh mẽ bỗng nhiên ậpđến, cả người bị chấn động đến lui mấy bước về phía sau!

Hắn cực độ kinh ngạc nhìn tay mình, lại tiến lên lần nữa, aingờ lần này luồng lực kia càng thêm mãnh liệt, hắn vội vàng lật người về phíasau, rơi xuống cách đó một trượng.

Lúc này Cố Minh Yên vội vàng đi vào, cực kỳ hoảng sợ hỏi:“Sao thế này? Thế này là thế nào? Vô Ngân --” Nói xong liền tiến lên phíatrước, Liễu Diệp vội vàng ngăn cản nàng lại nói, “Cố đại tiểu thư, đừng quađó!”

“Vì sao?”

Liễu Diệp sắc mặt trắng bệch nói: “Trong người Công tử cómấy cỗ lực đang đối kháng va chạm vào nhau, ai đụng tới hắn, cũng sẽ bị cỗ lựcấy phản chấn cả!”

“Cái gì?” Cố Minh Yên kinh ngạc, “Chẳng lẽ là do lúc ở trênThái Sơn --”

Liễu Diệp gật đầu, “Lúc trước Công tử hứng hai chưởng của Dạtam thiếu và Vũ Phi Nhân, chưởng lực của hai người bọn họ đều giao ngưng toànbộ trong cơ thể hắn, cũng bởi vậy mới tạo thành việc hai chân Công tử bị mất đitri giác. Nhưng…”

“Nhưng mà cái gì?”

“Nhưng mà lúc nãy khi ta chạm vào người Công tử lại cảm giácđược rõ ràng, trong thân thể hắn không chỉ có hai luồng chân khí, mà là bốnluồng.” Biểu tình Liễu Diệp trở nên phức tạp, “Mà luồng thứ tư ấy, có sức mạnhvượt trên ba luồng kia, rất tà ác, đang đấu đá lung tung tìm cách thoát rangoài.”

Lòng Cố Minh Yên trầm xuống, Liễu Diệp là cao thủ hạng nhất,phán đoán của hắn sẽ không sai, nói như thế chẳng phải Công tử đang lâm vàonguy hiểm sao? Lúc này nàng bất chấp việc có thể bị thương hay không, bổ nhàoqua, ôm chặt lấy chàng, “Không sao, Vô Ngân, không sao! Chàng cố chịu, rấtnhanh sẽ trôi qua…”

Thần chí công tử đã hỗn loạn, chỉ cảm thấy có một thân thểmềm mại ấm áp đang ôm lấy mình, khóc lóc thủ thỉ bên tai chàng, đột nhiên, cảmgiác quay cuồng quen thuộc lại trở về, dường như rất lâu trước đây, cũng có mộtngười từng ôm chàng như vậy, dùng giọng nói dịu dàng đau buồn mà vô cùng mạnhmẽ nói với chàng: “Chịu đựng, chàng nhất định phải chịu đựng, chàng không thểđể nó hủy diệt chàng được, tuyệt đối tuyệt đối không thể!”

Không thể để nó hủy diệt chàng được… Không thể để cho nó hủydiệt chàng!

Công tử thét một tiếng dài, đột nhiên đẩy Cố Minh Yên ra, cứthế xông ra ngoài!

Cố Minh Yên cùng Liễu Diệp nhìn hành động của chàng, bị dọađến sửng sốt – Công tử hắn, hắn, hắn có thể đi được?!

Không biết trải qua bao lâu, Liễu Diệp mới kịp phản ứng, phithân như tên bắn rời cung truy tìm tung tích công tử; Cố Minh Yên cắn răng mộtcái, cũng thi triển khinh công xông ra.

Dọc đường gặp thị tỳ hộ vệ trợn mắt há hốc mồm giật mìnhđứng yên một chỗ, nàng níu chặt cổ áo một người hỏi thăm: “Nhìn thấy Công tử đâukhông?”

Người kia đờ đẫn chỉ về phía Tây, đồng tử tan rã, hiển nhiênlà bị một màn kia khiến cho kinh ngạc đến ngây người.

Cố Minh Yên nhún chân, chạy về phía phía Tây, nơi trồng tầngtầng bụi trúc, cảnh sắc thanh u, có thể xem như một cảnh đẹp đặc sắc của PhỉThúy sơn trang, mà lúc này, chim trú trong đó nhao nhao như bị hù dọa, vỗ cánhbay qua đầu nàng.

Lúc nàng lao vào rừng, liền nghe thấy tiếng động bạo liệt,cuồng phong đập vào mặt, lại mang theo cả một luồng sát khí! Lại gần thêm chútnữa, một người xông qua giữ chặt lấy nàng nói: “Ngàn vạn lần đừng vào!”

Người ấy chính là Liễu Diệp. Nhưng mà, không cần hắn cảnhcáo, khi nàng ta nhìn thấy một màn trước mắt, cũng sợ hãi không dám đến gần.

Chỉ thấy người trong trong rừng bay tới bay lui, thân phápnhư quỷ mị, nhanh lẹ hiếm người đạt được, phàm là nơi chàng qua, trúc xanh tấtđứt, chỉ chốc lát sau, liền ngã xuống hàng loạt, lá trúc nhảy múa trong khôngtrung, lại không có một mảnh dính được vào người chàng… Đây là loại võ cônggì?!

Liễu Diệp sắc mặt ngưng trong đưa một thân trúc bị cắt đứttới trước mặt nàng, chỗ bị cắt bóng loáng như gương. Cố Minh Yên hoảng hốt,trán toát mồ hôi lạnh.

Liễu Diệp trầm giọng hỏi: “Theo Cố đại tiểu thư nhìn, thìđây là loại võ công gì?”

Cố Minh Yên tâm phiền ý loạn lắc đầu, đáp: “Ta không biết…tachỉ biết, cắt đứt như vậy, chỉ có Hiên Viên lão nhân, hoặc là đảo chủ tiềnnhiệm của Thất Mê đảo, u Phi, mới có thể làm được.”

“Nhưng đây là do Công tử cắt đứt.”

Cố Minh Yên nhìn Công tử đang phát điên tàn sát bũa bãi,nước mắt lập tức chảy ra, “Ta không biết, ta không biết, ta không biết…” Khôngbiết vì sao, trong lòng nàng dâng lên dự cảm chẳng lành – nàng sắp mất đichàng, nàng sắp mất đi chàng!

Liễu Diệp thở dài một tiếng: “Nếu như ta đoán không sai,Công tử chẳng những biết võ công, hơn nữa còn là một cao thủ cái thế. Chẳng qua– hắn không biết điều này mà thôi.”

Cố Minh Yên khép mắt, không biết phải nói gì. Lúc này Côngtử phát ra một tiếng hét dài, ngã sụp xuống đất.

Liễu Diệp vội vàng phi thân tiến lên, thăm dò bằng cách chạmvào chàng, không bị nội lực phản kích, mới nâng chàng lên, chỉ thấy Công tử sắcmặt ửng đỏ, nhưng làn môi lại tái nhợt, hai thứ tương phản với nhau, đáng sợđến khó cất thành lời.

“Công tử, Công tử!” Trong tiếng gọi liên tục của chàng, Côngtử mở to hai mắt, nhưng ánh mắt vẫn mê ly, Liễu Diệp thăm dò mạch của chàng,chỉ thấy mạch tượng rối loạn. Nhưng mà chân khí trên trong bốn dòng giờ chỉ cònlại hai dòng, một dòng bình thản vững chắc, một dòng bén nhọn âm tà, mỗi khidòng âm tà muốn xông ra, thì lại bị dòng khí bình thản kia áp chế. Nhưng mà,dòng khí đó lại có xu thế yếu dần, có lẽ cũng khống chế không được bao lâu.

Liễu Diệp vội vàng hỏi: “Công tử, ngươi cảm thấy sao rồi?”

Đột nhiên Công tử bắt lấy tay hắn, nói mê: “Biện túy thâmduyên thiển, chẩm kham bỉ mục từ? Nguyện đắc nhất tâm nhân, bạch thủ bất tươngly... Nguyện đắc nhất tâm nhân, bạch thủ bất tương ly...”

Chàng nỉ non mấy lần, liền ngất đi.

Liễu Diệp ngẩng đầu nhìn Cố Minh Yên, sắc mặt nàng ta liềntrở nên cực kỳ khó coi.