Mộc Ngọc Thành Ước

Chương 4



Tiền Tụy Ngọc,chữ đầu tiên – Tiền.

Nàng là Nhị tiểuthư, là báu vật may mắn của thiên hạ đệ nhất thủ phủ Tiền trang, sinh ra đãngậm chìa khóa vàng, cao cao tại thượng, không biết khó khăn nhân gian là gì.

Chữ thứ hai –Tụy.

Xuất chúng nổibật, danh đệ nhất tài nữ lan xa, học phú chất đầy năm xe, đã gặp qua là khôngthể quên được, bễ nghễ nhìn văn nhân mặc sĩ thiên hạ.

Chữ thứ ba –Ngọc.

Thà làm ngọc vỡ,chứ không làm ngói lành. Tính cách cương liệt, tư tưởng cực đoan, chiếm đượcnhiều lời khen ngợi lẫn gây nên rất nhiều tranh cãi.

Tổ hợp ba chữnày, vốn là viên minh châu lộng lẫy nhất khuê tú kinh đô, mười lăm tuổi danhchấn thiên hạ, khi mười bảy tuổi đã đạt đến đỉnh cao, tỏa sáng bốn phương,không ai sánh kịp.

***

Ký ức như tấm rèmđược kéo ra, trong gió lờ mờ truyền ra hơi thở náo nhiệt, trên lầu, trong cănphòng ngăn bởi tấm mành gấm đỏ, mặt nước hiện rõ dung nhan, mặt mày thanhthoát, da thịt như ngọc.

“Nhị tiểu thư --”Theo một tiếng gọi yêu kiều, hai thị tỳ vén rèm đi vào. Trong đó có một ngườiôm một chồng giấy, đặt lên bàn thở phì phò nói: “Đám tài tử này cũng thật cókhả năng viết, dưới ngòi bút chữ tuôn cuồn cuộn, lời ra dào dạt, giống như nếukhông làm vậy thì không biểu hiện được tài năng của bọn hắn vậy, chỉ khổ chođám thị tỳ bọn em thôi, ôm đến mỏi tay!”

Nàng cầm lấy mộtbản thơ, quét mắt vài lần, lại mất hứng để về chỗ cũ.

“Sao vậy ạ? Nhịtiểu thư không muốn xem nữa?”

Một thị tỳ khácche miệng cười nói: “Liên tiếp bảy ngày, số thơ giao lên ít nhất cũng gần mộtnghìn bài, dù viết có tốt đến mấy, xem mãi cũng chán.”

“Đều là loại cóhoa mà không có quả cả thôi.” Nàng duỗi tay nâng má, uể oải nhìn bầu trời bênngoài cửa sổ, lẩm bẩm, “Chẳng lẽ muốn tìm một tài tử chân chính, thì khó nhưvậy sao?”

“Chẳng hay tài tửtheo quan niệm của tiểu thư nghĩa là gì?”

“Rất đơn giản,phải viết hay hơn ta, mới là tài tử chân chính.”

Hai thị tỳ bí mậtlè lưỡi, yêu cầu này mà đơn giản á, quá khó khăn thì có!

Vào lúc này, mộttiếng cười lanh lảnh truyền từ ngoài mành vào, hai thị tỳ hiếu kỳ vén mành rangoài xem, nhất thời cười ra tiếng, “Nhị tiểu thư, cô mau nhìn kìa…”

Bên ngoài mànhlầu trên lầu dưới được chia thành hai bộ phận, dưới lầu là đại sảnh dài rộnghơn mười trượng, đặt hai mươi hai chiếc bàn dài, trên bàn để đầy đủ văn phòngtứ bảo[12], các văn nhân tới dự thi khoanh chân mà ngồi, nhẹ giọng trò chuyện,bầu không khí cực kỳ tốt đẹp. Bởi vậy khi tiếng cười kia phá lệ đột ngột, mọingười nhao nhao quay đầy, để trông xem là kẻ nào không sợ chết, lại dám lớntiếng ồn ào trong Hồng lâu văn hội của nhị tiểu thư.

[12]: bút,nghiên, giấy, mực.

Đó là một thiếuniên áo xanh, mi thanh mục tú, linh khí bức người, trong tay cầm một chiếc quạtxếp. Y vừa cười vừa đi tới, “Chậc chậc chậc, quả thực là nghe tên không bằnggặp mặt. Mọi người đều nói mấy ngày này các tài tử đều tụ tập tại Hồng lâu,nhưng ta tới đây nhìn thử lại lại chẳng gặp được ai cả. Đáng tiếc quá là đángtiếc…”

Lời vừa nói ra,liền đắc tội với tất cả văn nhân ngồi ở đây. Lập tức có mấy người đứng dậy,quát: “Tiểu tử càn rỡ từ đầu đến, miệng lại dám nói lời ngông cuồng như vậychứ!”

Thiếu niên áoxanh ‘ha’ một tiếng, ngoắc ngón tay về phía mành đỏ trên lầu, “Lâm Uyên, TiễnNgư, đem mấy bản thảo của các đại nhân ở đây lấy ra cho ta xem xem.”

Hai thị tỳ nghethấy y bảo, không khỏi mím miệng cười nói thầm: “Mắt Tam tiểu thư tinh thật,chúng ta trốn sau mành đều bị cô ấy nhìn thấu cả. Lúc về nhà không biết lại bịcô ấy trêu kiểu gì nữa đây.” Lúc này mới đem những bài viết lúc nãy mang xuốngdưới lầu lại.

Tiền Tụy Ngọclười nhác nhìn, lại không ngăn cản. Đến hôm nay là đã được tám ngày, nàng đangkhao khát cầu tài như vậy, lại bị đống lớn đống nhỏ văn thơ sáo rỗng khô khangọi là tác phẩm xuất sắc đó đày đọa, cũng bắt đầu mong ngóng xảy ra vài chuyệnthú vị để giải buồn. Mà vị thiếu niên áo xanh dưới lầu ấy, không phải ai khác,chính là người muội muội tinh quái, lại hay thích cải trang làm nam nhi củanàng – Tiền Bảo Nhi.

Tiền Bảo Nhi nhậnlấy xấp thơ từ tay hai thị tỳ, lật lật vài tờ. Mọi người thấy nha hoàn Tiền gialại cung kính với thiếu niên kiêu ngạo này, lại không rõ lai lịch của y, chonên liền thức thời, lựa chọn im lặng để theo dõi biến hóa.

“Yên lặng ngồilầu tây, thử thần trộm, sờ hoài không thấy lại chạm trúng móc câu, gỡ không ra,xé không đứt, không xong rồi, chuyến này mạng nhỏ chắc là toi...” Nàng đọctrang đầu tiên, còn chưa đọc xong, phía dưới đã cười nghiêng ngả.

Trong tiếng cười,một người đỏ mặt đứng lên, lắp ba lắp bắp nói: “Cười, cười, có gì mà buồn cườichứ, đó là do ông đây viết, không được sao? Tối thiểu, có vần với nhau là đượcrồi!” Tiền Bảo Nhi gật đầu nói: “Không tệ không tệ, vần câu không tệ, chỉ làkhông ngờ, thì ra các hạ lại là một kẻ trộm.”

“Trộm cái gì màtrộm, ông đây là thâu hương thiết ngọc[13]…”

[13]: trộm hươngđoạt ngọc.

Mọi người cườicàng dữ hơn. Tám ngày này, các văn nhân tài tử tranh nhau giao bản thơ đến choTiền nhị tiểu thư, lại không biết những người khác viết cái gì, chỉ biết là sắcmặt Tiền nhị tiểu thư càng lúc càng khó coi. Giờ phút này thiếu niên áo xanh nọđem từng bản thơ đọc lên, mới thỏa mãn được lòng hiếu kỳ của mọi người. Chẳngqua, tài sức vậy mà cũng dám đến dự thi, quả thực không biết nên khen hắn códũng khí, hay là cảm khái thời thế thay đổi, khó trách Tiền nhị tiểu thư lạikém vui như vậy.

Tiền Bảo Nhi bắtđầu đọc tờ thứ hai: “Nhị tiểu thư, nữ thần trong mộng của lòng ta, khi sắc hoanở rộ trước ánh dương hy vọng, khi mưa gió cô đơn bắt đầu ăn mòn thanh xuân,khi chim én bắt đầu trở về phương nam từ phương bắc, mà nàng, vẫn là hào quanggiữa bốn nước, là khát khao cháy bỏng tự đáy lòng ta…”

Lâm Uyên, TiễnNgư nháy mắt ra hiệu nhau – văn vẻ quá buồn nôn, khó trách lúc ấy mặt tiểu thưtái mét.

Người viết bàivăn này rõ ràng thông minh hơn so với người trước rất nhiều, bởi vì hắn khôngđứng lên bộc lộ thân phận, để tùy ý cho mọi người phỏng đoán rốt cục là ai đãviết ra bức thư tình mắc ói như vậy.

Trên mặt Tiền BảoNhi nở nụ cười chế nhạo, nàng lật đến tờ thứ ba, “Cô nương đắc thiên địa linhtú chi khí da? Bất nhiên, hà dị vu thường chi nhân tai? Hoặc viết, tính hữu côtịch, tình kham phong lưu, cố vi văn cách cao chỉ viễn, nhược tại thiên thượngvật ngoại, vân hành hạc giá, tưởng kiến phiêu nhiên chi trạng, thị trần trungtiết tiết mễ lạp, trùng tiệp phân nhiễu, khuẩn xuẩn ky bán nhựu lận chi bỉ.”

Đọc đến đoạn này,mọi người mới thu hồi nụ cười, âm thầm gật đầu: Văn hay, từ ngữ văn nhã, hànhvăn uyển chuyển, không biết là vị cao nhân nào ra tay đây.

Tiền Bảo Nhi cũngkhá ngạc nhiên, không ngờ nàng lại đọc được một bài văn tốt như vậy, lúc nàymột giọng nói thanh nhã réo rắt từ sau tấm mành trên lầu truyền ra: “Tiên sinhđắc thiên địa tú khí da? Bất nhiên, hà dị vu thường chi nhân da? Hoặc viết,thái bạch chi tinh hạ hàng, cố tự thái bạch, cố hạ giam hào vi trích tiên, bấtkỳ nhiên hồ? Cố vi thi cách cao chỉ viễn, nhược tại thiên thượng vật ngoại,thần tiên hội tập, vân hành hạc giá, tưởng kiến phiêu nhiên chi trạng, thị trầntrung tiết tiết mễ lạp, trùng tiệp phân nhiễu, khuẩn xuẩn ky bán nhựu lận chibỉ.”

Mọi người nghevậy không khỏi ngửa đầu, giọng nói này bọn họ chẳng hề xa lạ nữa, đó là giọngcủa Tiền Tụy Ngọc, nữ chủ ra đề thử lần này, chỉ nghe nàng nói xong lời ấy,liền ngừng lại một chút, mới tiếp tục: “Lời ấy được lấy ra từ ‘Hàn lâm học sĩLý Công mộ bia’, tác giả Bùi Kính.”

Phía dưới ồ lên,thì ra là đạo văn! Thực xui thay cho kẻ nào đã chép ra, ai không biết Tiền TụyNgọc học phú năm xe, trí nhớ cực tốt, muốn lừa dối ngay trước mặt nàng, căn bảnlà không có khả năng.

Trong tay TiềnBảo Nhi cầm một xấp giấy, cũng không khỏi thổn thức. Lần này nói là Hồng lâulấy văn để kết bạn, thật ra là Nhị tỷ đang thay nàng lựa chọn hôn phu, nhưng kẻđến đều là bao cỏ, thật khiến người ta phải phát cáu. Nàng lập tức đem bài làmtrả lại cho thị tỳ, lắc đầu thở dài: “Chẳng lẽ tài tử trong thiên hạ đã chếthết rồi sao? Đều là hạng người vô năng dung tục muốn mua danh cầu lợi, buồncười thay cho đám nam tử dung tục này, chỉ có thể xứng với hạng nữ nhân phóngđãng mà thôi!”

“Ngươi giỏi lắm,sao không thử viết một bài mà xem? Đứng nói chuyện không sợ đau hông hả!”

“Huynh đài nàynói lời ấy sai rồi, chỉ vỏn vẹn ba tác phẩm của ba người, sao có thể đại diệncho cả thư sinh trong thiên hạ được? Ngươi có thể nhìn bài làm của ta một chút…”

“Không tệ khôngtệ, các hạ dám miệng nói lời ngông cuồng như vậy, chắc hẳn đã đọc qua không ítthứ mà người thường không hiểu, như vậy hãy để tại hạ được mở rộng tầm mắt,cũng có thể có cơ hội học tập các hạ…”

Nhất thời, TiềnBảo Nhi trở thành mục tiêu công kích, nhóm văn nhân vây quanh nàng thao thaobất tuyệt, tức giận, mắng, trào phúng, khuyên bản đều có. Nàng đứng thẳng, đểmặc bọn họ nói, một đôi mắt đảo tới đảo lui trong đại sảnh.

Đột nhiên, nàng trợn to mắt.

Chỉ thấy góc khuất ở phía tây, trong khi mọi người lòng đầycăm phẫn chỉ trích nàng, thì lại có một người nằm sấp trên kỷ trà ngáy o o.

Sao lại có loại người có thể ngủ vào thời gian này, ở loạiđịa phương này chứ…Tiền Bảo Nhi chỉ tay, Lâm Uyên lập tức cúi người qua.

“Kẻ kia, lai lịch ra sao?”

Lâm Uyên thoáng nhìn theo tầm mắt nàng, mếu máo: “Hắn á? Đãtới đây sáu ngày liền, ăn chầu uống chực, không nói chuyện với ai cả, mỗi ngàyhắn đều giao bài lên, chẳng qua nhị tiểu thư cũng không có phản ứng gì cả, chắccũng chỉ là hạng người tầm thường thôi.”

Ăn chầu uống chực? Rất thú vị…Tiền Bảo Nhi híp mắt, xoayngười bảo: “Tiễn Ngư, bây giờ là giờ nào rồi?”

“Sắp đến giờ Tuất[14] rồi ạ.”

[14]: 17-21h.

“Vậy các ngươi còn chờ gì nữa, Tiền Nhị tiểu thư muốn hồiphủ, các vị tài tử có thể trở về được rồi, ngày mai lại tới.” Nói đến đây, trongánh mắt kinh ngạc của mọi người, tự đắc bước lên lầu, cười hi ha: “Nhị tiểuthư, nữ thần của ta, ta đến đón nàng về nhà đây --”

Tiền Tụy Ngọc nghe thấy những lời xôn xao dưới lầu, khẽ nhíumày.

Tiền Bảo Nhi chọn mặt gửi lời: “Tỷ tỷ cũng đừng tỏ ra khôngvui như vậy, đám ngu ngốc này nếu ngay cả việc muội là nam hay nữ mà cũng nhìnkhông ra, thì còn có thể trông cậy được vào chuyện bọn họ cao minh đến cỡ nàohay sao?”

Tiền Tụy Ngọc trăm mối nghi vẫn không có cách nào giải được,“Là tài tử thiên hạ đều cậy tài khinh người, không chịu quỳ gối hạ mình đếntham gia cuộc tranh giành hào nhoáng này, hay là do yêu cầu của ta quá cao?”

Tiền Bảo Nhi nhướn mày: “Tỷ tỷ, tỷ cảm thấy muội thế nào?”

“Muội?”

“Muội cũng có thể được xem như một người đầu óc thông minhtrăm dặm, không, là ngàn dặm mới có một chứ nhỉ?” Tiền Bảo Nhi mặt không đỏ tựca ngợi mình, lắc lắc chiếc quạt xếp trong tay, “Nhưng nếu tỷ bảo muội viết mấythứ văn vẻ nho nhã này, muội chưa chắc đã có thể viết được. Cho nên, chỉ lấymỗi văn chương để luận người, rất không ổn.”

Tiền Tụy Ngọc cắn ngôi, đột nhiên đứng dậy hất đổ xấp giấytrên bàn xuống, sau đó phất tay áo xuống lầu. Tiền Bảo Nhi đối với hành vi củanhị tỷ sớm thấy mà không trách, le lưỡi cùng bước xuống.

Thấy dưới lầu người đã không giải tán đi không ít, thư sinhở trong góc duỗi lưng, khó khăn lắm mới tỉnh ngủ, cũng đang định dậy rời đi,thì Tiền Bảo Nhi nhún người một cái, từ trên cầu thang nhẹ nhàng nhảy xuống,rơi xuống trước mặt hắn, quạt xếp trong tay đánh ‘bộp’ một tiếng, mở ra, nhằm thẳngmặt hắn mà đánh xuống.

Một chiêu này của nàng cực kỳ chuẩn, cũng cực kỳ mau lẹ, vốnkhông thể tránh được, ai ngờ thư sinh kia rất thoải mái bước về phía trước mộtbước, ra vẻ như không quan tâm, lại tránh được chiêu một cách hoàn hảo.

Mắt Tiền Bảo Nhi sáng rực lên, cười nói: “Thì ra là một caothủ, đến nữa!” Quạt xếp trên bay điểm nhẹ, nhận huyệt vừa nhanh vừa chuẩn,nhưng nàng nhanh, người ấy so với nàng lại càng nhanh, không hề thấy hắn tránhné, nhưng mỗi chiêu của nàng đều như rơi vào khoảng không, cuối cùng hắn duỗihai ngón tay bắn nhẹ lên cổ tay nàng, Tiền Bảo Nhi hét to một tiếng, nhảy lùivề sau mấy bước mới trụ lại được, ý cười trên mặt đã rút lui từ lúc này, chỉcòn sót lại rung động cùng kinh ngạc.

Tiền Tụy Ngọc đứng trên cầu thanh lẳng lặng nhìn một mànnày, màu sắc trong đôi mắt dần dần chuyển trầm.

Thư sinh kia không có chút biểu tình gì, xoay người tính rờiđi, Tiền Bảo Nhi nhíu mày muốn cản, Tiền Tụy Ngọc liền mở miệng: “Bảo Nhi.”

Một tiếng này lại gọi giật cả hai người.

Thư sinh dừng bước, đột nhiên quay đầu, một đôi mắt sáng nhưánh sao, khiến mọi người ở đây đều sửng sốt – sao trước kia không ai phát giác,khí thế người này thật bức người!

Tiền Tụy Ngọc vịn cầu thang chậm rãi đi xuống, giọng nóikhông cao không thấp, lại đủ để mọi người cùng nghe thấy được: “Nơi này lấy vănkết bạn, không phải lấy võ kết bạn, đừng nhầm chỗ.”

“Đúng vậy, Nhị tiểu thư nói phải!” Tiền Bảo Nhi thờ ơ nhưkhông nháy mắt mấy cái, hướng về thư sinh nói, “Chẳng qua, vị huynh đài nàyngươi xác định mình không đến nhầm chỗ chứ? Cho đến ta chỉ nghe nói chỉ có khoetài giấu dốt, ngươi lại làm ngược lại, khoe ngắn tránh dài, võ công tốt như vậykhông cần, lại đến đây so văn vẻ?”

Thư sinh nhếch mi đáp: “Ai bảo ta tới đây để so văn?”

“Vậy ngươi tới đây để làm gì?”

“Đánh một giấc.”

Tiền Bảo Nhi vừa nghe vậy, rất vui mừng, “Ngươi đâu khôngngủ, lại chạy tới đây ngủ chứ?”

Thư sinh vỗ quần áo cũ trên người, giọng nói vô hạn cảmkhái: “Ta thân không một xu, không bạc mua gạo không bạc ở trọ, thấy ở đây cócho bánh ngọt ghế ngồi, có chút ít vẫn hơn là không có gì.”

Trong lòng hai nữ tỳ Lâm Uyên, Tiễn Ngư nhất thời thầm kêuhỏng bét, hắn đây không phải là tỏ thái độ miệt thị sao? Chỉ sợ nhị tiểu thư sẽphát hỏa. Quả nhiên, vừa quay đầu lại, đã thấy Tiền Tụy Ngọc mặt mày u ám đến khôngchịu được. Nàng lạnh lẽo rét buốc nói: “Xin hỏi tôn tính đại danh các hạ?”

Lâm Uyên giọng nhỏ như muỗi: “Hắn tên n Tang.” Mỗi ngày đềudo nàng phụ trách đứng ra ghi danh khách đăng ký, tất nhiên là biết được têncủa hắn.

“n Tang phải không?” Tiền Tùy Ngọc hơi suy tư, nụ cười lạnhtrên bờ môi càng đậm, “Ngày đầu tiên ngươi đưa bản ‘Vô liêu[15] thi’: ‘Nhàmchán lại nhàm chán, nhàm chán biết bao nhiêu. Hồng lâu tài tử so tài, cảnh xuântươi đẹp lãng phí thời gian.’ Ngày thứ hai đổi lại là ‘Vô thú[16] thi’, ngàythứ ba ‘Vô úy[17] thi’, ngày thứ tư ‘Vô tâm thi’, ngày thứ năm là ‘Vô nại[18]thi’, ta nhớ không lầm chứ?”

[15], [16], [17], [18]: lần lượt là buồn chán, không thú vị,bạo gan (không sợ), bất đắc dĩ.

Ánh mắt thư sinh lóe lên, cười cười nói: “Không tệ. Người tađồn rằng Tiền Nhị tiểu thư có trí nhớ siêu phàm, phàm đã đọc qua là không thểquên được, quả nhiên là thật. Không nghĩ được chỉ vỏn vẻn mấy bài thơ xoàng vậycũng cô cũng có thể nhớ rõ ràng như thế, hơn nữa thứ tự ngày giờ lại không saimột chút, bội phục bội phục.”

“Hôm nay lại làcái gì? Vô lại, vô quý[19], vô cớ hay là vô ý?” Tiền Tụy Ngọc vươn tay, hai thịtỳ phía sau rút từ trong đống bản thảo ra một tờ giấy, đó là bài thơ hôm nay nTang đã giao lên.

[19]: không biếtthẹn

Trên giấy chỉviết một câu: “Khốc nộ ai bi giai bất khả[20].”

[20]: khóc lóctức giận bi ai đau buồn đều không thể.

Tiền Tụy Ngọc chỉnhìn thoáng qua, liền đem tờ giấy xé nát, tức giận nói: “Ngươi dám châm chọc tanhư thế!”

Lâm Uyên đẩy đẩyTiễn Như: “Nghĩa là sao?”

Tiễn Ngư lắc đầu,cũng không hiểu được, không biết vì sao câu nói ấy lại chọc giận Nhị tiểu thưnhư vậy.

Thế là Lâm Uyênliền tìm kiếm sự giúp đỡ của Tam tiểu thư, Tiền Bảo Nhi đi tới bên cạnh tainàng thấp giọng nói: “Khốc nộ ai bi, đều chứa một chữ ‘tiếu’ (cười). Còn ‘giaibất khả’, nghĩa là còn thừa lại mỗi chữ ‘khả’.”

Lâm Uyên kêu lênsợ hãi: “Đó không phải là ‘khả tiếu’ (buồn cười) hay sao?”

Tiền Bảo Nhi thởdài: “Hay cho một câu ‘khốc nộ ai bi giai bất khả’, lần này Nhị tỷ giận đến noluôn rồi, nhìn xem kết cục của gã thư sinh cuồng vọng này ra sao.”

Thư sinh cuồngvọng kia cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Tiền Tụy Ngọc, không biết vìsao, đối diện với ánh mắt sâu như nước biển của hắn, Tiền Tụy Ngọc lại vô cớcảm thấy một trận hốt hoảng.

Ghê tởm! Người này,lại dám đi châm chọc nàng! Thật sự ghê tởm!

Nàng xoay người,bước đên chiếc bàn gần nhất cầm lấy bút lưu loát viết mấy chữ, sau đó quăng ra,liếc mắt nhìn hắn, trong ánh nhìn chứa đầy sự thị uy.

Tiễn Ngư hiếu kỳcầm lấy, đọc thầm: “n sinh vọng dã nhĩ! Luyến tân bất niệm cựu, tàn văn ngữtrung thương, thao thao tội chiêu trứ, hạo hạo hành khinh cuồng. Chung hữu tựthực quả, úy ảnh tích phù quang. Cùng sơn thủy xuất xử, độc tha danh vi Tang.”

Đây đây đây đâylà cái gì? Hoàn toàn không thể hiểu được!

Bên kia Tiền BảoNhi vỗ tay cười lên ha hả, “Bất niệm cựu ác, ác ngữ trung thương, tội ác chiêutrứ, tự thực ác quả, úy ảnh ác tích, cùng sơn ác thủy. Ngươi đưa cho Nhị tỷ tasáu chữ ‘vô’, tỷ ấy liền trả lại ngươi sáu chữ ‘ác’.”

Tiền Tụy Ngọclạnh lùng nói: “Không, là bảy chữ!” Nàng viết lần nữa, đề trên bài thơ ba chữlớn – “Khả ác[21] thi.”

[21]: Ghê tởm.

n Tang trầm mặchồi lâu, mới vỗ vỗ tay, “Hay, hay cho một bài ‘Khả ác thi’! Xưng danh thiên hạđệ nhất tài nữ, quả nhiên danh bất hư truyền.”

Tiền Tụy Ngọc liếcnhìn hắn một cái, mặt đầy vẻ khinh thường.

n Tang cười, sangsảng nói: “Ta vốn quả thật là đến đây để ăn chầu uống chực, chẳng qua chủ nhânở đây lại tài năng như thế, cũng làm cho ta nổi lòng ngưỡng mộ. Hồng lâu vănthử đúng không? Mời ra đề.”

Tiền Bảo Nhi cắnmôi cười hì hì hỏi: “Sao, ngươi muốn khiêu chiến với tỷ tỷ ta?”

“Có chút ít cònhơn là không có gì cả.”

Lại là một chữ‘không’! Đáng ghét, gã thư sinh này lại dám coi thường nàng! Tiền Tụy Ngọc vungtay áo, tức giận nói: “Được, ta cũng muốn nhìn xem đến tột cùng ngươi có đượcbao nhiêu bản lĩnh!”

Người trong sảnhcòn chưa tan hết, mấy người còn ở lại vừa nghe nói thư sinh này muốn khiêuchiến Nhị tiểu thư, lập tức đứng lại, ngồi xuống cạnh nhay xem trò hay. LâmUyên, Tiễn Như vội vàng mang ra hai chiếc bàn dài bằng thanh ngọc, cho haingười ngồi tỷ thí. Đang bày bàn cờ, thì n Tang bỗng nhiên nói: “Hãy khoan.”

Tiền Tụy Ngọcquay người hỏi: “Sao? Ngươi muốn nhận thua?”

n Tang khẽ mỉmcười, “So cả cầm kỳ thi họa luôn sao?”

“Đương nhiên.”

“Ta bỏ qua ván cờnày.”

Tiền Tụy Ngọcngẩn ra, “Ngươi nói cái gì?”

n Tang than nhẹmột tiếng, đáp: “Ta bình sinh có ba chuyện tuyệt đối không dám đụng. Một làxuống bếp, hai là giữ trẻ con, thứ ba chính là chơi cờ.”

Tiền Bảo Nhi bậtcười ‘Ha’ một tiếng, “Xuống bếp thì đúng rồi, có câu gọi là ‘quân tử xa nhàbếp’ đấy thôi, trẻ con cũng có thể lý giải, ngươi sợ phiền toái, nhưng mà saochơi cơ ngươi cũng chán ghét chứ?”

“Chơi cờ là việclàm nhàm chán và lãng phí trí óc nhất trên đời này.” n Tang nói như một chuyệnđương nhiên.

Tiền Tụy Ngọctrừng mắt nhìn hắn, trầm giọng nói: “Được, cất bàn cờ đi, bày đàn lên.”

n Tang chặn lại: “Khoan đã.”

“Ngươi lại muốn bỏ cuộc?” Tiền Tụy Ngọc không nhịn được lửagiận, tên này, chẳng lẽ chỉ muốn đùa bỡn nàng thôi sao?

“Đương nhiên không phải, ta chỉ cảm thấy cô gảy một khúc rồiđến lượt ta gảy một khúc, như vậy rất không ý nghĩa, không bằng cô đánh đàn tathổi tiêu hợp tấu một khúc có được không?”

“Như vậy làm sao có thể phân chia cao thấp?”

n Tang nhẹ kéo khóe miệng cười nhẹ một tiếng, “Rất đơn giản,cô nương gảy trước, nếu ta không đuổi kịp khúc luật của cô, thì ta thua, mà nếuta đuổi kịp, ta lại là người thắng.”

Cuồng vọng! Tiền Tụy Ngọc hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áongồi xuống, ngón tay nhẹ lướt qua trên dây đàn, những âm thanh linh hoạt kỳ ảobắt đầu thoát ra.

Tiếng đàn của Tiền Nhị tiểu thư, vốn có tiếng trong chốnkinh đô, không biết có bao nhiêu quan lại quyền quý muốn nghe một khúc củanàng, mà lại không có cửa để vào. Mấy người ngồi đó được nghe tiếng đàn củanàng, sớm đã kìm không được sự vui mừng trong lòng. Thư sinh ơi thư sinh, ngươitìm nàng tỷ thí, không phải là muốn chết sao?

Đầu ngón tay giương nhẹ, tiếng đàn như thức tỉnh, mở màn làtiếng nước suối róc rách, tiết tấu lúc nhanh lúc chậm, khó mà nắm bắt được, rõràng là cố tình làm khó hắn, để hắn không thể đuổi kịp khúc luật của nàng. Ngờđâu n Tang chỉ đặt tiêu chạm ngực, lẳng lặng nghe, không nóng nảy cũng khônggấp gáp, khiến người ta không biết được hắn đang suy nghĩ cái gì.

Mắt thấy Tiền Tụy Ngọc gảy ngày càng nhanh, tiếng đàn cànglúc càng gấp, thì một tiếng tiêu u u vang lên, như có xu thế chặt đứt dòng nướcchảy xiết, lại như một kiếm đâm vào tấc thứ bảy[22] của con rắn độc đang bơi,chỉ nghe thấy ‘bựt’ một tiếng, sợi dây trên chiếc đàn Phượng Hoàng đã đứt, TiềnTụy Ngọc tuy rút tay đúng lúc, nhưng đã giật mình đến trắng bệch cả mặt.

[22]: Ở tấc thứ 7 của con rắn là tim của nó, nếu đánh vàonơi này, thì nó sẽ chết ngay.

n Tang tay xoa ống tiêu khẽ mỉm cười: “Đa tạ, Nhị tiểu thư.”

Đến lúc này thì Tiền Bảo Nhi cũng thu hồi vẻ đùa cợt, bắtđầu ngầm sinh cảnh giác. Tiếng đàn Nhị tỷ như lưới võng, vốn tuyệt đối sẽ khôngcó ai có khả năng thắng tỷ ấy, thế mà hắn lại có thể tìm ra sơ hở duy nhấttrong tầng tầng lớp lớp ấy, dùng một kích khiến tinh thần nàng bị loạn, đứt cảdây đàn, thư sinh này, trình độ âm luật đã là bất phàm, nhưng tâm cơ sâu thẳmnhư thế lại càng khiến người ta cảm thấy đáng sợ! Rốt cục hắn có lai lịch nhưthế nào?

Tiền Tụy Ngọc nhìn sợi dây đàn bị đứt, đờ đẫn một lát, cuốicùng mới cắn môi nói: “Tốt, rất tốt. Thì ra đó là cách ngươi đuổi theo!”

n Tang cười đến vô cùng nho nhã, “Chỉ cần đuổi theo là được,quá trình à… không quan trọng.”

Tiền Tụy Ngọc đẩy đàn đứng dậy, trầm ngâm hồi lâu, mới quayđầu bảo Lâm Uyên: “Đem bức tranh ta vẽ hôm trước đến đây.”

“Dạ.” Lâm Uyên đáp lời rời đi.

“Sắc trời đã tối, phần thi tranh không bằng hai người cùngvẽ đi, được chứ?”

n Tang nghe vậy cũng có lý, bèn đáp: “Tất cả nghe theo Nhịtiểu thư.”

Lúc này Lâm Uyên đã lấy bức tranh từ trên lầu xuống, TiềnTụy Ngọc chậm rãi trải nó lên án, mọi người nhướng đến xem, chỉ thấy những chấmmực giữa một mảnh hồng hồng, căn bản không thể nhìn ra là vẽ cái gì, chỉ thấytầng tầng màu sắc ấy trải ra, nhìn rất đẹp.

“Ngươi có thể nhìn ra ta đã vẽ cái gì không?”

n Tang cầm nó đi một vòng, sờ cằm trầm tư. Tiền Tụy Ngọcthấy hắn như thế, không khỏi có chút đắc ý, cười lạnh nói: “Đề thi của ta chínhlà bức tranh này, nếu như ngươi không thể nhìn ra, thì ngươi sẽ là người thua.”

“Này có gì khó?” n Tang ngẩng đầu, mắt sáng ngời, “Thứ Nhịtiểu thư vẽ là -- lạc hà dữ cô vụ tề phi, thu thủy cộng trường thiên nhấtsắc[23].”

[23] Tạm dịch: Ráng chiều với cánh vịt trời cô đơn cùng bay,nước thu trộn lẫn bầu trời xa một sắc. Hai câu thơ nằm trong bài Đằng vương cáctự của Vương Bột. Wiki + Sài Môn thi đàn.

Chung quanh dậy lên một tràng tiếng ồ. Nếu hắn không nói ra,hẳn mọi người ai cũng không biết bức tranh này vẽ cái gì, nhưng sau khi hắn nóitoạc ra, nhìn kỹ lại, mới thấy đó thật sự là vẽ ráng chiều đằng chân trời, màcái chấm nhỏ ấy, tự nhiên là cánh vịt trời bay xa. Vẽ khó hiểu như vậy, mà hắncũng nhìn ra!

Lại nhìn Tiền Tụy Ngọc, khuôn mặt từ trắng chuyển sang đỏ,rồi từ đỏ chuyển về trắng, biểu tình rất cổ quái, vừa như phẫn nộ lại vừa nhưvui mừng, phức tạp đến cực điểm.

n Tang nhếch mày hỏi: “Ta đoán có đúng không? Hửm?” Một chữhửm cuối cùng ấy, cơ hồ là phát ra bằng âm mũi, mềm mại đến dị thường, tựa nhưtình nhân đang nỉ non với nhau vậy.

Tiền Tụy Ngọc nâng mắt nhìn hắn, đôi mắt đen như mực, giốngnhư có nước tích ở trên ấy.

“Như vậy…” Nàng mở miệng, âm thanh khàn khàn, “Mời chàng hãyđề từ cho nó.”

n Tang như bị đôi mắt ấy khiến cho giật mình một chút, mớisửa lại thái độ lỗ mãng, hắn vừa đọc vừa viết, mỗi con chữ đều được viết rấtchậm, “Tà huy mạch mạch lạc hà phi, hình như thủy, ảnh diệc tương tùy. Lượcngân vi thốn phương hồng tụy, thặng kỷ bút, vãn tình mi. Bất hận thiên nhaicộng khanh túy, thì tuy mộ, khước hữu vân bôi. Nhân sinh nhược vĩnh như sơkiến, hoán thiên cổ, mạc tương thôi.”

“Hoán thiên cổ... Mạc tương thôi...” Tầm mắt Tiền Tụy Ngọcdời từ bức trang sang bàn tay cầm bút, rồi chậm rãi đi lên trên, đến một chiếccằm kiên nghị, rồi bất chợt chạm vào một đôi mắt sáng như sao băng, vừa nhìnthấy, liền khó mà dời ánh nhìn đi được.

“n Tang…” Lần thứ hai tên của hắn được phát ra từ miệng nàng,liền trở thành một dấu vết trong số mệnh, từ nay về sau, chân trời góc bể, biểncả thương dâu, vô luận thế sự biến chuyển như thế nào, nàng biết mình sẽ khôngthể quên được, không thể quên được cái tên này, cũng sẽ không thể quên đượcngười này.

“Chàng thắng.” Tiền Tụy Ngọc nói từng chữ từng chữ một, “Tanhận thua.”

Mọi người nhất tề đứng dậy, hoan hô vì lần này rốt cục thiênhạ đệ nhất tài nữ cũng đã nhận thua nam nhi, lại không có người này nhìn thấytrong ánh mắt đương sự, đã trở nên hốt hoảng mơ màng biết bao nhiêu, dường nhưrằng đang hối hận, vì mình đã phạm phải một sai lầm cực lớn.

***

Nhất thời háo thắng, tranh chấp dẫn đến một mối nghiệtduyên. Nếu năm đó nàng biết được kết cục bản thân không thể chịu đựng nổi nhưvậy, thì có thể nào đã không kiêu ngạo nhường ấy mà tổ chức cuộc tỷ thí ở Hồnglâu như vậy không?

Bảy năm sau, khi Tiền Tụy Ngọc đứng trong đại sảnh của PhỉThúy sơn trang, đối diện với ánh mắt tìm tòi tiếc thương của Diệp Mộ Phong, đốidiện với sắc mặt kinh ngạc thất thố của Cố Vũ Thành, khi mà mọi chuyện từng làmđã trở thành quá khứ, tan theo mây khói, nàng tự hỏi mình -- nếu như cho nàngmột cơ hội bắt đầu lại từ đầu, có thể nào nàng vẫn tùy hứng như xưa, tựa nhưthiêu thân lao đầu vào lửa một lần nữa hay không?

Trong mắt nàng, lệ đong đầy!

Nàng xoay người, không nói một lời chạy khỏi đại sảnh, màlần này, Cố Vũ Thành vì quá kinh ngạc cũng đã quên không ngăn lại.

Nàng chạy qua núi đá non bộ, hồ nước hành lang, nàng biếtmình đang điên cuồng mà chạy, lại không biết phải chạy về nơi nào. Trời đấtmênh mông, thế giới rộng lớn như thế, vì sao lại không có chốn cho nàng dungthân?

Chân trái va phải một khối đá bạch ngọc tự dưng nhô ra giữađường, nhất thời cả người ngã nhào xuống đất, nàng vịn lan can ở một bên, thốngkhổ khóc.

***

Chàng không phải là chàng.

Nàng đã nghĩ rằng, Thủy Vô Ngân không phải là n Tang.

n Tang xem việc chơi cờ là việc nhàm chán nhất thiên hạ, màCông tử lại thích chơi cờ; n Tang không cay không vui, mà Công tử ăn cay liềnnôn; n Tang kiêu ngạo âm trầm, mà Công tử nho nhã như ngọc…Bọn họ có nhiều điểmkhác nhau đến vậy, mà quan trọng nhất là, n Tang yêu nàng, chàng là người duynhất trên đời này yêu nàng, mà Công tử, thì không.

Tiền Tụy Ngọc cắn răng vịn lan can đứng lên, trước nhìn mơhồ, hai mắt đẫm lệ, nàng lờ mờ nhìn thấy Phỉ Thúy sơn trang sắc xuân dạt dào,cảnh như tranh vẽ, nhà giàu có phú quý như vậy, cuộc sống an nhàn như vậy, vốnthuộc về Vô Song công tử, chứ có thể nào lại là của một n Tang nghèo rớt mồngtơi cho được?

“Ha! Ha ha! Ha haha…” Bỗng nhiên nàng cất tiếng cười to, dọa mấy người hầu đi ngang qua,chỉ dám đứng xa xa ngay đầu hành lang nhìn nàng không biết phải làm sao.

“Nếu trời có mắt thì cớ sao lại để ta cô độc như vậy? Nếuthần có linh nề gì lại khiến ta trời nam đất bắc đây?” Vừa dứt hai câu, nàngche ngực khom người, bọn người hầu thấy tình thế không ổn, liền vội tiến tớihỏi thăm, lại thấy miệng nàng trào ra máu tươi, từng giọt từng giọt rơi xuốngmặt đá bạch ngọc, lập tức hét lớn: “Mộc tiên sinh? Mộc tiên sinh, ngài saovậy?”

Tiền Tụy Ngọc ngẩng đầu, trên gương mặt nhuốm màu tro tàn,nàng nhìn rặng mây đỏ đằng chân trời, rét buốt nói: “Thì ra… là không thể tranhnổi với ông, ông trời à, ta tranh không nổi với ông, ta nhận thua…” Lời cònchưa dứt, người đã ngã ‘phịch’ xuống đất.

Người hầu vội đỡ nàng dậy, chỉ thấy, hai mắt nàng đã nhắmnghiền, hôn mê.