Mộc Ngọc Thành Ước

Chương 3



Liên tiếp bangày, Cố Minh Yên vẫn chưa tỉnh lại, mà Mộc tiên sinh vẫn tỏ thái độ vân đạmphong khinh, mọi người đều biết tính tình nàng cổ quái, cho nên cũng không dámhỏi nhiều. Thần y mà, đều kiêu ngạo như vậy cả. Hơn nữa tuy rằng tiểu thư chưatỉnh dậy, nhưng tình hình cũng không tiếp tục chuyển biến xấu, với người củaPhỉ Thúy sơn trang mà nói, đây là một hiện tượng tốt.

Một ngày, Mộctiên sinh từ phòng Minh Yên đi ra, thì nhìn thấy Công tử đang ngồi trong thiênsảnh, nàng giật mình, lập tức dừng bước, tinh thần hốt hoảng nhìn chàng.

Ánh mặt trờichiếu vào từ song cửa, lông mày và cánh môi của chàng đều bị nhuộm thành mộtmàu vàng, toàn thân toát lên hơi thở văn nhã, cao cao tại thượng, không nhiễmbụi trần.

Liễu Diệp cau mày,khẽ ho một tiếng. Công tử thoát khỏi trầm tư, ngẩng đầu mỉm cười nhìn nàng.

Nàng từng vô lễvũ nhục chàng, chàng lại không hề để ở trong lòng dù chỉ là một chút. Nam nhânnày…nếu như không phải là dạng người cực kỳ giả dối, thì chính là một kẻ đượcdạy dỗ tốt đến mức có thể sánh với thánh nhân.

Nghĩ đến đây, Mộctiên sinh bước nhanh về phía chàng, cúi đầu xuống nhìn, thì ra vừa rồi tầm mắtcủa chàng là đang ngưng đọng tại bàn cờ còn đang dang dở trên kỷ trà.

Trên mặt Mộc tiênsinh nảy sinh một chút biến hóa, nhìn chằm chằm chàng hỏi: “Ngươi không thấychơi cờ là việc lãng phí cuộc sống nhất trên đời này hay sao?”

Công tử bật cười,“Sao lại thế được? Ván cờ hay thay đổi, giống như đời người. Nhưng mà làm chủván cờ, chắc chắn sẽ dễ dàng hơn làm chủ đời người nhiều.”

Mộc tiên sinhnhìn bàn cờ vài lần, nói: “Nghe nói tài đánh cờ của ngươi rất cao, trong thiênhạ đã không có mấy ai vượt qua được ngươi sao?”

Lần này đến lượtLiễu Diệp thay chàng hồi đáp, “Đó là đương nhiên.”

Mộc tiên sinhnghe vậy cười đến lạnh lẽo, chống vào ghế dựa ngồi xuống, “Đến, ta chơi vớingươi.”

Liễu Diệp muốnquát lên bảo nàng ngưng lại, công tử đã nhanh chân hơn nói, “Cầu còn khôngđược. Cô là khách, mời chọn quân trắng.”

Công tử hạ cờ rấtnhanh, Mộc tiên sinh lại hoàn toàn ngược lại, mỗi nước cờ đều phải suy xét rấtlâu. Lúc đầu Liễu Diệp rất khinh thường, nữ nhân này thật không biết tự lượngsức mình, lại dám so tài chơi cờ với Công tử, nhưng qua một lúc lâu, hắn càngxem lại càng kinh ngạc. Nước đi của Mộc tiên sinh rất bình thường, nhìn qua thìkhông hề có lực sát thương, nhưng càng về sau, mỗi bước đều thể hiện ra mộtloại uy lực rất lớn, vòng vòng đan xen, khí thế bức người.

Mặt trời ngã vềTây, ván cờ kéo dài hơn hai canh giờ, tốc độ của Công tử cũng trở nên chậm dần,chàng ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt như mặc ngọc của Mộc tiên sinh, sợ hãithan: “Cao minh, vô cùng cao minh…”

“Ngươi còn chưathua, ván cờ này vẫn có thể tiếp tục.”

Công tử cười,“Muốn thắng ta? Không dễ vậy.” Chàng vẫn luôn duy trì biểu hiện khiêm tốn, duychỉ có mỗi câu nói này, lại hơi lộ ra chút ngạo khí.

Nhưng mà Mộc tiênsinh nghe xong, mắt lại sáng lên, tựa hồ có chút thích thú.

Mặt trời đã lặn,bọn thị nữ đi tới đốt đèn, cũng không dám gọi hai người đang đắm chìm trong váncờ này ra ăn cơm. Cứ như vậy, lại qua ba canh giờ, ánh trăng nhô lên cao, Mộctiên sinh bỗng nhiên nói: “Mệt mỏi quá.”

Công tử thở dàimột hơi, trên mặt cũng hiện lên vẻ uể oải: “Tuy rằng mệt mỏi, nhưng thật sựđáng giá. Rất lâu rồi ta chưa vui vẻ như vậy.”

Mộc tiên sinhnhìn chàng chăm chú, thản nhiên hỏi, “Ngươi không có bằng hữu gì sao?”

Công tử giậtmình, giữa hai hàng chân mày lộ ra vẻ cô độc.

Bị nàng nói trúngrồi. Cho dù chàng vang danh khắp thiên hạ, cho dù được người khác ngưỡng mộ,nhưng trên cao không chịu nổi lạnh. Ai dám làm bằng hữu với chàng chứ? Ai dámcùng chàng làm bằng hữu đây?

Mộc tiên sinh vỗbàn cờ nói, “Thôi đi.”

“Sao vậy? Cònchưa kết thúc.”

“Ngày mai tiếptục, bây giờ ta đói rồi.”

Nghe nàng nói nhưvậy, Công tử mới nhớ ra hai người còn chưa ăn cơm chiều, quả nhiên bụng đói đếnkêu vang, vừa định vỗ tay gọi người, Mộc tiên sinh đã nói, “Khuya quá rồi, bọnhạ nhân đều đã ngủ hết.”

Chàng hổ thẹnnói: “Cũng phải, không nên làm phiền họ nữa.”

“Nếu như ngươikhông để ý --” Mộc tiên sinh hơi ngừng lại, đáy mắt hiện lên vẻ bối rối, “Ta đilàm chút thức ăn, được không?”

“Cô?” Không thểtrách chàng thất lễ, chàng thật sự rất ngoài ý muốn.

Mộc tiên sinhđứng lên, “Đừng quên, ta là nữ nhân. Nữ nhân thì sẽ phải biết nấu ăn.” Nói xongliền xoay người rời đi.

Trên hành langtreo những chiếc đèn lồng, ánh trăng rọi xuống, kéo dài bóng nàng ra. Chàngnhìn theo bóng lưng ấy, trong lòng bỗng cảm thấy có chút dường như đã từng quenbiết.

“Nếu một nữ nhânchịu xuống bếp nấu cơm cho một nam nhân ăn, điều này đại biểu cho cái gì?”Chàng lầm bầm một câu.

Bất ngờ phía sauvang lên câu trả lời: “Nếu nữ nhân này là Mộc tiên sinh, như vậy thì nó chẳngđại biểu cho cái gì cả.”

Công tử quay đầulại, nhìn Liễu Diệp ở phía sau mình vẫn tận tâm với cương vị, sờ mũi cười khổ,“Vô phương, hình như là ta hơi tự mình đa tình rồi.”

Liễu Diệp nhìnhướng nàng rời đi, lo lắng nói: “Cho dù nói thế nào đi nữa, nữ nhân này… thậtkhiến người ta phải kinh ngạc.”

Không lâu sau,Mộc tiên sinh quay lại, người còn chưa đến, mùi thơm đã đến trước.

Thật thơm! Côngtử và Liễu Diệp nhìn nhau, chợt cảm thấy rất muốn ăn. Có thể nhận ra nữ nhânnày chẳng những chơi cờ tốt, mà ngay cả nấu ăn cũng thật tài.

Mộc tiên sinh manghai món ăn một món canh lên bàn, Liễu Diệp đẩy Công tử đến, tầm mắt hai ngườinhìn thấy thịt thỏ xào tỏi và cá kho đậu bóc vỏ thì đều giật mình.

Thấy sắc mặt haingười biến đổi, Mộc tiên sinh nhíu mày, “Sao vậy?”

Liễu Diệp trầmgiọng nói, “Trước giờ Công tử không ăn được tỏi, cũng không thể ăn cay, ăn caysẽ nôn.”

Sắc mặt Mộc tiênsinh nhất thời trở nên trắng bệch, giống như vừa nghe được tin một dữ vậy.

Công tử liếc LiễuDiệp một cái, có chút trách cứ tính nhau miệng của hắn, vội vàng cầm đũa lênbảo: “Không sao, ăn một chút cũng không ngại gì.” Chàng còn chưa đưa đũa đếnđĩa, Mộc tiên sinh đột nhiên hất thức ăn trên bàn xuống, chỉ nghe thấy nhữngtiếng loảng xoảng, cơm canh chén bát đều bị rơi xuống đất vỡ tan.

Công tử giậtmình, Liễu Diệp cũng giật mình – không ngờ tính cách của nàng lại dễ giận nhưvậy.

Ánh mắt Mộc tiênsinh nhìn chàng rất cổ quái, rất u oán, cũng rất thê lương.

Trong lòng Côngtử căng thẳng, vội vàng nói, “Mộc tiên sinh, không phải ta cố ý…”

Liễu Diệp thởdài: “Tuy rằng Công tử không thể ăn tỏi và ớt, nhưng mà ta có thể, cứ hất đổ đinhư vậy, thật đáng tiếc. Mấy món này nhìn qua trông thật ngon miệng.”

Mộc tiên sinhđứng hồi lâu, mới thở sâu, khi đối mặt chàng thì đã khôi phục lại trấn định:“Bây giờ ngươi thích ăn cái gì?”

Công tử để ý đếnhai từ ‘bây giờ’, trong lòng hiện lên nghi ngờ, chàng trầm ngâm trong khoảnhkhắc, ngẩng đầu đáp: “Vừa rồi đã phá hư ý tốt của Mộc tiên sinh, bây giờ có thểđể tại hạ bày tỏ lòng áy náy của mình sao?”

“Nghĩa là?” Mộctiên sinh còn chưa hiểu, Liễu Diệp đã kịp phản ứng, lộ ra biểu tình kinh ngạcnhìn về phía chàng.

Công tử khẽ mỉmcười, “Lần này, hãy để ta xuống bếp cảm tạ vì hai người đã cùng ta trải qua đêmnay đi.”

Hắn muốn xuốngbếp?!

Lần này, đếnphiên Mộc tiên sinh không dám tin tưởng.

“Thật ra khôngchỉ nữ nhân, vẫn có một vài nam nhân cũng sẽ biết nấu ăn.” Chàng lăn xe xoayngười rời đi, Liễu Diệp lập tức theo sát phía sau, một tấc cũng không rời.

Hành lang dài utĩnh, gió thoảng nhẹ, ánh trăng xuyên qua song cửa sổ chiếu vào mắt Mộc tiênsinh, có mấy phần ướt át. Bỗng nhiên thân thể nàng chấn động, bịt chặt miệng,tơ máu men theo khe hở nhỏ giọt, đợi cảm giác đau nhói trong lồng ngực hơi bìnhổn, nàng mới mở lòng bàn tay mình ra, máu tụ trên bàn tay đã thành màu đen.

Vẫn… không kịpsao? Chỉ mấy ngày, mấy tháng, đều không thể kiên trì được sao?

Không, không tin!Mộc tiên sinh ngẩng đầu nhìn trời, từng câu từng chữ nặng nề vang lên: “Takhông tin, ta không tin sẽ bại bởi ông! Ông trời, ông muốn ta chết, ta cứ khôngchết đấy, không dễ dàng gì ta đợi được đến cơ hội này, nếu thua vào lúc này, tachết không nhắm mắt!”

Đúng, nàng chờđợi cơ hội này rất lâu.

Đợi tròn sáu năm.

***

Xe ngựa chậm rãidừng trước cửa son, đánh xe nhún người một cái, nhẹ nhàng đứng trước mặt ngườigác cửa, đưa tay vào ngực lấy ra một tấm thiệp nói: “Đại công tử Diệp Mộ Phongcủa Vũ Liễu thành đặc biệt đến bái phỏng.”

Thị vệ trước cửavội vàng thối lui, cung nghênh xe ngựa đi vào, bốn con ngựa trắng kéo xe đượchuấn luyện nghiêm chỉnh, ngoan ngoãn đi theo người dẫn đường về phía trước, đếncửa trước tiền sảnh, không đợi người hét to ra lệnh, đã tự mình dừng lại.

Cố Vũ Thành cườibước ra đón, “Cuối cùng cũng đến, hoa cúc đã sắp tàn rồi đấy nhé!”

Cửa xe mở ra, haitiểu đồng đỡ một nam tử mặc y phục trắng chậm rãi bước xuống, sắc mặt y táinhợt, lại còn ho khan, nhưng xem ra tinh thần lại không tệ, hơn nữa trong đôimắt đen nhánh của y, lại tràn ngập sự cơ trí.

Người này là bệnhcông tử Diệp Mộ Phong tiếng tăm lừng lẫy, khi y mười tuổi, các đại phu kết luậny không sống quá mười lăm, khi y mười lăm, bọn họ lại kết luận y không thể sốngquá hai mươi. Nhưng bây giờ y đã gần đến ba mươi, vẫn quật cường mà sống, sinhmạng cực kỳ ương ngạnh, trở thành một truyền kỳ trong giang hồ.

“Được hai vị VôSong Công tử và Cố công tử mời, tại hạ sao dám không đến?” Diệp Mộ Phong cườinhẹ, dưới sự giúp đỡ của hai tiểu đồng, đi vào tiền sảnh.

Cố Vũ Thành vuivẻ nói, “Ấy vậy lại càng tốt, gió thu vừa mới về, cá sạo[6] với rau nhút[7]đang hồi dồi dào béo khỏe, kết hợp với thủ nghệ của Công tử, đấy chính là cựcphẩm trong thiên hạ!”

[6] Cá sạo:

[7] Rau nhút:

“Công tử thiên tưthông tuệ, làm gì cũng đều xuất sắc cả!”

Cố Vũ Thành ngheđến đây liền buồn phiền, thở dài: “Đúng vậy, vốn ta còn nghĩ con người chẳng cóai là hoàn mỹ cả, ít nhất hắn cũng không biết thổi tiêu, ai ngờ hôm trước hắnmới lần đầu đụng vào tiêu, liền thổi được cả một khúc ‘Phượng hoàng thai thượngức xuy tiêu’, ngươi nói xem có đáng giận không cơ chứ? Có người chỉ vì để họcthành thạo một món nghề mà hao hết tâm tư sức lực, kẻ có thiên phú dị bẩm thìkhông học cũng tự thông hiểu.”

Diệp Mộ Phongkinh ngạc hỏi: “Công tử biết thổi tiêu?”

“Không ngờ phảikhông?” Cố Vũ Thành cười khổ, “Là do cái vị Mộc tiên sinh kia xui khiến…”

“Hả, các ngươimời được Mộc tiên sinh đến đây?”

“Nói đến chuyệnnày, ta đang có chuyện muốn hỏi ngươi, sao ngươi biết được Mộc tiên sinh này ythuật cao minh vậy?”

Diệp Mộ Phongđáp: “Nhắc tới cũng là kỳ ngộ thôi, sáu năm trước ta đi ngang qua Mi Sơn thìbệnh cũ phát tác, mạng sống đến hồi hấp hối, không ngờ trên núi lại có một vịthế ngoại cao nhân đang ẩn cư, được hắn cứu giúp, mới bảo trụ được cái mạngnày. Nhưng tính cách hắn quái dị, sau đó ta cho người mang lễ vật đến tạ ơn,đều bị hắn từ chối ở ngoài cửa. Cho nên khi nghe nói Cố đại tiểu thư bị bệnhlạ, thì người đầu tiên ta nghĩ đến chính là hắn.”

Cố Vũ Thành nhíumày, lẩm bẩm: “Thật không nhìn ra được…tác phong làm việc của nữ nhân này nơinơi quỷ dị, bảo nàng có lòng từ bi như vậy, thật đúng là khó tin…”

Diệp Mộ Phongnhướng mày: “Cái gì? Nữ nhân?”

“Mộc tiên sinh khôngphải nữ nhân sao? Ngươi nói xem, một nữ nhân đang êm đẹp lại đi lấy cái tênnày, không quỷ dị thì là gì?”

Diệp Mộ Phong vôcùng kinh ngạc nhìn hắn, nói: “Nhưng – Mộc tiên sinh đâu phải là nữ nhân!”

“Cái gì? Ngươixác định?” Cố Vũ Thành lập tức nhảy dựng lên khỏi ghế.

Diệp Mộ Phong thởdài, không chút dao động trả lời: “Mộc tiên sinh sở dĩ tên là Mộc tiên sinh, làbởi vì trên mặt hắn có mang một cái mặt nạ bằng gỗ. Tuy rằng ta không nhìn thấymặt của hắn, nhưng thân mình hay tay chân, giọng nói của hắn, đều rõ ràng làmột nam nhân, hơn nữa nếu như ta không nhầm, hắn nhất định là một cao thủ nhấtđẳng tuyệt thế.”

Cố Vũ Thành caumày, qua rất lâu, âm trầm nói, “Nếu như vậy, chúng ta tất yếu phải mời vị ‘Mộctiên sinh’ này đến nói chuyện mới được.”

***

Ánh sáng chiếuvào nước, một tầng sóng nổi lên, ánh vào tờ giấy, sáng ngời.

Công tử nhìn chữtrên giấy, tán thưởng: “Tại hạ vẫn cho rằng chữ viết của cô sắc như đao, khôngnghĩ đến cô còn có thể viết được kiểu chữ khải[8] của Vệ phu nhân[9] nữa.”

[8]: một trongnhững kiểu chữ của thư pháp Trung Hoa - Wiki

[9]: một nữ Thưpháp gia thời Đông Tấn, người lập ra quy tắc cho chữ khải - Wiki

Mộc tiên sinh khẽcong khóe miệng, tay bút hạ xuống, lại hoàn thành một kiểu chữ khác.

“Thục tố thiếpcủa Mễ Nam Cung[10].” Chàng nói.

[10]: thư họa giacủa Bắc Tống.

Ánh mắt Mộc tiênsinh lay động, lại thêm một kiểu chữ khác nữa.

“Cửu thành cungcủa u Dương Tuân[11].”

[11]: thư phápgia thời nhà Đường.

Mộc tiên sinh nổihứng, mỗi kiểu chữ nàng viết, chàng đều có thể đọc được tên tuổi, mỗi kiểu chữlà mỗi câu trả lời, không sai một chút. Cuối cùng, bờ môi Mộc tiên sinh khẽ mỉmcười, nhẹ nhàng viết ba chữ ‘Thải Tang Tử’. Công tử sững sờ nhìn nó, qua rấtlâu mới thở dài một tiếng nói: “Đây là chữ của tại hạ. Nếu như không phải tận mắtthấy cô viết, ta đây còn tưởng là chính mình viết đấy.”

Mộc tiên sinh taycầm bút lông nghiêng đầu nhìn chàng. Nhiều ngày gần nhau như vậy, đây là lầnđầu tiên Công tử nhìn thấy vẻ mặt ôn hòa này của nàng, không biết vì sao, tronglòng hơi động, “Thực là khó có thể tin, người ta mời về không những là một thầny, mà còn là một vị tài nữ nữa.”

“Ngươi không cảmthấy ta là đang khoe khoang mình hay sao?”

“Nếu như cô đangkhoe khoang, sao lại có thể trước nay không có tiếng tăm gì chứ?”

“Có lẽ, đó là dota khinh thường việc mua danh cầu lợi như ngươi đấy thôi.” Tuy rằng nói nhưvậy, nhưng ngữ khí của nàng sặc mùi trêu ghẹo.

Công tử nghe vậykhông khỏi cười khổ, “Ta từng đắc tội với cô sao? Vì sao lần nào cũng châm biếmta vậy?”

Mộc tiên sinhnhìn chàng, bỗng nhiên nghiêm túc hỏi, “Công tử, ngươi có vui vẻ không?”

Công tử hơi ngẩnra, Mộc tiên sinh nhìn chằm chằm chàng, một đôi con ngươi như nước mùa thu sâukhông thấy đáy: “Ngươi thích cuộc sống như hiện tại sao?”

“Lời này có thâmý khác, nhất thời ta không biết phải trả lời thế nào cả.”

Mộc tiên sinhthan nhẹ: “Thẳng thắn như vậy, lại khiến người đặt câu hỏi làm ta phải ngạingùng.”

Thế là hai ngườicùng cười. Từ ngày chơi cờ đó về sau, quan hệ của chàng và nàng có chút biếnđổi, Công tử phát hiện học thức của Mộc tiên sinh cực kỳ uyên bác, cầm kỳ thưhọa, y thuật bốc số hay tử vi không gì không thông, có thể nói, ngoại trừ việcnàng không biết võ công ra, cơ hồ không còn chuyện nào mà nàng không biết.

Sao trên đời lạicó người thông minh nhường ấy? Trong quá trình bị thuyết phục bởi tài năng củanàng, chàng cũng dậy lên lòng cảm thông với nàng. Qua những ngày chung sốngnày, hai người như bạn tốt đã quen nhau nhiều năm, cùng nhau đọc sách xem tranhluận cờ, từ thiên văn cho đến địa lý, cái gì cũng nói, phát hiện càng nhiều,thiện cảm đối với nàng ngày càng tăng. Tựa như trên trời biết chàng cô đơn, chonên mới sắp xếp một người như vậy đến bên cạnh mình, chàng thật may mắn!

Mộc tiên sinh lấymột tờ giấy Tuyên thành, nét bút bắt đầu tùy ý lướt lên, vừa vừa vừa nói: “Thậtra có một vấn đề mà ta đã muốn biết từ rất lâu trước đó, không biết Công tử cónguyện ý lý giải nghi ngờ trong lòng ta?”

“Mộc tiên sinh,mời nói.”

“Giang hồ nhiềudanh viện như vậy, vì sao ngươi duy nhất lại chọn có Cố Minh Yên làm thê tử?”Mộc tiên sinh ngẩng đầu, biểu tình hờ hững, nhưng đôi mắt lại sáng ngời, “Ngươiyêu nàng ta sao?”

Vấn đề của nàngtuy rằng là ngoài ý muốn, nhưng Công tử lại không thấy đường đột, chàng nghiêmtúc suy nghĩ một lát, rồi đáp: “Ta cảm thấy trên người nàng có một vài điểm đặcbiệt, rất hấp dẫn ta.”

“Ồ?”

“Không biết vìsao, lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng thì, cả người giống như rơi vào trong mộtgiấc mộng, cảnh trong mộng rất dịu dàng, ấm áp, có những cảnh ta một mực tìmkiếm, mà vẫn không thể tìm thấy. Nàng rất kiêu ngạo, cũng rất tùy hứng, tất cảmọi người đều bảo tính cách của nàng khó chiều, nhưng trong mắt ta, lại cảmthấy rất dễ thương, ngay cả bộ dáng khi nàng đập vỡ bình hoa, ta cũng thấy đẹp…Tanghĩ, có lẽ đây chính là động tâm, cho nên ta lựa chọn nàng.”

Công tử nói xong,nhìn về phía Mộc tiên sinh, phát hiện mắt nàng trở nên càng thêm đen láy vàsáng ngời, nhưng cũng càng thêm thâm trầm.

“Còn gì nữa? Tamuốn nghe chi tiết, có thể kể ta nghe sao?”

Công tử phát hiệnkhi nàng nói chuyện mềm mại như vậy, chàng liền không có cách nào từ chối bấtkỳ yêu cầu nào của nàng.

“Thật ra cũngkhông cần quá nhiều lý do. Trong khoảng thời gian đầu khi hai chân ta bị tànphế, ta đã suy sút rất lâu, từ chối bất kỳ ai đến gần mình. Có một ngày ta rakhỏi phòng, nàng đứng trong đình viên, dưới tán mai phủ, hoàn toàn không có vẻtùy hứng ngày thường, ánh mắt rất dịu dàng, cũng rất bi thương. Nàng nói vớita: “Nếu như chàng không chịu đối xử tốt với mình một chút, như vậy, hãy để tađối xử tốt với chàng đi.” Công tử nói đến chỗ này liền cười nhẹ, lại nói tiếp:“Con người ta đôi khi rất dễ dàng cảm động. Lực ảnh hưởng của câu nói ấy đốivới ta là rất lớn, ta không có chút mảy may chống cự nào với nó cả.”

Mộc tiên sinh gụcđầu xuống, chàng không thấy được biểu tình của nàng, chỉ có thể nhìn thấy bànta cầm bút của nàng run rẩy, cuối cùng bút lông trượt khỏi tay, rơi xuống đất.

“Mộc tiên sinh?”

Mộc tiên sinh cảngười chấn động, đột nhiên ngẩng đầu, “Cái gì?”

“Cô – sao vậy?”

“Công tử…” Mộctiên sinh gọi chàng, đợi đến khi chàng nhìn mình, tầm mắt của nàng lại né đi,“Nếu như, ta nói là nếu như, ta trị không hết được bệnh của Cố tiểu thư, cứukhông được nàng ta, ngươi…có hận ta hay không?”

Công tử hơi kinhngạc, “Vì sao?”

“Ngươi hãy trảlời ta, có hay là không?”

Công tử than nhẹđáp, “Như vậy, xem số mạng đi. Thiên mệnh không thể cưỡng cầu, ta sao có thểtrách cô được? Cô đã cố hết sức lực rồi.”

“Vậy nếu như… takhông cố hết sức thì sao?” Giọng nói của Mộc tiên sinh trở nên rất cổ quái.

Công tử ngẩn ngơ,kinh ngạc nhìn nàng chằm chằm, thấy trên gương mặt trắng nõn của nàng hiện lênrất nhiều thần sắc phức tạp, vừa như thăm dò, vừa như nghiêm túc, vừa như thốngkhổ lại vừa như tà ác.

Nàng không phảinữ nhân bình thường! Công tử bỗng nhiên ý thức được điều này.

Ngay từ đầu khinàng xuất hiện, đã mang theo ba phần khinh thường và không có ý tốt, sau khiđến Phỉ Thúy sơn trang thì việc làm các lúc càng vô cùng quỷ dị, thiện ác khóphân. Chẳng lẽ nàng căn bản không muốn cứu Minh Yên sao? Chẳng lẽ nàng đến đâyvốn đã không có ý tốt gì sao? Nhất thời, trong đầu óc chàng hiện lên muôn vàn ýnghĩ.

Vào lúc này, mộtgiọng nói phá vỡ tĩnh lặng: “Công tử, Mộc tiên sinh, thiếu trang chủ cho mờihai vị đến tiền sảnh một chuyến, có chuyện cần thương lượng ạ.”

Công tử quay đầulại, thấy một gia phó chắp tay đứng bên ngoài đình, Mộc tiên sinh lập tức khôiphục thành bộ dáng đạm mạc, dẫn đầu đi ra ngoài.

Một trận gióthoảng qua, thổi bay giấy trên bàn, có một tờ bay đến rơi xuống bên chân chàng,trên giấy, là một bài thơ ‘Thần Phong’.

“Duật bỉ thầnphong, úc bỉ bắc lâm. Vị kiến quân tử, ưu tâm khâm khâm. Như hà như hà? Vongngã thực đa! Sơn hữu bao lịch, thấp hữu lục bác. Vị kiến quân tử, ưu tâm mỹnhạc. Như hà như hà? Vong ngã thực đa! Sơn hữu bao lệ, thấp hữu thụ tùy. Vịkiến quân tử, ưu tâm như túy. Như hà như hà? Vong ngã thực đa!”

Mộc tiên sinh vừabước vào tiền sảnh đã cảm giác được khác thường. Khi Liễu Diệp đẩy công tử vàotrong, sau bình phong truyền đến tiếng ho khan nhẹ nhàng, Cố Vũ Thành cùng mộtngười nữa chậm rãi bước ra, nhìn nàng chằm chằm, lạnh lẽo rét buốt người.

Mộc tiên sinhnhìn thấy Diệp Mộ Phong, sắc mặt nhất thời biến đổi.

“Sao? Diệp huynh,vị này có đúng là Mộc tiên sinh?”

Diệp Mộ Phongnhìn nàng không chớp mắt, cả người giống như ngây ngẩn. Cố Vũ Thành đợi mãi vẫnchưa thấy y hồi đáp, liền hỏi lại lần nữa. Một màn quỷ dị này rơi vào mắt Côngtử, trái tim chìm nổi trôi giạt, không biết là nên vui hay nên buồn.

Lúc trước mờiDiệp Mộ Phong đến đây, là bởi vì trong lòng chàng có sự nghi ngờ với Mộc tiênsinh, cho nên muốn xác nhận một chút, nhưng mà mấy ngày nay sống chung, tuy cóxung đột, nhưng chàng kính tài, lại thương nàng yếu đuối, một nữ nhân nếu bịtrượng phu vứt bỏ, tính cách kỳ quái cũng là chuyện có thể tha thứ được, bấttri bất giác, đã hình thành thói quen xem nàng là bạn.

Thói quen nàythật đáng sợ, đến đột ngột, không hề có báo trước.

Mộc tiên sinhbỗng nhiên xoay người, Cố Vũ Thành liếc mắt, nhất thời có rất nhiều thị vệ đóngcửa lại, chặn đường đi của nàng.

“Muốn đi sao? Mộctiên sinh – à, không phải, có lẽ ta nên hỏi cô một câu – đến tột cùng cô làai?” Cố Vũ Thành đi đến trước mặt nàng, gương mặt tái lên vì giận, “Nếu nhưkhông nói thật, đừng trách ta không khách khí.”

Mộc tiên sinhkhông nhìn hắn, quay đầu nhìn Công tử, ánh mắt lóe lên tựa hồ như có chuyệnmuốn nói, nhưng vẫn không nói ra.

Công tử than nhẹmột tiếng, dịu dàng hỏi: “Nói cho ta, nàng là ai?”

“Ta…” Nàng gụcđầu xuống, thân thể run rẩy, hệt như lá thu sắp rơi rụng, cơ hồ là không thểđứng nổi, khi nâng đầu lên lại, ánh mắt nóng rực, như muốn xuyên thấu lòngngười. Công tử chạm phải ánh mắt như vậy, trong lòng bỗng nhiên đau xót.

Đột nhiên nàngbắt lấy tay Công tử, vội vã nói: “Nói cho ta! Nói cho ta…”

“Nói cho cô cáigì?”

“Ngươi – ngươi--” Trong mắt nàng nổi lên hơi nước, biểu tình dần trở nên vô cùng bi thương,“Thân là người nối nghiệp của Thanh Nghiên đài, một trong ba thánh địa lớn củavõ lâm, người đời ngưỡng mộ tôn xưng Công tử, vừa có người yêu như hoa nhưngọc, gia thế hiển hách, chàng sẽ yêu ta sao? Sẽ yêu ta sao? Sẽ yêu ta sao!”

Nàng hỏi liêntiếp ba lần, người trong phòng nghe được mà kinh ngạc.

Cố Vũ Thành caumày rậm, nhất thời giận dữ, “Ta đã biết nữ nhân này tiếp cận Công tử là có ý đồriêng, vốn đã sớm có tính toán tranh đoạt cùng muội muội ta mà, sao lại có thểloại nữ nhân mặt dày mày dạn, nói những lời không biết xấu hổ như ngươi chứ?”

Giữa tràng mắngcủa hắn, sắc mặt Công tử tái nhợt, nhìn thẳng Mộc tiên sinh, lại không thể nóinên lời.

Thế là nước mắtrốt cục không nén được nữa, tí tách rơi xuống, Mộc tiên sinh nửa quỳ trước xelăn của chàng, ngẩng đầu nhìn chàng, nghẹn ngào hỏi: “Không thể sao? Nói cho tabiết, không thể sao?”

“Vì sao…” Rốt cụcCông tử cũng lên tiếng, giọng nói vô cùng mờ mịt: “Vì sao? Ta cho rằng cô…”

Bỗng nhiên cửatiền sảnh được mở ra từ bên ngoài, Sử Hoài vội vàng chạy vào, nhìn thấy cảnhtượng bên trong thì hơi giật mình, nhưng lập tức nói, “Công tử, đại tiểu thư đãtỉnh, luôn nói muốn gặp ngài!”

Cố Minh Yêntỉnh?!

Thật là sóngtrước chưa ngừng sóng sau đã tới, mọi người lại cả kinh.

Công tử đang chầnchờ, trên tay lại truyền đến một trận đau đớn, Mộc tiên sinh vốn đang nắm chặttay chàng, giờ ngay cả móng tay đều như cắm vào thịt chàng.

“Đừng mà…” Nàngcầu xin, “Đừng đi…”

Cố Vũ Thành bướctới hất tay nàng ra, Mộc tiên sinh không biết võ công, cả người ngã lên mặtđất, tóc tai rối loạn, chật vật khó nén.

“Minh Yên muốngặp ngươi kìa.” Cố Vũ Thành nhìn Công tử chăm chú, nhắc nhở chàng ai mới làngười chàng cần quan tâm.

Ánh mắt Mộc tiênsinh trở nên phát lạnh, biểu tình trở nên rét buốt, nàng cắn môi dưới, lạnhlùng nói, “Nếu như bây giờ ngươi đi ra khỏi cánh cửa này, sau này hãy xem nhưchưa từng gặp ta đi.”

Cố Vũ Thành giễucợt, “Cô dám uy hiếp sao? Cô cho rằng cô là ai chứ?”

“Ta là ai?” Mộctiên sinh chằm Công tử chằm chằm, gằn từng chữ, “Ngươi nói xem, ta là ai?”

Sử Hoài gấp gápnói, “Công tử, đại tiểu thư vẫn đang đợi kìa, thần sắc cô ấy rất không ổn, cólẽ sẽ hôn mê lần nữa vào bất cứ lúc nào!”

Công tử nghe vậylập tức xoay người không chút do dự, lăn xe đi ra ngoài, trong lòng lại rốibời. Một cảm giác hoảng loạn chưa từng có trước đó lan khắp toàn thân, chàngcăn bản không thể nghĩ được, cũng không thể biết được, hành vi lúc này của mìnhlà đúng hay sai.

Nữ tử này, vì saovừa gặp phải nữ tử này, tất cả bình tĩnh và kiềm chế của chàng đều tan rã nhưlính bại trận?

Mộc tiên sinhnhìn bóng lưng chàng, sâu trong ánh mắt như có thứ gì đó chợt vỡ tan từng mảnh.

Cố Vũ Thành khôngchút lưu tình châm chọc: “Bây giờ thì cô nên chết tâm đi chứ nhỉ? Cô cũng khôngsoi gương xem lại bộ dáng của mình thử đi, người không ra người, quỷ không raquỷ, lại dám tranh đoạt với muội muội ta, hừ, không biết tự lượng sức mình!”

Người không rangười, quỷ không ra quỷ? Mộc tiên sinh nghe thấy câu nói này xong, lại cười rộlên, vừa cười vừa đứng dậy, bộ dáng rất đáng sợ.

Cố Vũ Thành khôngkhỏi lui về sau một bước, “Này, cô đừng có giả vờ điên dại đấy…”

Vào lúc này, DiệpMộ Phong hồn để trên trời bỗng nhiên cả kinh kêu lên: “Ta nhớ ra rồi! Cô lànàng! Cô chính là nàng ấy!”

Cố Vũ Thành vộivàng quay đầu: “Cô ta là ai?”

Mộc tiên sinhngừng cười, không biểu tình gì nhìn y, ánh mắt của Diệp Mộ Phong dần trở nênđau thương tiếc nuối, cũng rất khó hiểu, y trầm giọng nói: “Từ biệt bảy năm,mỗi khi hồi tưởng lại phong thái ngày xưa của cô nương, không ai có thể bìđược. Người trong thiên hạ khiến ta thán phục chỉ có ba người, một là Hiên Viênlão nhân của Thanh Nghiên đài, một là hiệp khách phiêu bạt Quan Đông Già Lạc,một người khác chính là cô nương. Nhưng nay sao nàng có thể tiều tụy gầy yếuđến nhường này?”

Trong mắt Mộctiên sinh dậy lên một chút mê ly.

Cố Vũ Thành thấyđại công tử của Vũ Liễu thành lại tôn sùng nữ nhân này như vậy, không khỏi ngạcnhiên hỏi: “Rốt cục cô ta là ai?”

“Bảy ngày tạiHồng lâu, thử tài tài tử thiên hạ, một khúc Phượng hoàng, tả hết sắc thái nhângian, chấn kinh người đi đường.” Diệp Mộ Phong chậm rãi nói: “Bây giờ ngươi cònchưa nghĩ ra được nàng là ai sao?”

Cố Vũ Thành nhấtthời trợn to mắt, cực kỳ hoảng sợ: “Tiền…Tụy…Ngọc?!”

Dù thế nào hắncũng không ngờ được, Mộc tiên sinh tính cách quái dị mình gầy trơ xương đứngtrước mặt mình này, lại là người có danh xưng thiên hạ đệ nhất tài nữ năm đó,Tiền Tụy Ngọc!