Minh Hôn

Chương 1



Văn án:

Lần đầu tiên bạn trai đến trường tìm tôi.

Bị hoa khôi của lớp tôi nhìn trúng.

Cô ta dùng đủ loại thủ đoạn để tiếp cận bạn trai tôi, còn nói quyết tâm giành lấy anh cho bằng được.

Nhưng cô ta đâu biết rằng bạn trai tôi là kết minh hôn với tôi.

____________________________________________________

Phần 1/5

1

Bà tôi là một bà đồng.

Bà từng nói làm việc này có thể tổn hại đến tuổi thọ, nên dặn tôi đừng dấn thân vào con đường giống bà.

Nhưng bà lại chết một cách quá kỳ lạ, khi chết trong miệng còn đầy ong mật chui ra.

Vì muốn biết rõ chân tướng. Nên tôi quyết định cũng làm một bà đồng giống bà, gọi hồn phách bà về hỏi cho rõ ràng.

Tôi chu đáo chuẩn bị một con búp bê có hai bím tóc rất đáng yêu làm bằng giấy để bà tôi nhập vào.

Khi hồn phách nhập vào con búp bê, bà liền nhìn thoáng qua cửa hàng giấy quen thuộc.

Sau đó quay qua nhìn tôi với vẻ mặt đầy thích thú.

Nhưng tiếp đến bà lại giơ tay định đánh tôi:“Con bé chết tiệt này, không phải bà nói cháu không được làm bà đồng sao, cháu xem lời bà nói là gió thoảng bên tai à?”

Tôi có chút ủy khuất: "Bà, cháu thật sự không thể tiếp nhận được việc bà chết một cách kỳ lạ như vậy. Là ai hại bà, cháu nhất định sẽ báo thù cho bà!"

Bà nghe vậy, đột nhiên trầm mặc "Chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy mà cháu khiến bản thân trở thành bà đồng! Quá hồ đồ rồi!"

Tôi cả giận nói: “Bà nội, bà chết thảm như vậy, lúc chết miệng còn đầy ong, nhất định rất đau đớn, đây là chuyện nhỏ sao?”

Bà liền thở dài.

Không biết vì sao, bà lại đột nhiên chà xát hai bàn tay giấy.

Nhìn hai bàn tay sắp bị chà nát, tôi liền lên tiếng thúc giục.

Sau bà mới ngượng ngùng mà trả lời:

"Hôm đó, Mẹ cháu mua bánh gạo cho bà. Bà chỉ là nhất thời thèm ăn, ăn nhiều 2 cái, ai biết lại bị nghẹn đâu.

Nhưng lại không tìm thấy nước, bà liền thuận tay cầm lấy bình mật ong rừng mà dì Vương cho cháu. Không ngờ lại bị nghẹn chết!

Chắc là do đàn ong ngửi thấy mùi mật trong miệng, nên sau khi bà chết tụi nó liền bay vào á. "

2

Không khí trong cửa hàng giấy đột nhiên yên tĩnh đến có chút quỷ dị.

Bà tôi phá vỡ sự im lặng, nói: "Oánh Oánh à, cháu đem bán cửa hàng này đi, đừng làm việc này nữa. Vốn dĩ từ nhỏ cháu sinh ra, đã yếu vía, lại còn thiếu dương khí. Nếu cháu cứ như vậy, trong vòng chưa đến hai năm, cháu sẽ phải xuống dưới bầu bạn với bà đấy!"

Tôi an ủi bà, nói: “Cháu biết chứ, vì vậy để kéo dài tuổi thọ của mình, cháu đã kết minh hôn với một con quỷ, hắn ta nói sẽ đảm bảo cho cháu có thể sống lâu đến trăm tuổi.”

Bà nghe xong tức giận đứng lên.

Chiếc váy giấy kêu lên những tiếng loạt soạt.

Bà lấy tay chọc chọc chán tôi, rồi lên tiếng mắng.

"Tiểu quỷ nào thiếu đạo đức lại dám nói lung tung với cháu, cháu có biết một tiểu quỷ bình thường muốn duy trì mạng sống cho cháu, chưa đến ba tháng đều bị hồn phi phách tán không, cháu đây là bị lừa rồi..."

Còn chưa nói xong, thì một cơn gió từ sau lưng thổi tới.

Tiếp đó, một giọng nói trầm thấp lạnh lùng mà êm tai vang lên: "Bà nội, người kết minh hôn với Oánh Oánh là cháu."

Bà tôi đang muốn phát hỏa.

Nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt tuấn tú góc cạnh như được chạm khắc tỉ mỉ, trắng nõn đến mức muốn phát quang.

Giọng bà lập tức run lên vì sốc, "Diêm... hóa ra là ngài a, đại nhân. Kia không có việc gì."

Sau đó bà vội vàng nói với tôi: “Chà, bảo bối, ông nội cháu chắc lại đi đánh bài rồi, bà phải đi đón ông ấy, bà đi trước nha.”

3

Hồn phách bà tôi biến mất. Con búp bê giấy liền rơi xuống đất.

Tôi có chút hoang mang quay đầu lại, nhìn về phía hồn ma đang bay lơ lửng.

Chỉ nhìn thấy đường quai hàm gợi cảm và quyến rũ của anh, "La Diêm, bà của em hình như có vẻ hơi sợ anh nhỉ? Tại sao bà lại gọi anh là đại nhân?"

La Diêm là người đẹp nhất mà tôi đã chọn khi tìm người kết minh hôn.

Đương nhiên, ngay cả lúc tôi tìm người để kết mình hôn, cũng chỉ có mình anh xuất hiện.

Anh nói gia đình anh sa sút, anh cũng từng là thiếu gia, ở dưới cũng có chút tiếng nói nên muốn giữ tôi trường mệnh trăm năm cũng không quá khó.

Vì vậy, tôi liền đồng ý.

Xét về thái độ của bà, La Diêm hình như không nói dối?

Anh dường như có thể biết được suy nghĩ của tôi.

Khóe miệng hơi nhếch lên, định nói gì đó.

Nhưng lúc này, ngoài cửa có một người phụ nữ ngoài năm mươi tuổi.

Bà ấy thận trọng nói: “Xin chào, có ai không?”

Đôi mắt sâu với hàng mi dài của La Diêm nhìn qua.

Sau khi ra hiệu cho tôi, anh liền biến mất.

4

Tôi nói với người đang đứng ở cửa: "Mời dì vào."

Thần sắc của người phụ nữ này có chút nhợt nhạt.

Tôi vừa nhìn khuôn mặt dì ấy liền biết dì vừa mất con trai.

Tôi cũng đại khái đoán được lí do hôm nay dì tìm tới tôi để làm cái gì.

Quả nhiên, ngay khi ngồi xuống, dì vội đưa tôi lá số tử vi và thông tin gia phả được gói trong một chiếc khăn tay.

"Tôi, tôi tới hỏi một chút, con trai tôi chỉ là trộm một đôi tất của người khác, tại sao, tại sao lại bị phán tử hình a!"

Tôi cảm thấy dì ấy khá đáng thương. Liền trực tiếp giúp dì gọi hồn con trai về.

Người bình thường không thể tiếp xúc trực tiếp với ma quỷ, nếu bị ám, không là xui xẻo thì chính là bỏ mạng.

Tôi kêu dì ngồi chờ sau bức màn.

Chẳng mấy chốc, dựa theo lá số, gọi hồn trở về.

Người giấy trên mặt đất đột nhiên sống lại liền bò dậy.

Có tiếng lạch cạch.

Trong miệng lẩm bẩm gì đó: "Sắp bị lăn trong chảo dầu rồi, ai lại kéo tôi lên vậy, mai lại bị bắt lăn bù đấy!"

Tôi hơi phân vân.

Anh ta phạm phải tội nặng như thế nào, mà sau khi chết lại bị lăn trong chảo dầu mỗi ngày vậy?

Tôi bình tĩnh nói: “Vương Bưu, tôi gọi anh lên đây là vì mẹ anh muốn biết tại sao anh chỉ lấy cắp một đôi tất mà lại bị phán tử hình.”

Người giấy sững người một lúc.

Muốn xoa tay, nhưng lại phát hiện ra bàn tay giấy đã bị chà nát từ lâu.

Anh hỏi một cách thông cảm, "Mẹ tôi... bà ấy có sao không?"

5

Tôi cười lạnh nói: "Tuổi còn trẻ đã mất chồng, đến khi về già thì lại mất con, anh thử nói xem bà ấy có sao không?"

Người giấy khẽ cúi đầu, im lặng.

Tôi không khỏi tò mò.

Tôi lo lắng cho dì, vì vậy chỉ hỏi anh: "Tại sao anh lại đi ăn trộm tất? Có phải anh thích chủ nhân của chiếc tất, anh làm điều gì đó sai trái với cô ấy, nên mới bị bắt và bị phán tử hình không?"

Vương Bưu vội vàng lắc đầu, "Không phải! Tôi không bao giờ làm chuyện thất đức đó! Tôi chỉ là đi cướp ngân hàng thôi."

TÔI:"……"

Cướp ngân hàng thì không thất đức hả anh zai?

"Vậy là, khi anh cướp ngân hàng, anh đã giết người hoặc cướp quá nhiều tiền, nên bị kết án tử hình?"

"Không! Không có ai bị thương cả, tôi cũng chưa cướp được một xu nào hết. Trong đó chất cả đống vàng. Mẹ kiếp, tôi không nhấc nó lên được. Vậy nên tôi đã cướp xe chở tiền rồi bỏ trốn”.

Tôi giật giật khóe miệng:"Anh cướp xe chở tiền? Trong xe có nhiều tiền không?"

Vương Bưu không nói nên lời: "Nói đến đúng thật là xui xẻo, trong xe không có tiền! Hối hận chết được, biết vậy tiếp tục in tiền giả thì tốt hơn!"

Tôi bị sốc nặng, “Anh còn in tiền giả, Vậy là anh vừa in tiền giả, vừa đi cướp ngân hàng?”

Vương Bưu càng nói càng thở dài: "Tiền giả lỗ vốn, cô thử bỏ ra 100.000 tệ in 99.000 tệ, cô không thấy tức giận sao, bán nội tạng còn kiếm được nhiều hơn!"

Tôi nhìn anh ta chằm chằm.

Không thể tin được, "Anh còn bán nội tạng sao???"

Vương Bưu lập tức lắc đầu phản bác: "Đừng vu oan cho tôi, những nội tạng đó đều là hàng đầu tay, tôi tự mình lấy một ít từ những người mà tôi bắt cóc!"

Tôi im lặng hồi lâu.

Sau đó tôi bắt đầu trầm mặc: "Cho nên, anh còn giết người?"

Tôi mắng thầm Vương Bưu hàng ngàn lần trong lòng.

Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao anh ta bị kết án tử hình.

Sau khi chết lại bị lăn trên chảo dầu mỗi ngày.

Đối với những chuyện anh ta đã làm, đây chỉ bị coi là báo ứng thôi!

Đã thế người dì kia lại còn là người gánh hết hậu quả anh ta gây ra.

Hóa ra tất cả đều là lỗi của con trai dì a!