Minh Hôn

Chương 2



Phần 2/5

6

Thời điểm dì rời đi, dáng lưng lại càng khom hơn.

Thấy sắc trời đã tối nên tôi đóng cửa đi nghỉ.

Vừa về đến nhà, đã thấy La Diêm ngồi trên ghế với bộ vest đen tuyền, đôi mắt anh sâu thẳm rơi trên người tôi.

Giọng nói lạnh lùng từ tính giống như tiếng đàn tuyết cầm vang lên, "Oánh Oánh, tuần sau em thành niên rồi đúng không?"

Hơi sững người một lúc, tôi ngay lập tức hiểu được ý của La Diêm.

Anh và tôi đã kết minh hôn. Nhưng kỳ thực tôi vẫn chưa nghĩ tới loại chuyện này, chúng tôi mới chỉ tiếp xúc nhau có vài lần.

Tôi có chút khẩn trương, bàn tay bất giác nắm chặt, do dự nói: "Có thể chờ em tốt nghiệp xong đại học…..được không?"

Tôi không biết La Diêm là loại quỷ nào dưới địa phủ, liệu anh có sẵn sàng chờ tôi không.

Nếu anh là một kẻ biến thái hay là một con quỷ mưu mô, thì chắc chắn anh sẽ không đồng ý đâu.

Tôi đành phải lấy lùi làm tiến.

Nhìn anh nói: "Anh không muốn cũng không sao, chúng ta có thể chấm dứt quan hệ, em đi tìm người kết minh hôn khác là được..."

Lời chưa dứt, tôi cảm thấy toàn thân lạnh đến thấu xương.

Cùng lúc đó, bên tai truyền đến giọng nói có chút lạnh lẽo, không vui: "Em còn muốn kết minh hôn với người khác?"

Tôi có thể cảm nhận được La Diêm đã đến sau lưng, không khí lạnh xung quanh càng ngày càng nặng nề.
La Diêm tức giận rồi sao?

Loay hoay một hồi không biết trả lời anh thế nào.

Một tiếng thở dài ma quái vang lên bên tai.

Lạnh đến nỗi làm tôi rùng mình.

Lúc này, La Diêm bất đắc dĩ nói: "Đèn sinh mệnh của em quá yếu, đến khi trưởng thành, sẽ càng thu hút nhiều tà ma, yêu quái. Anh định đến ngày đó sẽ cột cho em một chiếc đèn hộ mệnh. Như vậy, nếu em gặp nguy hiểm, nó cũng có thể bảo vệ em một mạng."

Khuôn mặt tôi bỗng chốc liền xấu hổ vô cùng.

Hóa ra La Diêm là có ý này, nhưng lại bị tôi hiểu lầm a.

Vừa định thở phào nhẹ nhõm, anh liền nói tiếp: “5 năm, anh vẫn đợi được.”

Tôi bỗng chốc quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào anh với đôi mắt kinh ngạc.

Tất cả những gì có thể thấy là một nụ cười hạnh phúc trên khóe miệng anh.

Bóng dáng anh cũng dần biến mất.

7

Hiện tại tôi là học sinh 12, tháng 6 năm nay sẽ tham gia kì thi tuyển sinh đại học .

Chỉ cuối tuần mới có thể mở cửa hàng để kinh doanh.

Sáng thứ hai, phải đến lớp.

Trước đây, tôi thật sự không muốn đi học.

Vì thường xuyên do dương khí không đủ mà gặp phải không ít xui xẻo. Ví dụ, khi đi nhà vệ sinh, tôi nghe thấy tiếng trẻ con khóc. Đến khi liếc qua nhìn gương, liền thấy chính mình đang lộ ra nụ cười rất quỷ dị.

Mở cửa, toàn bộ nhà vệ sinh đều bẩn thỉu hoang vắng, đầy dấu tay máu khô các loại.

Chỉ khi trở thành một bà đồng, mới khá hơn được một chút.

Tôi luôn mang đồ nghề theo bên mình, nên có thể phá cục diện này bất cứ lúc nào.

Nhưng hôm nay, vừa đến trường. Tôi liền phát hiện ra bầu không khí xung quanh đầy u ám và ảm đạm.

Đây là khúc dạo đầu báo hiệu cho cái chết, tôi hơi căng thẳng bước vào trường.

Mọi thứ xung quanh vẫn diễn ra bình thường, học sinh đi ngang qua vẫn vui chơi, nô đùa.

Lo lắng cả một ngày.

Hạ Hạ bạn cùng bàn, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của tôi cũng hỏi đã có chuyện gì xảy ra sao.

Tôi không thể nói với cậu ấy là sắp tới sẽ có người mất mạng trong trường được.

Thấy sắp tan học, vừa định thở phào nhẹ nhõm.

"A a a a a a a a!"

Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một tiếng hét chói tai.

Sau đó, một thứ gì đó rớt từ trên cửa sổ xuống một cách nhanh chóng.

Phanh!

Mọi người ý thức được chuyện vừa xảy ra, đều lao ra cửa sổ nhìn.

Quả nhiên nhìn đến dưới lầu, là một thi thể tay chân vặn vẹo nằm trên mặt đất, sau gáy máu chảy lênh láng không ngừng.

8

Khi nhìn rõ thi thể, sắc mặt Hạ Hạ đặc biệt trở nên khó coi. Cậu ấy lao như điên xuống dưới.

"Em gái!!"

Hóa ra người nhảy lầu lại là em họ của Hạ Hạ. Cả người cậu ấy đều dại ra.

Miệng không ngừng lẩm bầm: "Em ấy sao lại nghĩ quẩn như thế! Thành tích luôn nằm trong tốp năm người đứng đầu cả khối, em ấy lại rất vui vẻ lạc quan, ở trường cũng không bị xa lánh, tẩy chay. Mọi thứ đang tốt như vậy, đáng lẽ không phải như thế này a. Oánh

Oánh, mình muốn biết, là ai đã hại em gái mình!"

Nhìn quanh bốn phía, lại ngẩng đầu nhìn lên sân thượng. Hồn phách em gái Hạ Hạ đã không còn ở đây.

Nhưng nhìn bầu không khí xung quanh, hẳn là không phải bị hại.

Tôi đã nghĩ vấn đề này sẽ sớm kết thúc. Nhưng…

Đến cuối tuần, Hạ Hạ bước vào cửa hàng của tôi cùng với một người phụ nữ vô cùng tiều tụy.

Khi nhìn thấy tôi, cậu ấy liền trợn tròn mắt không thể tin được, "Oánh Oánh, cậu là bà đồng lợi hại mà dì hàng xóm tớ nói sao?"

Hạ Hạ giới thiệu người phụ nữ đi cùng là dì của cậu ấy, hai người đến đây để hỏi về nguyên nhân cái chết của em họ.

Nhưng ánh mắt tôi lại hướng về chỗ khoảng vắng bên cạnh người phụ nữ.

Ở đó, có một cô gái mặc bộ đồng phục học sinh, cô ấy đang nhìn tôi với cái miệng cong lên.

Dưới chân có rất nhiều đứa trẻ đang bò lổm ngổm.

Hai chân thì bị dây rốn của những đứa bé đó quấn chặt.

9

Trên mặt dì của Hạ Hạ đầy vẻ thống khổ cùng tuyệt vọng.

Dì ấy luống cuống tay chân hỏi tôi.

"Ở đây, ở đây tôi có thể nhìn thấy Lâm Lâm sao?"

Nghe dì nói đến đây, tôi liền biết được mục đích quan trọng nhất dì đến đây là mong được gặp lại con gái.

Tôi mím môi.

Trong trường hợp này, thông thường hồn phách sẽ nhập vào thân thể của người thường.

Nhưng tôi có thể chất đặc biệt, nếu hồn phách mà nhập vào người tôi, thì tôi sẽ chết.

Nên tôi liền đi lấy một con hình nhân làm bằng giấy để lên bàn.

Sử dụng lá số tử vi của đối tượng cần gọi, khống chế hồn phách của Lâm Lâm nhập vào hình nhân.

Khoảnh khắc nó bắt đầu chuyển động.

Biểu cảm của Hạ Hạ và dì của cậu ấy đều lập tức thay đổi.

Tôi đưa cho mỗi người họ một lá bùa dương để ngăn họ không bị âm khí ảnh hưởng.

Tôi lên tiếng nói: Lâm Lâm ở đây, hai người muốn hỏi gì thì hỏi đi."

Hình nhân giấy dùng đôi mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm vào dì Hạ Hạ.

Trên mặt dì ấy đã không còn sự sợ hãi. Nắm chặt tay hình nhân, "Lâm Lâm, thật sự là con sao? Mẹ rất nhớ con!"

Hình nhân giấy muốn chuyển động cơ thể, nhưng thân thể lại cứng đến mức hầu như không thể chuyển động được.

Nó dùng thanh âm nghẹn ngào nói: "Mẹ..."

Dì Hạ Hạ ôm lấy hình nhân, khóc lên không thành tiếng.

Tôi vội nhắc nhở: “Thời gian âm dương có hạn, muốn hỏi cái gì, hai người nhanh chóng hỏi đi.”

Hạ Hạ ngưỡng mộ liếc nhìn tôi một cái, sau đó vội vàng hỏi Lâm Lâm: "Em, em mau nói có phải em bị người khác đẩy xuống từ sân thượng phải không! Cảnh sát nói báo cáo khám nghiệm tử thi không có dị thường, chị không tin!"

Hình nhân giấy đột nhiên khựng lại, từ từ buông mẹ ra.

Có chút trầm mặc mà chà xát tay.

Nhìn lại bàn tay giấy bị chà xát thành từng mảnh, tôi chỉ có một suy nghĩ, ma quỷ đều thích chà xát tay vậy sao.

Lâm Lâm xấu hổ một hồi lâu, rồi lắp bắp trả lời:

"Là như này, lúc đó đầu óc em như trên mây. Đứng trên sân thượng dang rộng hai tay, muốn cảm nhận cảm giác được tự do bay lượn. Không ngờ đột nhiên lại bị hạ đường huyết, cơ thể vừa đi liền không kiểm soát được mà rơi xuống."

Bầu không khí có chút trầm mặc.

Dì Hạ Hạ đột nhiên đưa tay vỗ vỗ vào hình nhân giấy, "Con nhóc chết tiệt, mọi thứ đang bình thường, sao chỗ nào không leo lại leo lên sân thượng! Con như thế nào lại bỏ mẹ? Mấy ngày nay con có biết mẹ buồn như thế nào không?"

Lâm Lâm cứng đờ người trốn tránh:

"Mẹ, mẹ đừng tức giận, con cũng không muốn bỏ mẹ lại, nói không chừng rất mau thôi con sẽ đầu thai tới bầu bạn với mẹ, đến lúc đó mẹ mà nhìn thấy chó mèo bám lấy, nhất định chính là con a! Mẹ nhớ đừng bỏ mà không nuôi con đó nha."

Mẹ Lâm Lâm lập tức nói không cần, kêu Lâm Lâm sau này hãy đầu thai làm người đi.

Lâm Lâm chính là không đồng ý: "Mẹ, con muốn đầu thai làm một con mèo hoặc một con chó để có thể ở với mẹ thêm mấy chục năm nữa, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau đầu thai, kiếp sau sẽ cùng nhau làm chị em, như thế thật tốt biết bao!"

10

Thời điểm dì Hạ Hạ rời đi, tôi thấy khuôn mặt dì ấy như trẻ lại, không còn vẻ tiều tụy, trông xinh đẹp hơn rất nhiều.

Dì rất mong con gái có thể trở về.

Lâm Lâm đứng nhìn bóng dáng mẹ mình dần rời đi sau cánh cửa, khuôn mặt cô ấy tràn đầy bi thương, buồn bã.

Tôi nhìn cô ấy, thở dài.

"Em vừa rồi là nói dối dì ấy đúng không? Em là tự sát phải không? Trong tay còn có mấy mạng, chứng cứ là những vong hồn thai nhi đang ở dưới chân, ở tình huống này, nhanh như vậy em chưa có tư cách đầu thai đâu."

Lâm Lâm quay đầu, buồn bã gật đầu:

"Đúng vậy. Nhưng em không hối hận. Có lẽ chị không biết, những thai nhi dưới chân em vốn là những đứa em đáng lẽ sẽ được sinh ra của em. Nhưng em đã lén cho mẹ uống thuốc để không cho mấy em ấy chào đời.

Mẹ em làm việc rất vất vả để kiếm tiền cho em ăn học, tham gia các khóa huấn luyện. Có thể chị không biết mẹ em thường xuyên gặp phải những loại khách hàng kinh tởm, khiến mẹ trên người đều là vết thương.

Từng có một người đàn ông đến nhà tìm mẹ, thấy chỉ có một mình em ở nhà nên muốn giở trò đồi bại. Em đã giết ông ta đem vứt xác đi, mẹ không hề hay biết chuyện này, nhưng em biết sớm muộn gì chuyện này cũng sẽ bị phát hiện, em thật sự không có can đảm để đối mặt với mẹ.

Em phải đi xuống để tiếp tục chuộc tội, cảm ơn chị đã không vạch trần em trước mặt mẹ. "

Người ta nói số phận chỉ chọn người nghèo.

Cuối cùng tôi đã hiểu trước kia mỗi lần bà tôi giúp người khác xong, vì cái gì có đôi khi lại trở nên trầm mặc như vậy.