Mèo Nhỏ Nổi Quạu Thật Đáng Yêu

Chương 5: LỚP TRƯỞNG VÀ LỚP PHÓ HỌC TẬP



“Được rồi.” – tiếng cô chủ nhiệm vang lên – “Chỗ ngồi xếp cũng ổn rồi bây chúng ta bắt đầu giới thiệu nhé.”

“Đầu tiên, cô xin tự giới thiệu cô tên là Hoàng Mai, các em gọi cô là cô Mai nhé. Tiếp theo mời các bạn trong lớp tự giới thiệu bản thân theo thứ tự từ trên xuống nhé. Bắt đầu từ bàn đầu tiên này nào.”

“Chào các bạn, mình tên là Nguyễn Dương Minh, mong sau này chúng ta cùng nhau phấn đấu.”

“Mình tên là Trịnh Thế Vỹ”

“...Huỳnh Bảo Thi”

“...Trình Hưng”

...

“...Bùi Lăng”



“Nguyễn Thu Hà”



“Nghiêm Quang Thành”



“Bùi Việt Hoàng”



“Trần Nam”



Cuối cùng là…

“Dương An Đình”

“Chu Thiên Ân, rất vui được làm quen với mọi người.” – Anh nở một nụ cười thân thiện chào mọi người.

“Được rồi, giời thiệu đã xong, thời gian sau này còn dài các em từ từ quen nhau nhé, tiếp theo chúng ta sẽ bầu ban cán sự lớp. Lớp trưởng cô sẽ giao phó cho Thiên Ân nhé, em là người điểm cao nhất trong kỳ thi tuyển sinh, em thấy thế vào?”

“Được ạ, em sẽ hoàn thành tốt chức trách được giao.” Lại là cái vẻ mặt ngoan hiền kia của anh ta đánh lừa mọi người. Còn nội tâm “Được làm lớp trưởng chẳng phải bắt nạt tên kia dễ hơn à”.

“Được rồi, vậy thì lớp phó học tập giao cho An Đình nhé, em là người đứng thứ hai nên rất phù hợp, em thấy thế nào.”

“Dạ được ạ.” – cái bản mặt của cậu cũng cố tỏ ra ngoan ngoãn không kém gì tên kia. Còn nội tâm “Tên kia làm lớp trưởng không có gì đảm bảo cậu ta không đè đầu cưỡi cổ mình, mĩnh cũng phải kiếm cái chức cán bộ lớp mới được.”

“Rất tốt, bây giờ là lớp phó văn nghệ và lớp phó thể dục có bạn nào ứng tuyển không ?”

Cả lớp có vài ứng cử viên dơ tay. Cuối cùng cô chọn Nguyễn Hà và Quang Thành lần lượt đảm nhiệm hai chức vụ này.

Một buổi sáng cứ thế chôi qua. Dương An Đình nhận được điện thoại từ Hà Tuấn kêu chiều cậu đến chơi với anh em trước khi nhập học. Cậu không muốn về trong ngôi nhà kia nên đã đi đến chỗ Hà Tuấn luôn, tại đây cậu cảm thấy thoải mái hơn, ai ai cũng đối xử tốt và chân thành với cậu.

10 giờ 30 tại phố Cầu Nham – chỗ Hà Tuấn

“Không phải nói chiều sao, mày đến sớm thế.” – Hà Tuấn chạy ra đón với vẻ mặt hớn hở.

“Rảnh rỗi nên đến sớm chơi thôi. Tao qua chỗ dì Hoa trước nha.”

“Được, tao với mày cùng đi.”

An Đình muốn đến chỗ dì Hoa giúp dì bán hoa quả trước, sẵn tiện giúp việc bưng bê nếu có.

Ai ngờ lúc đến lại chứng kiến một màn cãi nhau om trời giữa dì Hoa và người đàn ông lạ mặt nào đó, chắc là khách mua hàng đi.

“Bà xem chỗ trái cây này của bà đi này. Chỗ này dập, chỗ này hư, không biết thế nào con tôi ăn vào đau bụng rồi đây này. Mọi người thấy chưa, cái bà này bán trái cây hư, tôi bắt đền bà ta còn cãi tôi đây này.”

“Chỗ nào, chỗ nào hư cơ.” - Dì Hoa lấy một quả xoài ở quầy. – “Nhìn xem, hoa quả nhà tôi phải thế này, ông mua ở đâu ăn đau bụng lại đến đổ cho tôi.”

Biết chuẩn bị đuối lý nhưng người đàn ông vẫn tiếp tục cãi:

“ Tôi nói tôi mua ở đây là mua ở đây, biết đâu hôm đấy bà bán ế nên nó hỏng thì sao.”

“ Bà đây chưa bao giờ bán trái cây hỏng nhé. Tôi bán ở đây lâu rồi, tôi bán hàng thế nào mọi người ở đây đều biết. Ông không cút tôi gọi cảnh sát.”

Đang lúc người đàn ông có ý định chuẩn bị lao lên phá quầy hàng. Dương An Đình và Hà Tuấn lúc này không xem được nữa phải ra mặt.

“ Này ông kia, biết mình sai thì biến dùm đi, đừng có mà lên ý đồ quậy phá không thì tôi đấm ông đấy.” Hà Tuấn tức giận nói.

“Ha, nhãi ranh. Về nhà với mẹ mày đi đừng ở đây cản trở ông.”

Ngay lúc này đằng sau người đàn ông đâu đâu lòi là thêm bốn người nữa. Xem ra hắn ta được sai đến để gây chuyện rồi. Không biết dì Hoa lại đắc tội ai nữa.

Nhìn kiểu này là biết kiểu gì cũng ẩu đả, không nói nhiều cả hai bên cùng đồng thời xông lên luôn.

Dăm ba trò ẩu đả này chả là gì so với An Đình và Hà tuấn. trước kia cậu cũng thường đánh nhau ở trường cũ lúc học chung với Hà Tuấn nên cũng không lạ lẫm gì nữa, dùng mấy thế võ trước kia cậu học được cùng “kinh nghiệm chinh chiến” trực tiếp dạy mấy tên du côn kia một bài học.

Mấy tên du côn kia được hai người “chăm sóc” cho nằm song soài xuống đất. Một lúc sau cảnh sát đến thấy cảnh này cũng há hồm, hai thằng nhóc này thế mà chả hề hấn gì, còn mấy tên du côn kia lại nằm sõng soài dưới đất không dậy được. Cuối cùng thì cả đám cũng bị bế lên phường.

Mấy tên kia thì trực tiếp tạm giam vì phạm tội quấy nhiễu nơi công cộng. Còn Dương An Đình và Hà Tuấn chưa vị thành niên nên chỉ việc viết bản tường trình và mời phụ huynh đến.

Một lúc sau, dì Dư – mẹ của Hà Tuấn và Lê Diệp – mẹ của An Đình cùng lúc có mặt tại đồn cảnh sát. Sắc mặt hai người lúc này hẳn là vô cùng tức giận nhưng Lê Diệp có vẻ bình tĩnh hơn.

“Thằng hỗn đản kia, làm thế nào lại đánh nhau rồi hả? lại còn lôi là An Đình vào.” Dì Dư kéo tai Hà Tuấn giận dữ nói.

“Không phải Hà Tuấn kéo con vào đâu dì…”

“Đúng đó, tại mấy gã kia gây sự trước, bọn nó định phá quầy dì Hoa đó.”

Dì Dư nhìn vào mấy cái gã xăm chổ kia tự nhiên thấy rùng mình.

“Thế sao mày không gọi cảnh sát?”

“ Không kịp đâu, mấy tên đó định phá rồi.”

“Thế đánh thắng hay thua?”

“Đương nhiên là thắng rồi.”

“Tốt, không uổng mẹ cho mày học võ.”

Chứng kiến một màn mẹ con của Hà Tuấn cảnh sát cũng không khỏi há mồm. còn hỏi đánh thắng hay thua nữa ư, mấy chú còn tưởng bà mẹ cho thằng con ăn vài gậy rồi đấy.

Riêng An Đình thấy điều này quen rồi. Bình thường Hà Tuấn đánh nhau vì mấy chuyện loong gà vỏ tỏi thì bị ăn đập ra, chứ đánh nhau vì mấy cái người ta gọi là “chính nghĩa” này thì dì Dư cũng chỉ phản ứng như vừa rồi thôi, miễn thắng là được.

Quay lại chỗ Lê Diệp.

Nãy giờ chứng kiến cảnh kia bà cũng tỏ ra bình thường. Nhìn mấy tên du côn kia lại nhìn con mình, may chỉ bị bầm chút ở mặt chứ không thương tổn gì nhiều. Bà quay sang nói với Dương An Đình:

“Được rồi, không sao là tốt. Đi về với mẹ.”

Lúc mọi người đi ra từ đồn cảnh sát, bỗng dì Dư gọi với lại.

“Ấy, chị Diệp, dù gì chị em cũng lâu rồi mới gặp nhau hay là chiều nay chị ở lại đây dùng bữa đi, mọi người cùng làm bữa cơm.”

“Cũng được.”

Lúc bố ruột An Đình qua đời, hai mẹ con chuyển đến đây sống cho tiết kiệm chi phí sinh hoạt. lúc đầu không quen ai nên cũng khó khăn nhưng nhờ sự giúp đỡ của những người hàng xóm thân thiện này nên cuộc suống cũng dần dễ dàng hơn, Lê Diệp luôn biết ơn những người ở đây, tuy đôi lúc thô lỗ nhưng rất chân thành.