Mèo Ngốc Của Anh! Anh Yêu Em, Đừng Dỗi Nữa Nha!

Chương 69: Số chương đẹp nhỉ đọc giả



Sáng hôm sau

Cô cựa cựa mình tỉnh dậy, đập vào mắt cô là khuôn ngực rắn chắc màu đồng khoẻ mạnh. Cô đẩy ra nhưng lại càng bị ôm chặt lại, phát hiện trên người không một mảnh vải, cô đỏ mặt tía tai cố gắng thoát ra sau đó chuồn cho đỡ mất mặt.

Cố nhớ lại hôm qua, lúc đó trời đã khác muộn, cô mặc dù ngất đi vì lạnh nhưng vẫn cảm nhận được có vòn tay ai đó ôm lấy thân thể mình bế đi, ngẩng mặt lên nhìn thấy khuôn mặt đẹp như tiên của hắn, may là cô đã miễn nhiễm với khuôn mặt này cho nên mới không bị làm sao.

Hắn từ từ mở mắt ra, nụ cười vô lại vẫn hiện hữu ở đó, hắn ôm chặt cô hơn và nói

- Em rất đẹp biết không ? - hắn nói

- Anh...- cô nghẹn lời không nói gì

Hắn không đả động gì nữa tiếp tục ôm cô ngủ, lần này tay hắn thật không an phận mà đặt ở dưới thắt lưng của cô, cô mới đẩy hắn ra, tuy biết rằng cũng bằn thừa nên cô nói

- Anh sẽ muộn làm đấy, tôi cũng phải mở cửa hàng để buôn bán, anh mau dậy đi - cô nói

- Bây giờ cũng đã trễ lắm rồi - hắn nhìn đồng hồ nói

- Mấy giờ ? - cô hói

- 10 giờ rồi - hắn cười nói

- Cái gì ? - cô giật mình ngồi dậy nói

Sau đó quay ra nhìn chiếc đồng hồ ở trên tủ đầu giường mới xác định là đúng 10 giờ. Chết thật, không ngờ lại muộn như vậy. Một bàn tay từ đâu đó ôm lấy eo cô sau đó kéo cô vào trong chăn.

- Anh làm gì vậy, mau dậy đi - cô nói kém thêm phần bực mình

- Nếu đã muộn rồi thì ngủ thêm lát nữa dậy rồi ăn cơm luôn đi, hôm nay nghỉ một hôm để thư giãn chút đi - hắn nói

- Đành vậy nhưng tôi không có ý định ở cùng anh - cô nói

- Cái gì hôm qua anh cũng thấy hết, chã phải hôm qua em cùng tôi ở trên giường còn.....- hắn nói rồi dừng lại nhìn cô một cách mờ ám

- Đừng nói nữa, coi như hôm qua chưa có việc gì được không - cô nói rồi bịt miệng hắn lại

- Tôi được lợi gì từ vụ này nào - hắn cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo của cô nói

-...Anh muốn gì cũng được chỉ cần trong phạm vi của tôi là được, tuyệt đối không được nói ra với người ngoài kể cả Hạo Minh - cô nói lườm hắn nói

- Hừm...Vậy ký tên vào tờ giấy ly hôn kia rồi trở về ở cùng tôi được không ? - hắn nói

- Không được - cô cự tuyệt lời hắn

- Nếu em ở cùng tôi, thì sẽ dễ dàng chăm sóc Hạo Minh, tối ngày ở bên thằng bé, tôi sẽ trả tiền cho em với mức nước như bảo mẫu tất nhiên là nếu còn " chăm sóc " cho cả tôi sẽ được thưởng gấp 3 lần - hắn cười nói

Nghe xong cô thấy bản thân cũng không thiệt hại gì lắm bèn chấp nhận đồng ý

- Được nhưng ly hôn thì không được - cô nói

- Tại sao ? Dù gì hắn ta cũng đã chết rồi, người đã chết thì không thể sống lại nữa, em có níu kéo thì sẽ càng làm khổ bản thân mình, cậu ta ở dưới đó liệu có yên lòng mà nhắm mắt được không ? - hắn nói lý lẽ với cô

-...tôi....tôi....- cô định nói nhưng lại bị hắn lấy tay che miệng

- Em không muốn tôi cũng không bắt ép em, một ngày nào đó em sẽ vứt bỏ được quá khư thôi, tôi tin em - hắn nói

Cô không nói gì nữa, hắn đứng dậy đi vào nhà tắm, còn cô ngồi trên giường ôm chăn che mình thẫn thờ một lúc rồi cũng xuống giường lấy quần áo thay, Quần áo của cô biến mất, cô lấy quần áo hắn mặc tạm, một bộ đồ thể thao rộng thùng thình. Không phải là cô thấp đầu chả qua là hắn cao quá thôi. Cái áo thể thao dài cô chui vào như là mặc váy vậy, dài tới đùi. Lục lọi trong tủ quần áo xem có bộ đồ lót nào của người yêu hắn không.

- Không có đâu, anh không nuôi bao phụ nữ lâu rồi em biết đó - hắn nhìn cô nói

Nhìn thấy hắn quấn tấm khăn trắng quanh hông, cơ bụng sáu múi hoàn hảo tới từng mi ni mét, khẽ nuốt nước bọt cô quay đầu lại tìm tìm

-....trước đây thì có mà...chắc trong tủ vẫn còn một bộ chứ nhỉ - cô vẫn cắm cúi đầu vào tìm

- Không có đâu - hắn ôm ngang eo cô nói, sống mũi cọ cọ vào vành tai cô

- Này...bỏ ra...tôi không có mặc nội y - cô gỡ tay hắn ra

- Tôi cũng đâu có mặc gì, chỉ có cái khăn quấn thôi giống em mà - hắn nói

- Anh....- cô nghẹn lời, không nói gì nữa cô chọn cách im lặng sau đó đi ra khỏi phòng đến phòng khác tim

Hắn biết ý định của cô cũng đợi cô đi ra sau đó nhanh mặc quần áo rồi đi theo sau cô xem cô lục tung nhà nên có thấy nổi một bộ đồ lót không. Sau khi thay quần áo xong, hắn đi sang bên phòng kế bên phòng ngủ của hắn tìm kiếm hình bóng của cô, quả nhiên cô vẫn đang lục tủ quần áo. Đứng dựa vào bên thành cửa hắn nhìn cô say mê tìm thứ mình muốn trông rất giống một con mèo con đáng yêu vậy

- Tìm được rồi - cô kêu lên

- Tìm được ư ? - hắn không tin đi vào xem

Quả nhiên là một bộ nội y hết sức sexy

- Ừ..nhưng mà áo ngực có vẻ hơi chật - cô ướm thử nói

-...đừng nói là cơ áo em lại tăng nha - hắn nhìn cô mặt hiện mấy vạch đen

- Ừ, cơ mà vali ướt hết rồi, quần áo cùn đồ dùng bên trong cũng ướt hết - cô nói

- Đồ dùng ba ta có đưa đủ cho em không - hắn hỏi cô

- Đủ rất đủ - cô nhìn hắn nói

- Đừng nói dối, anh nhìn thấy làm gì có thẻ ATM hay đồ trang sực anh tặng em trước đây đâu ? - hắn nhìn cô nói

-....em mang quên góp cho viện trẻ mồ coi gần đây rồi - cô nhìn anh cười nhẹ nói định đứng lên thì

- Nói dối, ở gần đâu không có chính xác hơn thì ở thành phố mình không hề có viện trẻ mồ côi - hắn nhìn cô lườm nói

-....Em cho bà ấy mà - cô cười nói

-....Em làm bao nhiêu đều cho vào tài khoản vậy ăn uống trước tới nay kiểu gì, lại con mua đồ cho Hạo Minh nữa, anh biệt thị trường ngày nay đồ may sẵn bán rất trậm, em lại thuê cả một cửa hàng nữa, tiền thuê cửa hàng, tiền sinh hoạt, phụ nữ mà ít nhất cũng phải mua mĩ phẩm, quần áo đúng không, em là sao xoay sở được lại còn đòi mua đồ cho Hạo Minh nữa - hắn quát cô một trận

dáng vẻ ngồi quỳ của cô rất giống chó con bị chủ quát cho không nói được tiếng nào chỉ giơ hai mắt đáng thương ra cầu xin tha tội.

- Đừng nhìn anh bằng ánh mắt đấy, nói cho anh biết em còn làm thêm công việc gì nữa không - hắn nhìn cô đầy tra xét

- Không - cô nhất khuyến nói

Hắn đã bắt đầu tức giận, tại sao cô lại nói dối chứ, thật là tức chết mà, hắn biết ngay là cô tối ngay làm việc quên bản thân mình mà, hắn liền bế xốc cô dậy định đi tới chiếc giường gần đó doạ cô một trận thì

- Có, em nói...em có làm thêm đúng một công việc thôi - cô nhìn chiếc giường như kẻ thù nói

- Nói đi - hắn nhìn cô nói

- Làm...làm....hầu gái tại quán cà phê - cô nhìn ánh mắt như giết người của hắn nói

- Sao cơ...em làm cái công việc tối ngày cứ nói câu " Chào mừng chủ nhân trở về " hay " Chủ nhân đi vui vẻ " đó hả - hắn giận tối mắt tối mũi nói

- Tại tình thế thôi, chả là quàn cà phê đó sắp đóng cửa, bà chủ quán thấy em đi qua đó liền lôi em vào nói này nọ bảo là dáng em rất hợp và thu hút khách, bà ấy van xin em giúp bà ấy với lại tiền lương bà ấy trả rất cao nha - cười nói

- Bà ấy trả cao bao nhiêu anh trả gấp đôi số tiền đó, em nghỉ việc cho anh - hắn quát

- Nhưng mà quán đó chỉ có em và 2 cô hầu gái cùng 1 chàng quản giả thôi, nếu em mà nghỉ bà ấy sẽ rất buồn và....và... - cô đang nói thì im lặng luôn

- Em làm chỗ đấy từ mấy giờ tới mấy giờ ? - hắn nhìn cô hỏi

- 7h tối tới 9h tối vào mỗi ngày trong tuần trừ chủ nhật - cô nói

- Vậy hôm qua ? - hắn nhìn cô hỏi

- Là em xin nghỉ - cô nói

- Vậy tôi nay anh đưa em đi làm - hắn kiên định nói

-....- cô không nói gì

Sau đó hắn thả cô xuống, cô được thả xuống liền vui vẻ sau đó đi xuống bếp sau đó nhờ người đi mua hộ cô mấy bộ quấn áo đương nhiên là cô trả tiền rôi. Sau khi người giúp việc đi về cô lấy quần áo cùng nội y vào phòng thay đồ mặc vào sau đó đi ăn bữa trưa mà người giúp việc đã làm