Mèo Ngốc Của Anh! Anh Yêu Em, Đừng Dỗi Nữa Nha!

Chương 67: 2 năm sau



2 năm sau

Thoáng cái mà đã 2 năm trôi qua rồi anh nhỉ, em bây giờ cũng đã 26 tuổi rồi, 2 năm nay anh sống như thế nào có khoẻ không ? Có hạnh phúc không ? Em rất rất nhớ anh ? 2 năm nay em sống rất tốt, em mở một cửa hàng quần áo, tuy không có thời gian may những mẫu thiết kế, em chỉ nhập hàng về bán nhưng mà cuộc sống rất ổn định, em nghĩ sống như nay rất rất tốt không phải lo nghĩ gì nhiều cả, cứ bình yên qua ngày vậy thôi.

Cô thầm nghĩ rồi đặt bó hoa cúc trắng xuống mộ của anh, cười nhẹ rồi nhìn lên bầu trời xanh thẳm

- Hôm nay thời tiết thật đẹp phải không anh ? - cô nhìn khuôn mặt anh trên bia mộ nói

Tại sân bay

- Chủ tịch đã tới nơi, mọi người mau ra đón - thư kì Trần nói

Theo sau là một đoàn người mặc vest đen cao to ra sách đồ cho hắn, hắn bước ra với một áo sơ mi xanh thẫm, quần âu lịch lãm, ăn mặc rất giản dị nhưng lại là tâm điểm của sự chú ý, mọi cô gái đều đang nhìn hắn, ngưỡng mộ hắn. Nhưng đối với hắn mà nói, người ở trong lòng hắn chỉ có một mãi mãi là như vậy.

- Hạo Minh đâu ? - hắn hỏi thư kí Trần

- Thưa chủ tịch cậu chủ đang ở nhà trẻ ạ - thư kí Trần nói

- Được tôi muốn tới thăn con trai - hắn nói sau đó đi vào xe

Chiếc xe hơi đắt tiền thẳng tiến tới nhà trẻ của Hạo Minh, dừng lại trước cổng nhà trả, hàn loạt cô giáo cùng hiệu trưởng đang đứng bên ngoài chờ, khi hắn bước xuống hàng loạt người cúi chào rất nghi thức

- Mọi người về làm việc đi, tôi tới thăm Hạo Minh - hắn nói rồi tự mình bước vào

Khi bước tới phòng đàn dương cầm mà con trai hay lui tới, hắn nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, một người con gái xinh đẹp đang ngồi đó đánh đàn cùng với Hạo Minh, khuôn mặt đó đẹp tựa thiên thân, có chết hắn cũng không quen. Trái tim lại một lần nữa đau nhói.

Cô vẫn thế, vẫn xinh đẹp như vậy, 2 năm qua cô sống như thế nào nhỉ, có tốt không, chắc bây giờ cũng đã có một đứa con khác, bây giờ chắc rất hạnh phúc bên cạnh người đó, sẽ chẳng còn nhớ hắn là ai, sẽ chẳng bao giờ nhớ tới một người như hắn...

- BA - Hạo Minh hét lên rồi chạy ôm lấy hắn

- Con trai ngoan, trong lúc ba đi công tác con có nghe lời không ? - hắn hỏi Hạo Minh

- Có ạ, con rất nghe lời, mẹ mua cho còn nhiều thứ lắm ba - Hạo Minh nói ròi chạy tới chỗ cô cầm mấy quyển sách cùng ít kẹo cô mua cho

Hắn cười xoa đầu Hạo Minh, ngẩng đầu lên đã thấy cô đang tiến gần tới chỗ này, tim đập thình thịch, giống như là muốn nhảy ra ngoài vậy.

- Đã lâu không gặp - cô nói đưa tay ra

- Đúng vậy, em sống tốt chứ - hắn cũng đưa tay ra bắt lại

Bàn tay cô thon dài rất đẹp không quá gầy và cũng không quá mập, bàn tay nhỏ bé đủ để hắn giấu trong tay của hắn, nước da cô rất trắng, thậm chí còn trăng hơn trước nữa. Hắn phải công nhận hiện tại cô rất đẹp, vẻ đẹp của một người phụ nữ trưởng thành, rất quyến rũ...

- Rất tốt, tôi muốn xin ý kiến anh hôm nay cho Hạo Minh tới chỗ tôi có được không ? - cô hỏi hắn

- Như vậy sẽ rất phiền đó, chồng em thì sao ? - hắn hỏi

- À...việc đó....anh ấy mất rồi....cách đây....2 năm - cô nói

- 2 năm trước chả phải đó là....- hắn không tin vào tai mình nói

- Ừ đúng vậy - cô gường cười nói

-....tối nay em rảnh không, anh mời em ăn cơm - hắn nói

- MẸ đi cùng con và cha đi - Hạo Minh chen vào nói

- Ừ nếu con muốn - cô cười xoa đầu thằng bé

- Yeahhhhh - Hạo Minh hào hứng nói

Cả hắn và cô cười, hai người dắt Hạo Minh đi ra từ cổng trường, làm cho các bà mẹ khác phải ghen tỵ một nhà ba người, cha thì là soái ca, mẹ thì là ngự tỷ, con trai bảo bối đáng yêu chỉ muốn cắn vào má....Thật là vẻ đẹp trời phú mà...