Mê Tình: Sự Quyến Rũ Nguy Hiểm

Chương 1: Sát Thủ Hay Biến Thái?



Lộp cộp… lộp cộp…

Trong căn phòng tối mập mờ ánh đèn ngủ, một người phụ nữ mặc bộ đồ đen đang thận trọng tiến từng bước chậm rãi về phía chiếc giường. Cô gái ấy cầm súng trên tay, sau khi phát hiện có người đang nằm trên giường thì đã không ngần ngại dí súng vào trán người đó rồi khẽ nói:

“Tôi không có ý định làm hại anh nhưng tôi cần anh hợp tác.”

Kể từ lúc dứt lời, không gian trong phòng đột nhiên yên ắng đến lạ. Lam Tố Linh cảm thấy nghi hoặc trước sự im lặng của người đàn ông kia, rõ ràng bản thân đang đối diện với sự đe dọa đến tính mạng nhưng anh ta lại chẳng có phản ứng gì. Hết cách, cô đành phải mạnh tay kéo phắt chiếc chăn ra nhưng lại bất ngờ phát hiện một vết thương lớn trên hông của người đàn ông đó. Tố Linh thở phào một hơi, khẩu súng trên tay cũng từ từ hạ xuống.

Lam Tố Linh là một nữ sát thủ thuộc tổ chức Shadow (tổ chức lấy thông tin và giết người theo yêu cầu). Cô từ nhỏ đã bị cha mẹ bỏ rơi và phải sống ở cô nhi viện. Cho đến năm 12 tuổi, Tố Linh được một người đàn ông đưa đi, người đó đã nuôi dưỡng cô và dạy cho cô cách trở thành một sát thủ chuyên nghiệp. Tố Linh đã ở trong tổ chức được mười năm, vì là người thông minh nhanh nhẹn nên Tố Linh rất được trọng dụng. Tuy nhiên hôm nay cô lại không được may mắn cho lắm, bởi trong lúc thực hiện nhiệm vụ mà tổ chức giao cho, cô đã bị phát hiện và hiện giờ đang phải chạy trốn sự truy đuổi của đám người đang muốn bắt cô.

Tố Linh cất súng vào người và bắt đầu đi đến phía cửa sổ, cô mở hé cửa nhìn xuống thì phát hiện bọn người đang truy bắt cô đã bao vây cả khách sạn, vậy là cô không thể rời khỏi đây được rồi. Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc là ở lại đây cô sẽ an toàn, khách sạn này là khách sạn của lão già An Bắc – người đáng lẽ sẽ bị cô trừ khử trong hôm nay, ông ta một khi đã biết bản thân đang bị ám sát thì cho dù có phải lục tung khách sạn này cũng phải tìm ra kẻ muốn hại mình.

Trong lúc đang cắn tay để suy nghĩ cách đối phó, Lam Tố Linh bất chợt nhìn sang người đàn ông đang bị thương ở trên giường. Ngay lập tức cô liền nảy ra một ý hay vì thế liền trèo lên giường, một lần nữa vén chiếc chăn đang che đi cơ thể của người đàn ông kia. Dù đang bị thương và sắc mặt có phần xanh xao nhưng các đường nét trên khuôn mặt anh ta đúng là điên rồ, nó đẹp tới mức khiến Tố Linh phải chựng lại vài giây để ngắm nghía. Cô đã từng tưởng tượng ra một người bạn trai có vẻ đẹp siêu thực như AI nhưng cho đến khi cô nhìn thấy người đàn ông này thì cô đã thay đổi suy nghĩ của mình, thì ra trên đời này vẫn có thứ mà cô mơ ước là có thật.

“Đừng nghĩ tôi là biến thái nhé, tôi chỉ là muốn mượn áo của anh một chút mà thôi.”

Lam Tố Linh vừa nói vừa thuận tay cởi chiếc áo trên người anh ta ra, quả nhiên mặt đẹp thì cơ thể cũng đẹp, Tố Linh tham lam chạm ngón tay lên từng đường múi săn chắc ấy và nó phải khiến cô thốt lên “Ôi mẹ ơi! Đây quả thực là thiên đường!”. Tuy nhiên, tình thế hiện tại không cho phép cô mơ mộng, Lam Tố Linh nhanh chóng cởi đồ trên người mình ra và mặc chiếc áo sơ mi kia vào.

Trong lúc Tố Linh cởi đồ, người đàn ông trên giường lơ mơ tỉnh dậy, anh liếc mắt sang thì bỗng nhìn thấy cơ thể trần truồng với đường cong rất đẹp từ phía sau lưng của một người phụ nữ. Trước khi rơi vào trạng thái hôn mê lần hai, anh đã kịp ghi nhớ hình xăm bông hoa hồng ở phía sau lưng của Tố Linh, một bông hoa hồng vô cùng xinh đẹp…

Cốc… Cốc…

Chẳng mấy chốc ở bên ngoài phòng bỗng truyền đến tiếng gõ cửa, Lam Tố Linh với vẻ mặt căng thẳng từ từ bước đến trước cánh cửa phòng.

Rầm!

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng ban đầu bỗng chuyển sang tiếng đập cửa mạnh bạo khiến Tố Linh giật mình. Cô bình tĩnh xõa tóc ra, cố tình làm cho rối tung lên và chuẩn bị diễn một vở kịch đáng thương.

Cạch!

“Các người… tìm ai thế?”

Cửa vừa mở, một cô gái xinh đẹp với giọng nói có chút run sợ liền xuất hiện trước mặt đám vệ sĩ to cao kia. Tên cầm đầu đám ấy trông ưa nhìn hơn một chút bỗng lên tiếng:

“Chúng tôi là cảnh sát, hiện đang truy tìm một tay sát thủ giết người, cô có thấy người nào khả nghi không?”

Lam Tố Linh nhíu mày run sợ, cô lắc đầu:

“Tôi không thấy ai như thế cả.”

Cảnh sát cái khỉ gì chứ, rõ ràng bọn chúng là đám vệ sĩ của An Bắc.

Tên cầm đầu đám vệ sĩ cứ nhìn cô chằm chằm, hắn để ý đôi chân thon dài trắng nõn của cô sau đó bất ngờ đẩy cô vào trong phòng. Hắn gian xảo ôm lấy vai của Tố Linh, miệng mỉm cười:

“Cô gái xinh đẹp, để bọn tôi tìm kiếm một chút, bọn tôi sẽ đi nhanh thôi nên cô không cần phải sợ.”

Tố Linh gượng cười nhưng trong lòng đang rất khó chịu, cô thật muốn cho tên này một trận ra bã nhưng cô phải cắn răng mà nhịn. Sau khi đàn em của hắn tìm kiếm khắp phòng thì một tên bỗng chạy đến báo cáo:

“Trên giường ngoài một tên đàn ông không mặc đồ thì không còn ai nữa thưa anh.”

Tên cầm đầu nhếch mày ngạc nhiên, hắn cất bước tiếp cận giường ngủ, hai con mắt đáng sợ cứ thế nhìn thẳng vào người đàn ông trên giường. Thấy vậy, Tố Linh liền đứng ra lên tiếng:

“Bạn trai tôi hơi mệt một chút, ban nãy chúng tôi vận động hơi nhiều nên anh ấy mới mất sức.”

Sau khi nghe cô nói vậy, tên kia bỗng bật cười:

“Bảo bạn trai cô không được thì đừng cố, kẻo lại hỏng hết.”

Song, tên vệ sĩ cùng đàn em của hắn liền kéo nhau rời khỏi phòng. Lam Tố Linh ngồi phịch xuống giường thở dốc, cũng may là chúng không phát hiện ra.

Đợi đến khi người của An Bắc lục soát hết tất cả các phòng trong khách sạn mà vẫn không tìm thấy cô rồi bắt đầu rời đi, Lam Tố Linh cũng nhanh chóng chuẩn bị để rời khỏi khách sạn chết chóc này. Tuy nhiên đến lúc cô mặc đồ xong thì lại bất chợt bị một bàn tay giữ lấy, kéo cô ngã nhào xuống giường. Người đàn ông bất động cả một buổi trời tự nhiên tỉnh dậy nằm đè lên người Tố Linh, hai mắt anh ta sắc lạnh vô cùng, hơi thở tuy yếu nhưng cũng đủ khiến đối phương dè chừng.

Lam Tố Linh mở to hai mắt nhìn người đàn ông nằm trên mình, cô vẫn chưa mặc lại đồ cho anh nên cơ thể cường tráng cứ thế phơi bày trước mắt cô, nhìn ở góc này mới thấy anh ta thực sự cuốn hút đến phát điên.

“Cô là ai? Tại sao lại muốn giết tôi? Là ai đã sai cô tới giết tôi?”

Người này vừa tỉnh dậy đã nói những thứ kì cục, Tố Linh không hiểu lập tức phản bác:

“Anh hiểu lầm rồi… tôi chỉ là vô tình vào nhầm phòng thôi.”

“Vậy thì tại sao cô lại cởi quần áo của tôi ra? Rốt cuộc thì cô là kẻ giết người hay là kẻ biến thái?”