Mê Thần Ký

Chương 3



Nó quayđầu ngó qua, thấy Tử Duyệt đang níu lan can vẫy vẫy tay với nó, liền nói: “Tỷ,tỷ đến lúc nào thế?”

“Đừngnhắc đến ta vội, tại sao đệ lại cầm nến đứng ngoài này?”

“Chaphạt đệ học thuộc sách.”

“Đồngốc, người bắt đệ đứng chịu phạt thì đệ cứ thật thà đứng à? Chỗ này mát mẻ,mau ngồi xuống nghỉ một lúc đi.”

“Cha ởngay trong kia, đệ… đệ không dám.”

“Hômnay ta đã thả một con cóc to đùng lên chiếc thái sư kỷ của Lê tiên sinh, hì hì,ông ấy vừa mới đặt mông xuống, lập tức có tiếng ‘ộp oạp’, thế là ông ấy tứcmuốn chết, thiếu chút nữa đã nhổ hết râu của mình xuống. Lúc ra khỏi cửa, tacòn bện mấy vòng cỏ, tiếc là ông ấy không đạp trúng cái nào… Đáng ra phải ngãdập mũi nữa mới gọi là hay. Tử Hân, ngày mai ta với bọn Tiểu Tạ định trèo ngọnnúi này, đệ có muốn đi không?”, nói rồi bèn rút trong người ra tấm bản đồ nhonhỏ, bên trên toàn là núi non tự vẽ. Mấy ngọn đã được gạch chéo bằng mực đỏ,đấy hẳn là những ngọn đã trèo rồi.

Cứ nhưTử Hân nghĩ, mấy ngọn núi ấy toàn bộ giống nhau cả, chỉ có vị trí là khác biệt.Không khó đoán, rất có khả năng lúc Tử Duyệt đang trèo một ngọn núi này nhưngthực ra lại là trèo một ngọn núi khác trên bản đồ. Cũng có khả năng cô bé hồđồ, cùng một ngọn núi mà trèo đến hai lần rồi, nhưng trên bản đồ lại gạch đimột ngọn núi trước giờ chưa từng trèo. Có lúc khi quay về, Tử Duyệt còn khoevới Tử Hân rằng mình đã phát hiện ra một ngọn núi hoàn toàn mới, rồi cứ thế cầnmẫn ước lượng vị trí ngọn núi ấy, bổ sung vào bản đồ. Thực ra, ngọn núi ấy từthời huyền cổ tới nay đã ở chỗ đó. Sau khi thêm bớt, bản đồ của Tử Duyệt đãthành ra một tấm bản đồ phức tạp nhất thiên hạ, bên trong còn vô số ký hiệu vơinhững đường xá không rõ ràng, mặt sau của tấm bản đồ lại có bao nhiêu là chúthích đếm không xuể viết bằng bút chì, chỉ có bản thân Tử Duyệt mới hiểu nổichúng. Chính nhờ tấm bản đồ như thế, đám trẻ con trong Vân Mộng cốc đã ngầmcông nhận vị trí lớn lao của Tử Duyệt trên phương diện leo núi, tất cả đềungoan ngoãn nghe lời cô bé sai khiến xếp đặt, nếu không ắt sẽ gặp phải mối nguylạc đường giữa núi hoặc bị sói ăn thịt.

Tất cảnhững âm mưu sau lưng người lớn ấy, Tử Hân không gì không biết, không gì khônghiểu nhưng lại chẳng thể nào tham gia được. Trong đám trẻ con, chẳng có đứa nàokhỏe đến mức cõng Tử Hân đi khắp núi mà không cảm thấy mệt cả. Tử Duyệt thườngđem về cho nó một ít đồ kỷ niệm trong núi coi như là an ủi. Ví dụ như một connhím, hai con rắn mối, một túi táo chua, quả cây tùng và hạt dẻ hoặc là rănglấy từ xác thú. Đương nhiên, Tử Duyệt luôn bảo đấy là răng sói. Một đám trẻ connửa lớn nửa bé, từ lúc trời còn chưa sáng đã giắt lương khô lẻn khỏi nhà, chuivào núi sâu làm cho người lớn lo lắng, phải thắp đèn lùa chó đi tìm khắp núi.Mỗi lần đi về đều có một đứa đứng ra chịu tội thú nhận là mình đầu têu. Lúc đếnlượt Tử Duyệt, Mộ Dung Vô Phong đã phạt cô bé ở trong phòng “đóng cửa suy nghĩlỗi lầm” cả một ngày. Chẳng được mấy tháng, một loạt hành động mới lại bắt đầu đượclên kế hoạch. Trong lòng đám trẻ con ở Vân Mộng cốc, việc lén lút đi chơi nàylà những dịp vui nhất trong năm, cấm đoán thế nào cũng vô ích.

Tử Hânnói: “Đệ không đi, ngày mai còn phải tới gặp cha”.

“Thếthì đệ phải giúp bọn tỷ giữ chân cha mẹ cho tốt, nếu không bọn tỷ chưa tới đượcchân núi đã bị người lớn bắt về rồi.”

“Chỗ Lêtiên sinh thì làm thế nào?”

“Ta đãviết một lá đơn giả, bắt chước bút tích của cha, đệ xem có giống không?”

TửDuyệt lôi ra một tờ giấy mỏng, bên trên viết siêu siêu vẹo vẹo: “Sáng nay tiểunữ trong mình có chút không khỏe, xin nghỉ một ngày, mong chuẩn cho. Mộ Dung VôPhong”.

Tử Hânlắc đầu quầy quậy, nhỏ giọng thốt: “Chữ này chẳng phải quá khác rồi sao?”.

“Lúccha ốm, chữ viết cũng như thế này đấy, so ra, ta viết còn đẹp hơn một chút ấychứ.”

“Nhưngmà bây giờ toàn là mẹ giúp cha viết chữ…”

“Mẹcũng có lúc bận không giúp được, chẳng phải sao?”

“Sớmmuộn gì cũng bị phát hiện”, nó than.

“Tớilúc bị phát hiện thì ta đã leo núi xong rồi, cùng lắm là lại bỏ một ngày trongphòng suy nghĩ lỗi lầm chứ gì”, Tử Duyệt chớp chớp mắt, cười tinh nghịch vớinó.

Hai đứangồi dưới hiên thì thầm nói chuyện, bỗng đâu tiếng nói từ sau lưng vang lên:“Tử Duyệt, thì ra con ở đây à? Hại mẹ tìm con nãy giờ”. Hai đứa hốt hoảng quayđầu lại, Hà Y đang từ ngoài cửa đi tới, xoa đầu con, nàng nói: “Tử Duyệt vàođây, cha mẹ có chuyện hỏi con”.

Tử Hânlo lắng liếc chị một cái, Tử Duyệt lại cười khẽ, vô tư lự đứng dậy nói: “Vângạ!”.



Bướcvào phòng, Tử Duyệt trông thấy phụ thân đang ngồi chỗ người vẫn thường ngồi bênbàn làm việc. Mẫu thân ngồi ngay bên cạnh.

Cha mẹvẫn luôn ở cùng nhau, Tử Duyệt nghĩ thầm trong lòng.

“TửDuyệt, đệ đệ con từ ngày mai bắt đầu tới chỗ ta học y, nếu con cũng không thíchLê tiên sinh, ngày mai cùng Tử Hân đến đây học đi”, Mộ Dung Vô Phong mặt khôngđổi sắc nhìn con gái, nhẹ giọng nói.

“Cha,ai nói con không thích Lê tiên sinh? Con rất thích ông ấy”, Tử Duyệt giả vờ tỏra kinh ngạc.

“Thíchmà lại còn bỏ con cóc xanh vào ghế của ông ấy?”

“Đó làcon cóc xanh tự nhảy lên đấy!”

Mộ DungVô Phong trầm mặt, Tử Duyệt sợ rụt cổ lại.

Hà Ynói: “Tử Duyệt, theo cha con học y không tốt sao? Tương lai sẽ giống như Ngôđại phu, ngồi khám bệnh bốc thuốc trong Thần Nông trấn, người người kínhtrọng”.

TửDuyệt nói: “Con không thích học y, vả lại, con còn có việc quan trọng hơn phảilàm”.

Hà Yngớ ra hỏi: “Việc gì mà quan trọng thế?”.

“Lấychồng!”

Câu nóivừa thốt ra đã khiến Mộ Dung phu phụ giật mình. Còn chưa kịp hoàn hồn, Tử Duyệtđã nói tiếp: “Má Phượng bảo là, con gái lớn rồi chỉ có một chuyện quan trọngnhất… chính là gả cho một phu quân tốt. Bây giờ hãy còn lâu mới tới lúc conmười lăm tuổi xuất giá nhưng việc lớn như thế đương nhiên càng suy nghĩ sớm thìcàng tốt. Cha, mẹ, hiện giờ con có tổng cộng bốn người để lựa chọn, hiếm khiđược dịp hai người có thời gian rảnh rỗi như hôm nay, vừa hay giúp con xem xétthế nào”. Nói rồi, nó đưa một cuốn vở be bé lên, nói: “Đây chính là hình vẽchàng rể tương lai của hai người”.

Mở cuốnvở ra, trang đầu là một khuôn mặt nhỏ dài gọn như quả hồ lô, tóc búi lõa xõanhư cây nấm, mắt nhỏ như hạt đỗ, trên mặt có mấy chấm tàn nhang, lúc cười cònlộ ra cặp nanh như hổ.

TửDuyệt nói: “Đây là Tạ Tòng Long ca ca, cứ tan học là huynh ấy chơi với con, connói gì huynh ấy cũng nghe theo, tuy người hơi thấp một chút nhưng mà con khôngbận tâm”.

Mộ DungVô Phong còn đang trợn mắt há hốc miệng, Tử Duyệt đã chạy lại bên cha, lậttrang thứ hai.

“Huynhấy là Tạ Tòng Hổ, mẹ nhận ra đấy. Là đệ đệ của Long ca ca, hai người ấy làhuynh đệ song sinh, tướng mạo giống hệt nhau. Điểm duy nhất không giống chínhlà trên cổ Hổ ca ca có một vết cào thành sẹo, là trước đây lúc đánh nhau vớihuynh ấy, con đã cào ra. Mỗi lần đánh nhau Hổ ca ca đều giúp con, con nợ huynhấy rất nhiều ân tình, chỉ sợ tương lai phải gả cho huynh ấy rồi… Oa, vị ca carất cao rất đẹp trai này là Mộ Dung Tế, trên cổ huynh ấy lúc nào cũng đeo rấtnhiều đá quý, màu mắt huynh ấy cũng giống màu đá quý. Ngoài ra huynh ấy hátcũng rất hay. Chỉ là… chỉ là tính tình có chút nóng nảy, cứ cãi nhau là khôngthèm để ý đến con nữa. Có điều, vì huynh ấy đẹp trai như thế cho nên con cũngcó thể nhịn một chút.”

Mộ DungVô Phong nghi nghi hoặc hoặc nhìn Hà Y, Hà Y cười nói: “Là con thứ hai của Ôtổng quản”.

Tronghình vẽ là một cậu con trai mày rậm mắt sâu đang mở miệng cười lớn, quả nhiêncực kỳ giống Ô Lý Nha Đa.

Mộ DungVô Phong cười nhạt không nói gì.

“Ngườicuối cùng hơn con rất nhiều tuổi, nhưng lại đẹp trai nhất, võ công cũng rất caocường. Càng quan trọng hơn là, con thích người này nhất. Hồi con còn nhỏ, mỗilần đến cốc, người ấy đều ôm lấy con. Nếu người này chịu cưới con, những ngườikhác con đều không cần.”

Mộ DungVô Phong nhịn cười, lật sang trang cuối, trông thấy vị thanh niên vai rộng lưngthon, mắt sáng như sao, tay cầm trường kiếm, phong thái hiên ngang. Chàng bấtgiác nhíu mày, hỏi: “Đường Bồng?”.

“Dạ!”,Tử Duyệt gật mạnh đầu: “Bây giờ người ấy ngày càng ít đến đây rồi, với lại cànglúc càng không để ý tới con nữa!”.

Mộ DungVô Phong nhắm mắt thở dài: “Con còn nhỏ, mấy chuyện này đợi con lớn lên rồihẵng quan tâm cũng chưa muộn. Nêu con vẫn thích theo học Lê tiên sinh, ngày mailiệu mà thành thật xin lỗi ông ấy, ngoan ngoãn mà học hành đi”.

“Cha,cuốn chân dung của con…”

“Cuốnvở này tịch thu. Về sau không được cả ngày nghĩ ngợi lung tung về mấy chuyệnkhông đâu vào đâu này nữa. Con cũng về phòng đi, tối nay liệu mà chăm chỉ ôntập bài của Lê tiên sinh.”

“Oa”,còn định cãi mấy câu nhưng thấy phụ thân lạnh mặt, Tử Duyệt vội vàng gật đầu, ủrũ đi khỏi.

Mộ DungVô Phong trông theo bóng dáng của Tử Duyệt, tâm sự nặng nề, hồi lâu bỗng thởdài một tiếng.

Hà Yhỏi: “Sao chàng lại thở dài?”.

“Mấynăm nay ta hay đau ốm, việc phẫu thuật cho Tinh Nhi cũng bận rộn. Một mình nàngchăm lo cho hai người, bận rộn không dứt. Chúng ta… rất ít quan tâm tới TửDuyệt. Không biết trong lòng con bé liệu có cảm thấy chúng ta thiên vị không?”

Hà Ycười nói: “Có phải chàng đã nghĩ quá nhiều rồi không? Tự nhiên lại nói nhưthế?”.

Nói thìnói vậy nhưng trong lòng nàng cũng biết, một năm, bản thân Mộ Dung Vô Phong đãốm mất ba tháng, chăm sóc cho Tử Hân cũng phải tốn non nửa năm, thời gian cònlại thì ngập đầu lo liệu y vụ, có thức trắng đêm cũng là chuyện thường. Thờiđiểm bận nhất, canh tư đã phải tỉnh dậy chuẩn bị phẫu thuật. Mỗi ngày, trừ lúctrước khi đi ngủ Hà Y tới thăm Tử Duyệt hoặc có dịp nhàn rỗi cả nhà cùng nhauăn bữa tối, hay khi Tử Duyệt trốn học bị bắt về phạt đứng, cô bé cơ hồ đã bịlãng quên mất rồi.

“Nếukhông tại sao con bé còn nhỏ như thế mà đã nghĩ tới chuyện xuất giá? Lẽ nào nókhông thích ở nhà. Không muốn sống cùng với chúng ta?”

Hà Ytrong lòng giật mình: “Chàng không nói thì thiếp không để ý. Nói như thế hìnhnhư cũng có mấy phần khả năng. Hồi nhỏ tuy con bé ngang bướng nhưng vẫn rấtnghe lời. Bây giờ không biết vì sao, cả ngày gây chuyện trong học đường. Xem rado chúng ta sao nhãng rồi!”.

“Có lẽcon bé gây chuyện chẳng qua là vì muốn nhắc nhở ngoài Tử Hân ra, chúng ta còncó một đứa con gái là nó”, Mộ Dung Vô Phong cười khổ: “Ta thật không xứng làmcha, một năm có quá nửa thời gian không để ý quản giáo nó. Bây giờ nó đã bướngbỉnh tới mức gần như khiến chúng ta bó tay không biết phải làm sao rồi”.

Hà Ynắm lấy tay chàng, dịu dàng nói: “Hay là bây giờ chúng ta cùng nhau tới gặp nó?Nói với nó mấy câu nhẹ nhàng?”.

“Ngàymai hẵng đi. Vừa mới giáo huấn lại đi an ủi, như thế càng làm tăng thêm tính bướngbỉnh của con bé”, vừa nói hết câu, chàng bỗng ho mấy tiếng khe khẽ, hiện ra vẻmệt mỏi trên mặt.

“Chàngvề giường nghỉ đi”, Hà Y đưa chàng vào phòng ngủ, than thở: “Bản thân đã ốm tớimức không dậy nổi, thế mà gặp con gái cũng phải thay áo, trong nhà này còn mỗichàng là cố chấp nhất”.

Mộ DungVô Phong nói: “Tử Hân hãy còn bị phạt đứng ở ngoài cửa kia”.



Tử Hânđang khổ sở đọc Chứng Loại Bản Thảo,bỗngthấy Tử Duyệt chuồn từ trong phòng ra, chạy tới bên nó, vỗ vỗ ngực, bộ dạng nhưvừa hóa nguy thành an, thầm thì nói: “Ơn trời, coi như đã qua mặt được cha mẹ!Ta biết ngay thế nào Lê tiên sinh cũng chạy tới kể tội mà”.

Tử Hânhỏi: “Làm thế nào qua mặt được?”

TửDuyệt cười nói: “Vừa may ta đem theo cuốn vở vẽ của đệ”.

“Làcuốn nào?”

“Cuốnvẽ Đường Bồng thúc thúc đó.”

“Nhưngmà cuốn ấy vẽ rất vụng! Chính đệ còn chẳng muốn giữ nữa.”

“Ha ha,yên tâm yên tâm, đã bị cha tịch thu rồi. Cha cuống cả lên, quên luôn cả việcphạt ta. Nếu không ngày mai làm gì có chuyện chuồn đi trót lọt được?”