Mê Thần Ký

Chương 22



Mấy ngày nay tâm tình Đinh tướng quân không được thoảimái cho lắm.

Ông tacảm thấy triều đình không coi mình ra gì, quan lại địa phương cũng chẳng coimình ra sao, chỉ trừ có binh sĩ dưới trướng là không kẻ nào dám không coi ôngra gì.

Vì mộtcâu bộp chộp lỗ mãng mà lão đã đắc tội với tể tướng, bị một đạo thánh chỉ đẩytới tận miền tây bắc.

Bởi thếlão phải trèo đèo lội suối, vượt Phượng Tường, qua Lan Châu, tới cái xứ chó ănđá gà ăn sỏi, tây hơn cả phía tây, bắc hơn cả mạn bắc này!

Ông talĩnh binh từ kinh thành xuất phát vượt ngàn dặm, còn chưa đi được nửa đường đãlại có một đạo thánh chỉ rót xuống, bắt ông ta thuận đường tiễu trừ thổ phỉ.

Nói làtiễu trừ thổ phỉ nhưng cũng chẳng phải phỉ gì lớn lắm, đã không phải thổ phỉ ởThái Hành căn cơ thâm hậu, cũng không phải nghĩa quân chấn động triều cương gì,chỉ là mấy cái sơn trại nho nhỏ, một lũ ô hợp, thế mà định bắt đại quân của lãodừng ngang đường, lấy dao mổ trâu đi giết gà?

Tronglời kể sống động như thật của đám quan lại địa phương, sơn phỉ ở Thanh Lĩnh sơncực kỳ hung hãn, ẩn nấp trong dãy núi hùng vĩ mây mù bao phủ, ra vào xuất quỷnhập thần. Quan phủ đã bó tay, nhiều lần tiễu trừ mà không làm sao thành được.Đã có lúc một đám nhân mã vào núi, còn chưa dò ra được tung tích của sơn phỉ thìđã đầu một nơi mình một nẻo, hoặc là toàn bộ biệt tích.

Đươngnhiên, đối với chuyện này, quan lại địa phương cũng chẳng phải là không cố gắnghết sức. Mười năm trước, bọn họ từng tập kết binh mã đánh giết lên Thanh Lĩnh,đại chiến một trận chín ngày chín đêm với sơn phỉ. Quan quân thương vong trầmtrọng, sơn phỉ cũng chết không biết bao nhiêu mà kể. Sau một trận ấy, ai aicũng cho rằng Thanh Lĩnh sơn từ đây đã trở thành mảnh đất yên bình rồi, để kỷniệm công lao của mình, quan địa phương còn bỏ một khoản lớn sửa sang quan đạotrong núi, đặt sáu trạm, mỗi trạm đều có quân đồn trú. Con đường bộ thông đôngtây bờ nam Trường Giang cuối cùng đã được khôi phục.

Đángtiếc việc tốt thường không bền. Ba năm sau, Thanh Lĩnh lại thành ổ của cườngđạo. Sự hung tàn lang độc so với sơn phỉ năm xưa chỉ hơn không kém. Quân binhđồn trú năm nào cũng giảm, lương thảo thì bị cướp, không sao sống được, binh sĩđược phái đi đều biết chuyến này là công tác một chiều có đi không có về, chẳngít người dứt khoát vứt giáp lên núi, gia nhập thảo khấu.

Chonên, Đinh tướng quân cầm quân đánh giặc tới nay cũng xem như thường thắng,nhưng tiễu phỉ lần này thì lại rất không thuận lợi.

Dùnghết mọi thủ đoạn, cuối cùng hắn cũng bắt được kẻ kia.

Mườicái sơn trại trên Thanh Lĩnh là mười nhóm sơn phỉ, mỗi cái đều có thủ lĩnh vàcờ hiệu riêng, thường ngày ít khi qua lại, tới mùa làm ăn thì gầm gừ nhau nhưsói như hùm, chớ có nói gì tới tương trợ. Kẻ hắn muốn bắt lần đầu là lĩnh sơnphỉ ở Thần Thủy trại mạn nam Thanh Lĩnh. Dải đó địa thế cao dốc hiểm trở, sơncốc thâm sâu, dã thú ẩn hiện, dễ thủ khó công, trong mười trại có tới bốn trạiđều đặt sào huyệt của mình ở đây. Vì chỗ này mà các nhóm thổ phỉ đã nhiều lầnđộng can qua với nhau.

Cho dùlà gốc gác khác nhau, nhưng đám đầu lĩnh đều là những nhân vật thành danh tronggiới lục lâm. Trong số đó, danh tiếng vang dội nhất chính là “Ngân đao TiểuSái”.

TiểuSái xuất đạo cực sớm, thành danh cũng rất nhanh. Trong mười tám vị đao kháchnổi tiếng miền tây bắc, gã là lão đại, hồi trẻ từng dựa vào một thanh loan đaosắc bạc độc bá một phương. Khi đó gã làm ăn theo đường chính đạo, giết mã tặc,hộ thương đoàn, một chuyến trót lọt cũng kiếm được không ít ngân lượng. Dướitay còn có mười mấy vị huynh đệ cốt cán, ai cũng là tay thiện nghệ. Về saukhông biết tại sao lại lưu lạc tới trung nguyên, rồi đi hành nghề thảo khấu,trở thành trại chủ Thần Thủy trại.

Khi ấyTiểu Sái đã chẳng “tiểu” nữa, tuổi đã hơn bốn chục nhưng hào khí chẳng thua nămxưa.

TiểuSái có nguyên tắc của Tiểu Sái.

TiểuSái không đi cướp phá làng mạc, cũng không động tới người đi đường hay thươngđội nhỏ mà chỉ làm lớn. Thông thường làm một vụ nghỉ một năm.

Hắnchuyên môn cướp bạc trắng trên quan đạo. Quan ngân là mục tiêu chủ yếu, ví dụnhư thuế đất, thuế muối, thuế quan áp tải lên kinh thành, gã còn xưng là bảnthân làm thế để cướp của người giàu chia cho kẻ bần cùng.

Báchtính đói khổ xung quanh đúng là cũng nhận được từ hắn không ít điều tốt. Nhữngngười ăn không no, sống không nổi lũ lượt kéo nhau lên núi, coi Thần Thủy trạilà nơi thiên đường.

Thế lựccủa Thần Thủy trại càng ngày càng lớn, các thủ lĩnh chín trại kia dần dần ngầmthừa nhận địa vị lão đại của hắn. Phàm là thứ Ngân đao Tiểu Sái xem trúng,những kẻ khác thường sẽ không động tâm.

Mặc kệNgân đao Tiểu Sái ở vùng tây bắc danh tiếng lừng lẫy một phương, trên ThanhLĩnh sơn nói một là một, nói hai là hai thì tên hắn cũng tuyệt đối chẳng đủvang dội tới mức có thể kinh động tới bước tiến của Đinh tướng quân, mà cũngchưa tới mức chuốc lấy cái họa bị diệt tuyệt. Nhưng mà, hắn đã làm một chuyệnkhông nên làm.

Batháng trước, triều đình điều động mười tám vạn lượng quân lương từ trong kho củaLưỡng Chiết, sai Bổ Khố đại sứ Vệ Đông Thăng áp tải lên miền tây bắc dùng làmquân phí tu bổ vùng biên cương. Năm chục binh lính theo xe áp tải, dọc đườngbình an vô sự. Không ngờ vào tới vùng Thanh Lĩnh, còn chưa qua núi đã bị Ngânđao Tiểu Sái đem người tới cướp sạch. Không những chín chục rương bạc trên chíncỗ xe ngựa bị lấy hết mà cả năm chục vệ binh cho tới chính bản thân Vệ ĐôngThăng cũng bỏ mạng đương trường.

Sau khixảy ra chuyện, quan viên địa phương từng phái quân vào núi, ý đồ muốn đoạt lạimười tám vạn lượng bạc đó, kết quả là bị Thần Thủy trại biết tin, chặn đánh nửađường, giết cho tơi bời giáp trụ. Không biết làm sao, quan địa phương đành viếtmột bản tấu gửi về triều đình.

Đinhtướng quân chính vì thế mà nhận được ý chỉ “Thuận đường tiễu trừ thổ phỉ”.

Ông taphái người tới kiểm tra di vật của Vệ Đông Thăng, phát hiện trên người hắn cómột tờ giấy, bên trên viết“Núi này do ta mở, cây này do ta trồng,nếu muốn đi qua đây, phải lưu tiền mãi lộ”, bên dưới vẽ hình loanđao màu bạc.

Giữa tờgiấy còn có một cái lỗ do đao xuyên qua.

Ấntượng đầu tiên của Đinh tướng quân là, gã Tiểu Sái này quá dung tục. Làm sơnphỉ bao nhiêu năm như thế, cướp được rồi thì cũng nên màu mè ra vẻ một chút, aingờ vẫn còn chơi trò cũ rích găm đao lưu thư, lại còn để lại bốn cái câu cổ lỗai nghe cũng ghét kia.

“Ài,hai năm trước, Tần tướng quân cũng từng xuất binh tới đây tiễu phỉ một trận,chỉ đáng tiếc cường long bất áp địa đầu xà[1]. Đám sơn phỉ mười trạiấy, ngày thường chẳng có chuyện gì còn xông vào đánh nhau, lần ấy bỗng dưng lạiliên kết cùng nhau chống đối”, quan địa phương nhìn sắc mặt, biết ngay ông tatrong lòng buồn bực, không thích thú gì chuyến tiễu phỉ này, bèn cố ý nói.

[1]Cường long bất áp địa đầu xà: Nghĩa là rồng dù mạnh cũng không thể địch nổi bọnrắn địa phương, gần nghĩa với “phép vua còn thua lệ làng”.

Đinhtướng quân nghe thế, biết ngay hắn khích tướng, trong lòng càng thêm bực bội.Ông ta không tin nhất chính là cái câu “Cường long bất áp địa đầu xà” ấy, đấukhông lại địa đầu xà chỉ có thể chứng minh con cường long kia không đủ mãnh.Thế nào cũng phải giở mấy chiêu lợi hại cho cái thằng quan nhép đầu hoẵng mắtchuột này mở mắt.

Lần đótập kích nhanh như sét đánh không kịp bưng tai, ông ta vốn dự đoán sẽ phải khổchiến một trận, ai ngờ cả quá trình lại dễ dàng, nhanh chóng hơn nhiều so vớitưởng tượng.

Trongtrường huyết chiến ấy, quan quân của ông ta giết được hơn hai trăm tên, tiêudiệt cả sơn trại. Trong tám mươi lăm người còn lại, trừ mấy tên đầu lĩnh cầnphải bắt sống đợi thẩm vấn ra, quá nửa là đàn bà và trẻ nhỏ.

Đinhtướng quân tự mình đem người lên núi, lật tung cả cái Thần Thủy trại lên cũngkhông tìm thấy quân lương bị mất. Chớ nói tới xe vận tiêu, mà ngay cả một cáirương cũng chẳng thấy.

TiểuSái đương nhiên không thừa nhận, Đinh tướng quân có cách của Đinh tướng quân.

Ông tachẳng nói nhiều, đem cực hình ra chiêu đãi.

Suốthai ngày nghiêm hình tra khảo, trên người Tiểu Sái đã không còn chỗ nào lànhlặn, nhưng gã vẫn nói không biết, thật sự không biết.

Đinhtướng quân nổi cơn thịnh nộ.

Lão lôiđứa con trái sáu tuổi của Tiểu Sái tới trước mặt hắn, đè bàn tay thằng bé lênbàn.

“Nói!Quân lương ở đâu?”

Đôi mắtđỏ lừ của Tiểu Sái cuối cùng cũng lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng vẫn cứ lắc đầu.

Đinhtướng quân rút yêu đao, vung tay hạ đao. Ánh bạc loang loáng, ngón trỏ của đứabé đã bắn tung lên không trung, máu tươi bắn lên mặt, lên miệng Tiểu Sái.

“Oa…cha ơi cứu con!!!”, đứa bé đau đớn giãy giụa, kêu khóc thảm thiết.

Gã liếmsạch máu con mình, cúi thấp đầu, toàn thân run bần bật, nhưng vẫn không nói gì.

“Ngươinhận hay không?”, Đinh tướng quân híp mắt lại, mặt lộ sát khí.

“Tôi…tôi thực không biết!”, giọng Tiểu Sái khàn đi bởi thống khổ, gã quỳ xuống đất,mười ngón tay cào đến máu tươi ứa đầy.

Đaoquang lại loáng lên, một ngón tay nữa bị chặt xuống.

Gãkhông còn dám nhìn mặt con, vội nhắm mắt lại.

Bảnthân Đinh tướng quân cũng có mấy đứa con trai, đương nhiên ông ta biết mộtngười cha trong tình cảnh này có cảm giác gì.

“Mọingười nói ngươi là thiết hán. Ta muốn xem xem thiết hán nhà ngươi rốt cuộc cứngrắn đến mức nào!”, hắn cười lạnh.

TiểuSái quả nhiên vô cùng cứng đầu, gã vẫn không chịu thừa nhận.

Lúcchặt tới ngón thứ ba, đứa nhỏ đã không còn sức khóc nữa, hai mắt trợn ngược,đau quá mà ngất đi.

Đinhtướng quân vẫn đè tay đứa bé, chẳng mảy may có ý định buông tha cho nó.

“Ngươicó biết cách tốt nhất để cầm máu là gì không?”, lão cười nhạt, chỉ vào bàn tayđầm đìa máu của đứa nhỏ: “Sắt nung. Dùng sắt nung đỏ đốt là máu sẽ ngừng chảy.Người đâu…”.

“Đừng,đừng! Tôi nhận! Tôi nhận! Xin ngày hãy tha cho nó đi!”

TiểuSái sắt đá lúc này khuôn mặt đã đẫm lệ, cuối cùng cũng phải mềm ra rồi. Gã nóigã đã nhờ một vị bằng hữu đáng tin đem quân lương giấu ở một chỗ tuyệt mật, đếnchính gã cũng chẳng biết là ở đâu. Vị bằng hữu kia lại hành tung bất định, muốntìm được cần có thời gian.

“Cầnbao nhiêu thời gian?”, Đinh tướng quân hỏi.

“Ítnhất là một tháng.”

“Hạncho ngươi trong vòng mười ngày phải tìm được”, Đinh tướng quân âm trầm nói:“Nếu không, ta xẻ con trai ngươi làm tám mảnh, đem toàn bộ tám mươi lăm ngườinày băm thành tương thịt”.

Lão phếvõ công của Tiểu Sái, cấp cho hắn một con ngựa rồi thả hắn ra. Sau đó sai ngườichuyển lời cho quan địa phương: “Sau mười ngày nữa tới nhận quân lương”.

Quanđịa phương mừng ra mặt, tự mình tới cảm ơn, nói tướng quân ngài thật là thầndũng vô địch, nhờ ngài tiện thể đem chín cái trại còn lại quét cho sạch luônđi.

Đinhtướng quân thầm mắng trong lòng, bổn tướng quân lại do ngươi sai khiến sao?Liền hừ lạnh một tiếng, kiêu căng nói: “Triều đình không có ý chỉ ấy”.

Ai ngờhai ngày sau có người bảo với ông ta, cái vị Tôn tri phủ này là cháu của Tônquý phi, ngàn vạn lần không thể đắc tội, đắc tội rồi, nửa đời còn lại của ôngta xác định ở lại luôn tây bắc đi, chớ có mong quay về nữa.

Ông tahối hận, nhưng lời đã nói ra khó mà thu lại được. Cho nên khi Tôn tri phủ thôngbáo Sơ An trấn trước mặt xuất hiện ôn dịch, cầu ông ta phái binh “chi viện”,lão không dám cự tuyệt nữa.

“Cáitrấn ấy có bao nhiêu người?”, lão hỏi.

“Hơnnăm trăm người.”

“Chếtmất bao nhiêu rồi?”

“Hơnhai trăm.”

“Haitrăm bao nhiêu?”

“Khôngrõ.”

“Khôngrõ?”

“Ôndịch lan tràn cực nhanh. Có lẽ lúc tôi với ngài đang nói đây lại chết thêm mấyngười.”

“Hả?”

“Cáitrấn ấy ở không xa phía trước, cách thành Gia Khánh chỉ có hai chục dặm. Tôi đãphái quân lính thắt chặt hai đầu ra vào trấn, người bên ngoài chắc chắn khôngthể đi vào nhưng người trong ấy, bất luận có nhiễm bệnh hay chưa đều đang tìmcách thoát ra ngoài… Cũng khó trách, trong trấn ấy toàn là nông bộ, bây giờ đãthành một bãi tha ma. Ngoài đường, trong nhà toàn là người chết, không ai dámđộng vào, cũng không dám chôn. Tôi đây là quan phụ mẫu nhìn mà đau lòng, nhưngcũng không dám mạo hiểm sai người vào lo liệu, chỉ có thể đặt hai cái nồi lớn ởhai đầu, nấu chút thảo dược cho người còn sống, sau đó đều đặn tiếp chút lươnggạo với nước sạch.”

“Thảodược có tác dụng không?”

“Để vỗan lòng người mà thôi. Lúc đầu tôi có mời một vị đại phu, ai ngờ hắn sống chếtgì cũng không chịu vào đó. Tôi dọa hắn mấy câu, hắn bèn nói phải về nhà trasách nghĩ phương thuốc, tới ngày hôm sau sẽ quay lại. Tôi cũng không chú ý,biết đâu được ngày hôm sau phái người tới tìm hắn, hắn đã đem cả nhà chạy biệttăm biệt tích rồi.”

“Nóinhư vậy, hơn hai trăm người còn lại chỉ có thể đợi chết thôi à?”

“Gần nhưthế… Vào lúc thế này, không thể để bọn họ chạy loạn ra ngoài được. Chẳng may đểdịch bệnh lan vào thành thì phiền phức lớn rồi. Ài, đây cũng là vì chẳng cócách gì”, Tôn tri phủ than thở.

“Nếunhư có người liều xông ra thì sao?”

“Đây chínhlà lý do tôi phải mời tướng quân ngài giúp đỡ.”

Ý tứcủa câu nói, Tôn tri phủ đã dùng ánh mắt ngầm biểu đạt rõ rồi.

“Ừm,hiểu rồi.”

Làm bậcquan phụ mẫu, vào lúc nguy cấp thế này mà không đích thân tới nơi thị sát tìnhhình dịch bệnh, an ủi vỗ về dân chúng đã là rất không ổn rồi, nếu lại xử lý quátuyệt tình, chỉ sợ người người nguyền rủa, cho nên mới phải nhờ tới người ngoàira mặt làm cứng.

Bởithế, việc quân lương đang không có manh mối, Đinh tướng quân căn dặn mấy thủ hạlưu lại đợi Tiểu Sái xong liền đem theo đội ngũ đi tới Sơ An trấn.

“Dù saothì cũng thuận đường, Đinh tướng quân, khó nhọc ngài đi chuyến này rồi”, triphủ nửa cười nửa không, rất khách khí ôm quyền vái lão.

Đinhtướng quân có thể nhìn ra chút bỡn cợt trong đó. Với thế lực sau lưng tên triphủ này, lão chỉ có thể ôm giận vuốt râu, vuốt đứt mấy sợi râu của chính mình.



Đi tiệmthuốc bốc thuốc xong, Quách Khuynh Quỳ vội vàng trở về Dụ Long khách điếm.

Cho dùđã có Đường Hành ở đấy với Thẩm Khinh Thiền, hắn vẫn rất không an tâm. Hắn biếtnhân mã của Thẩm gia đã tới hết Gia Khánh, bọn họ đang lùng bắt Quách KhuynhTrúc khắp nơi.

Hắncũng biết, hắn và Thẩm Khinh Thiền đều đang trong sự giám sát của họ.

Còn nhưngười nhà đó rốt cuộc có kế hoạch gì, vì sao tới giờ vẫn chần chừ chưa độngthủ, hắn lại chẳng rõ chút nào.

Bầutrời đằng xa mây mù rợp mắt, một trận gió mưa sắp tới.

Tronglòng hắn nghĩ thầm, cái gì nên tới thì để nó tới nhanh một chút đi! Cái gì nênkết thúc cũng để nó nhanh nhanh kết thúc.

Xét chocùng, cuộc đời này ngoài thù hận, còn những chuyện khác nữa phải làm. Còn rấtnhiều, rất nhiều chuyện nữa.

Hắnmuốn nói với đại ca suy nghĩ này, nhưng trong lòng hiểu rõ đại ca sẽ không thấuhiểu… Đại ca chỉ sống vì thù hận.

Đúngvào lúc ấy, một bàn tay không biết từ đâu thò ra, giữ lấy chân hắn suýt nữakhiến hắn ngã nhào.

Hắn cúiđầu nhìn xuống, đó là một gã ăn mày lê lết bên vệ đường.

Khuônmặt người đó chẳng thể coi là mặt, khắp mặt mưng mủ máu me, trông rất đáng sợ.

Chorằng người này muốn xin ăn, hắn vội rút trong người ra một mẩu bạc.

Ngườikia giọng khàn khàn, ú ớ hồi lâu mới thốt: “Lưu… Lưu đại hiệp?”.

Lâu lắmrồi hắn không nghe thấy có người gọi mình như thế!

Tronglòng chấn động, hắn nhìn kỹ lại người ăn mày, nhưng nhìn lâu lắm rồi mà vẫnkhông nhận ra.

“Chúngta… có quen biết à?”, cuối cùng hắn hỏi.

“Ở tâybắc từng gặp mặt một lần… Tỷ đao đại hội.”

“Thứcho tôi mắt kém…”

“Tôi làTiểu Sái”, người kia nói: “Ngân đao Tiểu Sái”.

QuáchKhuynh Quỳ giật mình biến sắc. Chỉ cần từng lăn lộn trong giới võ lâm tây bắc,không ai là không biết Ngân đao Tiểu Sái. Nếu như người lăn lộn chốn ấy lạitình cờ cũng luyện đao, thì chắc chắn không thể không nhận ra Ngân đao TiểuSái.

QuáchKhuynh Quỳ kinh ngạc: “Ngân đao Tiểu Sái, huynh… huynh sao lại tới chỗ này?”.

“Nói radài lắm, không nói thì hơn”, người nọ động tác cứng ngắc, rõ ràng đã bị trọngthương, lúc nói chuyện cổ họng khò khè, giống như có đờm tắc lại: “Nể tìnhchúng ta có quen biết, huynh có thể giúp tôi một chuyện chăng?”.

QuáchKhuynh Quỳ từng nghe nghe những truyền thuyết, thần thoại về nhân vật này. Ngânđao Tiểu Sái, lão đại của tây bắc thập bát đao khách, năm xưa là một nhân vậtvang dội đến mức nào!

Hắn cúixuống đỡ Tiểu Sái lên: “Giúp chuyện gì? Nói đi!”

“Tôi…không đi nổi, có thể phiền huynh đưa tôi tới chân núi Thanh Lĩnh không?”

“Yêntâm, huynh định bao giờ thì đi?”

“Bây…bây giờ được không?”

“Được.Hay là tôi đưa huynh tới khách điếm một chuyến? Tôi muốn đưa bằng hữu của mìnhcùng đi một thể?”, hắn đưa cho một gã bán hàng rong mấy đồng, nhờ hắn giúp gọimột cái kiệu.

“Đa tạ!Thanh Lĩnh sơn cách đây không xa.”

“Tôibiết. Huynh có chuyện gì phải làm ở đó sao?”

“Tôimuốn nhìn mặt con trai… lần cuối.”

Ăn mộtbữa cơm no, uống hai bát rượu mạnh, tinh thần của Tiểu Sái xem ra đã khôi phụckhông ít, chí ít thì đã không còn nói năng khàn khàn nữa. Đường Hành cười hỏi:“Mười năm trước, Sái đại ca là một nhân vật hô mưa gọi gió trên đao bảng, khinào có thời gian rảnh chúng ta hẹn tỷ thí một trận chăng?”.

Chưadứt lời, Thẩm Khinh Thiền đã đưa chân đạp hắn một cái dưới gầm bàn: “Để Sái đạica kể cho chúng ta rốt cuộc xảy ra chuyện gì đã.”

TiểuSái liền kể lại chuyện Đinh tướng quân xuất binh hủy diệt tận gốc Thần Thủytrại, trên mặt ba người kia đồng thời lộ vẻ thương xót.

“Gã họĐinh kia nhất quyết cho rằng tôi đem người cướp mười tám vạn quân lương, thựcra hôm đó bọn tôi vốn không hề xuống núi”, Tiểu Sái nói.

“Nhưngmà rốt cuộc huynh có biết khoản tiền ấy đi qua đây không?”, Đường Hành hỏi.

“Nếu làngày trước tôi chắc chắn biết. Nhưng lần đó, trong trại bọn tôi có mấy ngườikhông biết ăn phải cái gì, trong một đêm mắc phải bệnh lạ, toàn thân trên dướinổi đầy mụn đỏ. Tiếp đó là sốt cao, lở loét. Mười ngày đầu đã chết mất năm vịhuynh đệ. Dần dần người mắc bệnh càng lúc càng nhiều. Tôi vội vàng phái ngườixuống núi mời đại phu. Đại phu tới cũng không biết là bệnh gì, chỉ nói có lẽ làbệnh ngoài da. Cả tháng ấy tôi đang lo liệu chuyện này… Nếu không phải mọingười đều lâm bệnh, họ Đinh kia há có thể một đêm diệt sạch Thần Thủy trạisao?”, Tiểu Sái nện xuống bàn một quyền căm phẫn nói.

QuáchKhuynh Quỳ hỏi: “Liệu có phải người trại khác làm không?”.

TiểuSái lắc đầu: “Trừ Thần Thủy trại, trong Thanh Lĩnh sơn chẳng ai có gan động tớiđồ quan phủ. Ngay cả bọn tôi cũng phải cân nhắc kỹ được mất mới hạ thủ… Nói chocùng cũng là số lượng lớn bạc nhà quan, quan phủ truy đến cùng ắt sẽ phái binhđoạt lại. Cướp bạc đương nhiên sảng khoái, nhưng phiền phức phía sau không saolường hết. Huống chi muốn đem mười tám vạn lượng bạc thần không biết quỷ khônghay vận chuyển lên núi tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng, ít nhiều gì cũng sẽbại lộ chút dấu vết”.

ĐườngHành nói: “Nói như vậy, trước mắt huynh chẳng có chút đầu mối nào rồi”.

TiểuSái nói: “Một chút cũng không. Tôi chỉ đành thừa nhận là chúng tôi cướp, chẳngqua là đã nhờ bằng hữu đem giấu ở chỗ bí mật. Đinh tướng quân mới thả tôi ra, chotôi mười ngày bắt tôi tìm bạc về”.

ThẩmKhinh Thiền hỏi: “Còn bao nhiêu ngày nữa thì đến hạn chót?”.

“Nămngày.”

“Huynhxoay được bao nhiêu bạc rồi?”

“Khônggiấu mọi người, Đinh tướng quân đã chặt ba ngón tay đứa con trai sáu tuổi củatôi, còn tuyên bố sẽ đem tám mươi lăm người đàn bà, trẻ con còn lại băm thànhtương thịt. Trong trại vốn còn mấy nghìn lượng bạc vụn sớm đã bị quan binh cướpsạch. Trong cơn tuyệt vọng, tôi bèn xuống núi cướp chi phiếu của một thương nhân,định đến Thiên Thuận tiền trang đổi ít bạc. Ai ngờ trong chi phiếu còn nhiềutiêu ký bảo mật tiền không tới được tay, thiếu chút nữa là bị người ta tóm. Mộtvị huynh đệ muốn giúp tôi, đêm đó một mình tới tiền trang ấy cướp bạc, bất hạnhbị bảo tiêu một đao chém trúng, bỏ mạng tại chỗ! Ngày hôm sau tôi nghe được tinấy, muốn đi nhận lại xác”, hắn cười thảm: “Cho nên mới bị đánh thành ra thếnày. Không những không xoay được bạc, thiếu chút nữa mạng cũng mất luôn. Mườitám vạn lượng bạc, con số lớn đến thế, muốn cướp cũng không cướp được, bảo tôiđi đâu xoay được đây?”.

QuáchKhuynh Quỳ nghĩ một chút rồi nói: “Xem ra trước mắt chỉ còn một cách, chính làlén lút cứu tám mươi lăm người kia ra”.

TiểuSái cười khổ: “Ai giúp tôi cứu cơ chứ?”.

QuáchKhuynh Quỳ đáp: “Tôi”.

ThẩmKhinh Thiền chỉ vào mũi mình nói: “Còn tôi nữa”.

ĐườngHành cũng nói: “Đệ cũng đi”.

MôiTiểu Sái máy động một lúc, rồi không nói gì, vành mắt đã ươn ướt, hồi lâu mớinói: “Các vị vốn chẳng quen biết tôi, chớ có đi uổng mạng”.

QuáchKhuynh Quỳ vỗ vai gã, nói: “Ai nói là bọn ta sẽ uổng mạng? Chúng ta nhất địnhsẽ sống quay về! Con trai huynh cũng sẽ sống sót trở về!”.



Lúcbình minh lặng lẽ tới, Tô Phong Nghi vẫn chưa hề chợp mắt, nàng cứ đi miết vềphía trước.

Nàng đãđi trọn một vòng thành Gia Khánh, hỏi thăm tung tích Tử Hân tứ xứ.

Đến chỗnào, nàng cũng hỏi cùng một câu: “Xin hỏi lão tiên sinh, người có nhìn thấy mộtvị giang hồ lang trung đầu đội nón rộng vành, tay chống trượng không?”.

Cóngười nói không thấy, có người nói từng thấy qua.

Lầntheo phương hướng vài người chỉ cho nàng, rôt cuộc nàng cũng tới được một ngãrẽ, cứ tới ngã rẽ nàng thường chẳng biết theo đường nào. Sau đó nàng sẽ lạigiống như một con ruồi vo ve dò hỏi khắp nơi.

Trướclúc đi, Đường Hành hỏi nàng có cần hắn đi cùng không, Tô Phong Nghi nhảy dựnglên: “Không, không, không, không! Huynh chớ có đi cùng muội!”.

ĐườngHành lo lắng nhìn nàng, than thở: “Được rồi, ta không đi với muội. Có điều muộicó chịu nghe ta khuyên một câu không?”.

“Nóiđi!”

“Gặpđược Tử Hân thì đừng giải thích gì cả, cũng chớ có thừa nhận gì.”

“Nhưngmà…”

“Tin tađi, như thế sẽ tốt cho muội hơn.”

“Đượcrồi, có điều”, trong mắt nàng nước mắt long lanh: “Muội còn có thể gặp được TửHân không? Huynh… huynh ấy vẫn sẽ… vẫn sẽ…”.

ĐườngHành chăm chú nhìn nàng, nói: “Huynh ấy sẽ”.

Lúc rađi tâm tình nàng hoảng loạn, vừa bước khỏi cổng thành, Vương Lộc Xuyên đã đuổitheo đằng sau.

TôPhong Nghi mặt đầy nước mắt, nói: “Chớ có đi theo muội”.

“Muộibỏ quên cái hũ”, hắn cười, tay nâng nâng cái hũ đồng đen sì sì: “Muội vốn là ngườitỉ mỉ, sao bây giờ lại biến thành đãng trí thế?”.

Nàng bỏcái hũ vào bọc vải trên lưng ngựa, nói: “Đa tạ”.

“Muộimuốn đi đâu?”

“Huynhhỏi làm gì?”

“Ta đicùng muội.”

“Đừngđi theo muội.”

“Trờitối rồi, bên ngoài rất loạn, ta không yên tâm”, hắn cười và nói tiếp: “Dù thếnào, hiện muội vẫn là vợ chưa cưới của ta”.

“Đừngđi theo muội! Không được đi theo muội!”, Tô Phong Nghi đột nhiên phát cáu, thétvào mặt hắn: “Không được đi theo muội!”.

“Chớ cónổi cáu lên thế”, hắn chẳng buồn nghe, cứ theo nàng như cũ.

TôPhong Nghi hỏi thăm người qua đường tung tích của Tử Hân, Vương Lộc Xuyên thìđứng một bên lặng lẽ nhìn. Hỏi thăm xong xuôi, nàng lên đường, hắn liền theongay phía sau.

“Hắn làgiang hồ lang trung, đi khắp giang hồ, muội làm thế nào tìm được hắn đây?”,thấy Tô Phong Nghi cứ đi mải về phía trước, hắn không nhịn được mà bực bội.

“Khôngliên quan tới huynh.”

“Saolại không liên quan tới ta? Muội không tìm được hắn, vậy thì hôn sự của chúngta có hy vọng rồi”, hắn đưa một bông xuân cúc lên ngậm vào môi, thoải mái nói:“Ta hận hắn chẳng vĩnh viễn biến mất luôn cho xong”.

TôPhong Nghi ghì cương ngựa, quay sang nhấn từng chữ với hắn: “Chớ có hy vọng.Cho dù Tử Hân vĩnh viễn biến mất, muội cũng sẽ không gả cho huynh. Huynh khôngcần theo muội, muội sẽ không đổi ý đâu”.

MặtVương Lộc Xuyên tái xanh giận dữ: “Vì sao chứ? Trừ việc không cổ quái bằng hắn,huynh có chỗ nào không bằng thằng què ấy?”.

“Muộithích huynh ấy!”, Tô Phong Nghi lớn tiếng: “Muội thích Tử Hân!”.

VươngLộc Xuyên quả thực muốn lôi nàng xuống ngựa, quăng xuống cống: “Muội thích cáigì ở hắn? Nói huynh nghe xem”.

“Cái gìcũng thích.”

“Thôiđi, cái muội thích chẳng qua là do muội tự mình tưởng tượng ra thôi. Đợi nhữngthứ ấy biến mất hết, muội sẽ chán thôi.”

“Có lẽhuynh nói không sai”, nàng lạnh lùng, nói: “Nhưng muội ở cùng với huynh chínhlà thiếu thứ đó. Con người huynh không xấu, có điều dung tục không chịu nổi!”.

VươngLộc Xuyên dừng ngựa, trầm mặt nói: “Từ nhỏ tới lớn ta đều nhường muội, muộicàng ngày càng càn rỡ”.

“Ai cầnhuynh nhường muội? Muội ghét nhất chính là lần nào huynh cũng giả tình giảnghĩa nhường muội!”

MặtVương Lộc Xuyên đã tức đến đỏ lựng, đột nhiên túm lấy Tô Phong Nghi lôi xuốngngựa, gào lên: “Im miệng! Con đàn bà đáng chết này!”.

“Huynhxem, lộ nguyên hình rồi nhé!”

“Khôngsai!”, bàn tay to lớn của hắn nắm lấy cổ nàng, kéo mặt nàng tới sát mặt mình:“Ta quên mất, ta còn chưa hôn tân nương của mình đấy. Muội cố ý chọc ta là vìmuội thích bị người khác ức hiếp, đúng không?”.

Nàngngửi thấy mùi rượu nồng nặc trong miệng hắn. Lần đầu tiên nàng phát hiện cánhtay người này to lớn đến thế, cứ như hai cái chân gấu. Bàn tay cũng to tựachiếc quạt. Nàng lật tay tát cho hắn một bạt tay, giận dữ gào lên: “Không đượcchạm vào tôi! Vương Lộc Xuyên, huynh chớ có nghĩ muốn ép tôi làm cái gì! Huynhdám!”.

Khoảnhkhắc ấy, nàng tay đấm chân đạp, thét lên như điên: “Huynh không biết sao? Từnhỏ tôi đã bị ức hiếp quen rồi, đừng ai nghĩ tới chuyện ức hiếp tôi nữa!”.

Độtnhiên nàng lại nhớ tới cái đêm ấy, dưới ánh nến mờ mờ, bàn tay trắng trẻo thôlỗ, khuôn mặt gã, còn cái câu nói kia nữa:

Róttrà cho ta.

Róttrà cho ta. Rót trà cho ta. Rót trà cho ta…



“Này,này, chớ có điên lên được không?”, Vương Lộc Xuyên giữ lấy tay nàng, trên mặthiện lên nụ cười khổ, khẩu khí hòa dịu lại: “Ai dám ức hiếp muội, huynh đánhchết hắn! Huynh chỉ muốn dọa muội tí thôi. Muội nói xem, huynh từng ức hiếpmuội bao giờ chưa? Huynh sao dám chứ?”.

“Thếthì huynh về nhà đi, đi đi! Đi đi! Chớ có đi theo muội nữa!”

“Muộikhông biết trước khi hửng sáng chính là lúc trời đất tối nhất à? Hiện giờ trăngtỏ gió lớn, chính là lúc giết người phóng hỏa. Ta vẫn phải đi theo muội.”

Nàngkhông thèm nói lý với hắn, thấy trước mắt có người hái nấm bèn vung roi địnhđuổi theo hỏi thăm tung tích Tử Hân. Vương Lộc Xuyên chợt gọi nàng lại:

“Vừarồi ta giúp muội hỏi thăm rồi… Hắn ở Sơ An trấn.”



Tiểutrấn cực kì yên tĩnh nhưng đèn đóm sáng trưng.

Tới gầnxem, hóa ra chiếu sáng không phải là đèn mà là vô số đuốc. Không biết bao nhiêuquan binh vây chặt một khu đất rộng với nhà cửa xung quanh tới mức một giọtnước cũng chẳng thể lọt qua. Ở chính giữa khu đất đang đốt một đam 1ửa cháyphừng phừng, rất xa mà vẫn nghe thấy tiếng củi cháy lách tách. Không gian nồngnặc mùi khét khiến người ta khó thở.

Thấybên cạnh có một thôn dân đang thò đầu quan sát, Tô Phong Nghi vội xuống ngựa tảlại hình dáng của Tử Hân. Quả nhiên, thôn dân kia gật đầu nói: “Người cô nươngmuốn hỏi có phải là Diêu đại phu không?”.

TôPhong Nghi nghe thế mừng ra mặt: “Đúng rồi, đúng rồi! Đại thúc, người có biếthuynh ấy ở đâu không?”.

Thôndân chỉ vào giữa khu đất: “Vị ấy vào kia rồi… Đinh tướng quân mời đại phu khắpnơi, dọc dải này chỉ có duy một vị đại phu thì sớm đã bỏ chạy rồi. Vừa hay cóvị giang hồ lang trung này ngẫu nhiên đi ngang qua, còn chẳng đợi Đinh tướngquân phái người tới mời đã tự mình đi vào. Đúng là một người tốt! Không giấu gìhai vị, từ khi ôn dịch phát tác tới nay, chỉ thấy người bên trong nghĩ cáchthoát ra, chứ chưa có ai bên ngoài muốn vào cả”.

Nụ cườiđông cứng trên mặt, Tô Phong Nghi kinh sợ hỏi: “Ôn dịch? Ôn dịch gì?”.

“Khôngrõ nữa. Đã chết hơn ba trăm người rồi. Những người còn lại phân nửa cũng sắpkhông xong”, thôn dân lắc đầu than thở: “Đều là nông dân thật thà lương thiện,cũng không biết kiếp trước gây ra nghiệp gì mà giờ mắc phải cái họa này…”.

“Đạithúc người có thấy Diêu đại phu đi ra chưa?”

“Cái gìmà đi ra?”

“Đi từtrong đó ra.”

“Cônương tìm vị Diêu đại phu ấy có chuyện gì?”

“Cháu…cháu là bằng hữu của huynh ấy.”

“Diêuđại phu không thể đi ra đâu.”

TôPhong Nghi trong lòng lạnh toát, vừa định hỏi tại sao thì chợt nghe trong đámngười có tiếng xáo động, bên tai có tiếng tên bay vun vút, kiễng chân lên ngóthì thấy một người mình bận áo vải xanh trúng tên ngã dưới đất, máu chảy lênhláng, trong tay người đó còn nắm cây cuốc, đang chửi bới bằng tiếng địa phương.Hắn liều mạng muốn từ trong khu đất xông ra ngoài, sắp tới được rào chắn baoquanh thì bị binh sĩ thủ vệ bắn ngã. Mắng được một lúc, tiếng người nọ dần dầnyếu đi, chân hướng lên trời đau đớn giãy vài cái rồi không cử động gì nữa.

Nước mắtTô Phong Nghi bất tri bất giác trào ra, nàng đã hiểu tại sao Tử Hân không thểđi ra rồi.

Chântrời vỡ ra mấy chùm nắng.

Vầngdương vẫn đẹp đẽ như xưa.

Bìnhminh ở Sơ An trấn thì lại khói đen cuồn cuộn, không khí bức bối. Giếng nước khôcạn, mặt đất nứt nẻ, lửa hỏa táng người chết cháy ngày cháy đêm. Mặc kệ Đinhtướng quân đã ra lệnh người còn sống phải mau chóng đem thân nhân đã chết hỏatáng, không ít thôn dân vẫn tin theo tục thổ táng truyền lại từ xưa, thà đểngười chết trơ trọi giữa đường cũng không muốn ném họ vào lửa. Huống chi ngườichết toàn là do mắc bệnh, trừ người thân ra, chẳng ai dám động vào.

Dướimặt trời đầu hè thiêu đốt, thây người biến chất sộc vào mũi không chỉ là mùikhói khét lẹt mà còn cả mùi thây người thối rữa.

Vậy màlại có một nữ nhân còn sống đang nằm giữa đám thi thể thối rữa đó!

Mọingười nói, nàng tên là A Trân, một trinh nữ trong trấn này, mười lăm tuổi đãbắt đầu ở góa thủ tiết, tới nay hơn ba mươi. Từ khi người trong thôn chết điquá nửa, nàng đã mất hết thân nhân nhưng bản thân lại không hề mắc bệnh.

Năm nămnay, nàng yên ổn trong phòng của mình, lấy nghề thêu thùa mưu sinh, cựu kỳ ítra ngoài.

Nàng làmột nữ nhân mỹ lệ, thần thái điềm đạm, dung mạo đẹp đẽ, thân hình mảnh khảnh,tuy không tới mức khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng xứng để cả thôn lấy thếlàm kiêu ngạo. Mọi người bảo vệ nàng như bảo vệ phúc thần của mình. Nhưng, lúcôn dịch tràn đến, trong thôn hỗn loạn, người chết lia lịa, ai cũng tránh mặtnhau, sống chết mặc bây, thân nhân vứt bỏ thân nhân, bằng hữu chẳng ngó ngàngbằng hữu, nên cũng chẳng ai phiền tới nàng. Nam nhân trẻ tuổi mặc kệ có mắcbệnh hay chưa đều tầm hoan hưởng lạc thâu đêm, bọn họ cuồng hoan, hưởng lạc,tìm nữ nhân, muốn tận hưởng hết thời gian cuối cùng của đời người.

Vào cáingày trận ôn dịch trầm trọng nhất, A Trân đột nhiên xuất hiện ở giữa khu đất,trước mắt chúng nhân cởi bỏ y phục, trần truồng nằm dưới đất.

Bất kểthôn dân khuyên thế nào, nàng cũng cự tuyệt mặc y phục, thà cứ thế này mà chếtđi.

Sươngđêm xuống, có người đưa cho nàng một tấm chăn liền bị nàng quẳng ra xa.

Nàngthậm chỉ còn tỏ rõ, nếu có người muốn tìm nàng hưởng lạc, nàng sẽ vui vẻ bồitiếp. Nàng không ngại mắc bệnh, cũng chẳng sợ chết, càng không thèm để ý tớidanh tiết.

Mọingười hỏi nàng rốt cuộc muốn gì, hoặc làm thế cuối cùng là vì cái gì, nàng nói:

“Tôichẳng muốn gì, cũng chẳng vì cái gì.”

Nàngngây thơ vô tội như một đứa trẻ, chỉ một ý nghĩ thoáng qua cũng có thể làm tổnthương nàng.

Lúc TôPhong Nghi nhìn thấy A Trân, nàng đã trong cơn hấp hối. Có nam nhân tìm tớinàng, nàng theo hắn vào phòng mình, cuối cùng, lúc trở ra nàng cũng đã bị lâyôn dịch.

Vết banđỏ từng nốt, từng nốt lan trên da nàng, ban đầu chỉ ở cổ, ở bụng, dần dần liềnthành một mảng, sau đó mưng mủ lở loét.

Gianghồ lang trung kia đưa cho nàng thuốc giảm đau, nàng cự tuyệt uống, cũng từ chốitrị bệnh. Sau đó nàng dần dần không nói được nữa, chỉ đưa đôi mắt đăm đăm nhìnvào bầu trời xanh trên đầu.

Nànggiữ tư thế ấy, nằm bất động đợi cái chết.

Phíađông khu đất chỗ lối ra vào có hai nồi lớn. Một nồi nấu cháo, một nồi đunthuốc. Mỗi khi tới giờ ăn, người còn sống từ trong nhà đi ra, Đinh tướng quânsẽ sai người nhân đó đếm người còn sống.

Trongmột ngày, đây là lúc duy nhất Tô Phong Nghi có thể nhìn thấy Tử Hân.

“Vịlang trung này thật là lợi hại! Ngày đầu tiên đến, không biết làm thế nào đãthuyết phục được Đinh tướng quân đưa hơn chín chục người chưa mắc bệnh tới tăngxá của Tuệ An tự phía tây thôn. Nói là sau ba ngày sẽ kiểm tra lại một lượt,nếu thân thể những người này vẫn không có ban đỏ thì bọn họ hoàn toàn an toàn,có thể thả ra.. Bây giờ người trong đó đều nói Diêu đại phu là ân nhân cứu mạngcủa họ, còn nói muốn lập sinh từ[2] cho vịấy đấy”, thôn dân tán tụng nói.

[2]Lập đền thờ sống để tỏ lòng kính trọng, biết ơn ai đó.

Từ buổisáng, Tô Phong Nghi nhìn thấy từng thôn dân lần lượt đi ngang qua rào chắn,bưng về một bát đầy cháo loãng. Một mạch tới bữa tối nàng vẫn không thấy TửHân. Rào chắn đó và thôn dân ngoài này được ngăn cách bởi mấy hàng binh sĩ,thôn dân mắc bệnh mặt mày tiều tụy, ánh mắt đờ đẫn, Tô Phong Nghi ở bên kia ràochắn hỏi thăm bọn họ, một người trong số đó nói, Diêu đại phu bận chăm sócngười bệnh, không rảnh tới nhận bữa sáng. Cháo của đại phu đều do người kháclấy hộ.

Ngừngmột chút, người kia lại hỏi: “Cô nương là bằng hữu của Diêu đại phu?”.

TôPhong Nghi gật đầu.

“Xinhỏi, Diêu đại phu có phải thần tiên chăng?”

TôPhong Nghi nói: “Không phải”.

“Saođại phu rất ít ăn uống?... Đại phu gần như chẳng ăn gì cả, chỉ uống nước.”

TôPhong Nghi hỏi: “Hôm nay phát cháo gì thế?”.

“Cháolạc.”

“Hômqua thì sao?”

“Bữanào cũng là cháo lạc. Ở đây lạc rẻ.”

“Huynhấy không ăn lạc.”

Ngườikia cảm thấy rất kì lạ: “Trên đời này còn có người không ăn lạc à? Chẳng tráchtrông vị ấy không còn sức lực, chăm sóc bệnh nhân mệt mỏi như thế, bản thân lạichẳng ăn thì làm sao được?”.

TôPhong Nghi nghe thế liền cưỡi ngựa quay đầu phi đi, lúc quay lại bên người đãcó thêm một cái làn trúc.

VươngLộc Xuyên luôn lặng lẽ đi bên nàng, mi mày nhăn tít lại, chẳng nói năng gì.Được một lúc, cuối cùng cũng mở miệng: “Muội định vào sao?”.

TôPhong Nghi gật đầu.

“Muộinhìn thấy cái người trúng tên kia chưa?”

“Thấyrồi.”

MặtVương Lộc Xuyên tái đi: “Bên trong rất nguy hiểm, rất có khả năng muội sẽ nhiễmbệnh”.

TôPhong Nghi đáp: “Muội không sợ”.

VươngLộc Xuyên trầm mặc nhìn nàng, lầm rầm hỏi: “Muội thích hắn đến thế sao?”.

TôPhong Nghi cắn môi gật đầu.

VươngLộc Xuyên đưa tay giữ lấy nàng: “Đưa cái làn cho ta, ta đưa vào giúp muội”.

“Không”,nàng kiên quyết lắc đầu, sau đó ôn hòa nhìn hắn nói: “Bảo trọng nhé, muội điđây”.

Nói rồithúc mạnh ngựa, phóng vọt qua đầu mọi người mà phi vào trong.