Mê Muội Vì Em - Mộc Tuỳ Phong

Chương 8: Bí mật



Gấu Trúc vì muốn trả thù việc Phương Ưu ăn mất cái bánh cô mua ở Disneyland Hong Kong, thế nên quyết định cả tháng này sẽ không thèm đếm xỉa đến cô ấy, còn đặt cho cô ấy một biệt danh mới: “Bánh Bao”, có ý chỉ mặt Phương Ưu to như cái bánh bao.

Phương Ưu đáng thương biết tội của mình, vậy nên mỗi ngày đều mang đồ ăn sáng trưa đến cho Gấu Trúc. Ngày nào cũng nhìn thấy đồ ăn như vậy, Gấu Trúc cũng dần nguôi ngoai, duy chỉ có cái biệt danh kia là chưa bị tước bỏ, còn truyền đến cả tai Thẩm Trác Di và Vân Phi.

“Bánh Bao, hôm nay chị Thẩm có tới không?” Gấu Trúc gõ gõ vách ngăn giữa bàn làm việc của hai người.

“Không.” Bánh Bao thêm một đống đồ ăn vặt vào trong miệng, trả lời: “Cậu hỏi chị ấy làm gì?”

“Thì hỏi thăm chút thôi.” Gấu Trúc nói xong quay qua liếc văn phòng của chủ biên một cái, tay trái cùng tay phải để trước ngực bấm loạn xạ.

Kì lạ, chị Thẩm chưa đi làm, ngay tới cả chủ biên cũng không đi. Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Quay lại nhìn mấy chữ to rõ trên màn hình máy tính: “Sincerely sẽ gặp mặt”, đầu óc chẳng mấy khi linh hoạt của Gấu Trúc bỗng lóe lên một ý nghĩ. Cô đứng lên vỗ bàn một cái, bộ dạng lúc này như mấy sinh viên yêu nước thời cách mạng, hét lớn: “Hai cái con người đó nhất định là lén lút đi gặp mặt Sincerely rồi.”

Bánh Bao hãy còn ngậm kẹo dâu trong miệng. Bị tiếng hét của Gấu Trúc làm cho giật mình, hai hàm răng va vào nhau, đồng thời cũng cắn đứt đôi viên kẹo, một nửa của nó trôi ngay xuống cổ họng cô, chèn ép khí quản. Bánh Bao ho sặc sụa.

“Này, cậu làm sao vậy?”

“A!!!”

“Á! Mình đưa cậu đi bệnh viện nhé.”

*

“Ting ting...” Thang máy dừng ở một tầng lầu đón một dàn các cô gái ăn mặc hết sức kiểu cách, đi kèm với đó còn có một chàng trai cũng hết sức phong độ. Anh ta vừa vào liền chú ý tới hai vị khách nam nữ trong thang máy.

Người nam mặc lễ phục nhưng thái độ có phần ngượng ngùng, khi thì lấy gương ra soi khi lại lấy bấm móng tay ra bấm, thỉnh thoảng lại hỏi ý cô gái mặc váy dạ hội màu đỏ bên cạnh.

“Tớ cảm thấy chiếc cà vạt bông bi hồng này rất ấu trĩ, chẳng biểu lộ được sự trưởng thành của tớ. Này, Thẩm Trác Di, cậu có nghe tớ nói không thế. Từ giờ cậu phải nghe lời tớ, biết chưa? Chúng ta là bộ mặt của tạp chí đấy.”

Cô gái bên cạnh lén lút thè lưỡi, mặc mấy bộ dạ phục kiểu này khiến cô không thoải mái. Mà cái vị Sincerely kia không biết là thần thánh phương nào, cùng lắm chỉ là một tác giả mới bạo hồng thôi mà, làm sao xứng đáng có mặt mũi lớn như vậy?

Hơn nữa, chung quy cũng chỉ là một buổi phỏng vấn, không phải là sẽ có hai cái bàn, tôi ngồi cô ngồi, tôi hỏi cô trả lời thôi sao? Thế mà vị tác giả đó đã bao cả tầng 22 của cao ốc Kim Mậu, thiếp mời còn viết mấy chữ rõ ràng: Chỉnh trang dự họp. Thẩm Trác Di thầm thở dài một hơi, chân mang giày cao gót lại càng khiến cô không thoải mái.

“Sao vậy?” Vân Phi nhìn Thẩm Trác Di một lượt: “Thế này không phải vô cùng tốt sao, không ngờ cậu cũng có ngày trông thế này, thật đúng là, Phật dựa vào kim trang, người dựa vào quần áo, có tư chất đấy.”

“Vân Phi, nếu cậu mà còn đứng nói chuyện không thấy đau lưng thì tôi sẽ không ngần ngại dùng đôi giày cao 7cm gót nhọn như compa này đạp mạnh lên đôi giày da bóng loáng của cậu..."

Vân Phi nghe đến đó, hít một hơi, theo bản năng thu chân về phía sau một chút.

“Thôi được rồi, tớ không nói nữa.”

“Chủ biên." Thẩm Trác Di như muốn nói gì rồi lại thôi, trong lòng lại bắt đầu thấp thỏm: “Cậu nói xem sao tớ cứ cảm thấy bất an ấy? Tớ có linh cảm sẽ có chuyện gì đó xảy ra.”

Vân Phi khinh thường liếc cô một cái, lấy trong túi ra một miếng băng keo cá nhân hình Hello Kitty, oạch một cái vỗ lên trán Thẩm Trác Di: “Dán vào, trấn trạch*, an thần.”

*Nghi thức trấn trạch được thực hiện nhằm phòng những năng lượng xấu xâm nhập. Mà cái đó là dành trấn nhà trấn cửa, ở đây anh Phi troll là chủ yếu :)))).

*

Hoa Hi Mạt đang ở trong phòng nghỉ ngơi, rèm cửa sổ bên cạnh dĩ nhiên đã kéo ra, bộ sô pha màu vàng nhạt như hòa vào bầu không khí mờ mịt của đất trời, bên dưới cửa sổ sát sàn là thành phố nhộn nhịp người xe.

Nơi đó có ai, tri kỷ năm xưa có còn quay lại?

Tôi vẫn ở đây chờ người, nhưng liệu người có còn nhớ lời hứa của chúng ta?

Đứng dậy, hà hơi lên cửa kính, viết lên 3 chữ: “Mộng Phù Hoa". Ba chữ này chính là quá khứ hệt như ảo cảnh trong mơ của hai người họ. Cùng xuất thân là đại tiểu thư, dù không có những nỗi lo vật chất như người thường nhưng vì quá đủ đầy nên họ cũng mất đi sự theo đuổi mà đời người nên có.

“Hoa Đoan Y, giấc mộng của em là gì?”

“Hả?”

Người đối diện trầm mặc một hồi, nhìn gò má cô ấy, Hoa Đoan Y có một cảm giác muốn xoa xoa nó. Người này sống mũi cao, gương mặt kiêu sa mịn màng. Nhắm mắt lại mà Hoa Đoan Y vẫn cảm nhận được đôi mắt của người ấy, một cảm giác rất sâu xa.

“Đôi mắt em đen thật đấy.” Cô nói: “Tôi rất thích em đặc biệt như vậy.”

Hoa Đoan Y bỗng cảm thấy hồi hộp, biểu hiện bối rối hệt như người bị phát hiện nhìn trộm. Đang không biết phải giải thích thế nào thì người kia đã ngả đầu lên đùi cô.

“Đừng nhúc nhích, cứ ngồi yên đấy để tôi nghỉ ngơi một lát.”

Hoa Hi Mạt thở dài một hơi, mấy ngày gần đây, từng mảng ký ức như những thước phim cũ nát cứ đứt quãng hiện lên trong đầu cô, ngay cả cảm giác khi ở bên người ấy cũng bùng lên mãnh liệt.

Trải qua một thế kỷ chuyển thế luân hồi, chị cũng nên xuất hiện đi... Triều Tịch.

“Ai đấy?” Hoa Hi Mạt giật mình nhận ra trong phòng có người. “Mau ra đây!". Một ý nghĩ lóe lên trong cô, nếu người nọ là người bên kia thì mình cần phải xử lý sạch sẽ bằng không hậu hoạn vô cùng. 

Tiếc là lúc này Đoàn Dữ Thành lại không có ở đây, nếu có thì việc này nhất định sẽ được anh xử lí gọn gàng.

Hoa Hi Mạt hừ lạnh một tiếng, ngón tay khẽ chuyển động, muốn nhấc cái ghế được người kia sử dụng làm bình phong lên. Ghế sô pha rung rung, từ từ bay lên, ánh mắt sắc bén của Hoa Hi Mạt nhanh chóng thấy được một đôi giày da, cô cau mày --- Là hắn.

Cô hắng giọng một cái, nhẹ nhàng thả ghế sô pha xuống mà không bị người kia phát hiện.

“Giám đốc, sao anh lại ở đây?”

Người kia là người đã xuất bản cuốn “Mộng Phù Hoa” của Hoa Hi Mạt, Đỗ Tử Đằng. Hắn ta vì muốn tránh né cô vợ bé xuất hiện đột ngột nên bắt buộc phải trốn vào phòng nghỉ của Hoa Hi Mạt, chỉ là lúc hắn đến cô không có ở đây.

“Sincerely, ha ha, đúng là tôi.” Đỗ Tử Đằng chà xát hai tay, cái động tác mà những ông chú nông dân lương thiện trung hậu vẫn hay làm, nhưng thực chất là vì đang xấu hổ: “Là thế này...”

Nhưng Đỗ Tử Đằng tiên sinh tạm thời chưa có ý tưởng nào để mà diễn thuyết phân bua, tuy rằng hắn làm nhà xuất bản nhưng khả năng viết lách của bản thân lại gần như bằng không, hắn thấy người ta nói rằng truyện của Sincerely rất có tiềm năng kiếm lời, thế là nhanh chóng gật đầu đồng ý hợp tác tận lực lăng xê.

“Đỗ tiên sinh yên tâm, mọi việc chút nữa tôi sẽ sắp xếp thỏa đáng, anh không cần lo lắng.” Hoa Hi Mạt hiểu ý cười cười: “Tôi có việc nên xin phép ra ngoài trước, anh cứ ở lại đây nghỉ ngơi.”

Đỗ Từ Đằng đương nhiên muốn ở lại nơi này tránh sóng gió, hắn còn đang tính tìm lý do để ở lại. Không ngờ Hoa Hi Mạt chủ động đề xuất, hắn cầu còn không được liền vui vẻ đáp ứng.

Hoa Hi Mạt đi ra ngoài, đóng cửa lại cho người bên trong, vừa khóa cửa, dường như cô cảm giác được trong hành lang có một tia ánh mắt, nhưng khi cô nhìn qua thì ánh mắt đó chợt biến mất. Cô lắc đầu, cầm áo khoác trong tay nhưng không biết đi đâu.

Có việc chỉ là một cái cớ để cô ra ngoài, căn bản vì cô không muốn ở chung một phòng với đàn ông.

Nhớ tới tầng 22 chắc sẽ có  chút rượu vang, Hoa Hi Mạt hơi suy tư, cô muốn nhanh chóng đi xuống hòa vào dàn khách mời, sau đó từ từ thưởng thức rượu ngon cũng khá là thú vị.

Hơn nữa ---

Cầm áo trên tay bỗng nhiên căng thẳng, Hoa Hi Mạt mím mím môi dưới.

Hơn nữa, có thể cô ấy cũng ở trong số đó...