Mê Muội Vì Em - Mộc Tuỳ Phong

Chương 7: Ảo giác



“Cậu thế nào rồi?”

Đây là câu nói đầu tiên Thẩm Trác Di nghe được sau khi cô tỉnh lại, phát hiện ra mình đang nằm trong chính phòng trọ của mình, trên người còn đắp chiếc chăn màu lam nhạt. Mà ngồi ở mép giường hỏi cô không phải là cô gái kỳ lạ của ngày hôm qua, mà là thủ trưởng kiêm bạn đại học của cô - Vân Phi.

Vân Phi thấy Thẩm Trác Di tỉnh lại, bỏ chiếc bấm móng tay trên tay xuống, ánh mắt lộ vẻ quan tâm.

Nhưng Thẩm Trác Di biết, Vân Phi dù quan tâm cô thế nào đi nữa thì anh ta cũng chỉ là một nhà tư bản. Mà bản chất của tư bản chính là bóc lột hết mức có thể tầng lớp lao động. Hiện nay Vân Phi chỉ có thể dùng sức lao động của một người, người đó lại ngã bệnh, cái này đối với tạp chí thật là một điều bất lợi, bởi vậy Thẩm Trác Di đối với sự quan tâm của Vân Phi cũng không để ý lắm.

“Vẫn ổn.” Thật muốn mau mau đuổi người này đi, Thẩm Trác Di đưa mắt quan sát bốn phía xung quanh, trong đầu tràn đầy thắc mắc làm sao cô có thể về được nhà, rõ ràng hôm qua còn ở Bound18 cơ mà.

Cô hơi vặn vẹo cổ, bỗng nhiên nhớ lại hôm qua tựa hồ có người bóp, liền ngẩng đầu lên hỏi Vân Phi: “Cậu nhìn xem cổ mình có vết gì không?”

Hai mắt Vân Phi sáng lên, tiến lại gần quan sát cái cổ trắng xinh.

“Có không hả?” Thẩm Trác Di hơi mất kiên nhẫn, cô gấp gáp muốn biết chuyện đã xảy ra cùng người kia không phải một giấc mộng, tại sao Vân Phi lại ở đây, tại sao cô về được nhà?

“Ngoại trừ da thịt trắng nõn ra còn lại đều không thấy gì hết.” Vân Phi trả lời, từ bên trong túi của mình lấy ra một lọ kem dưỡng da, bôi bôi lên mu bàn tay cô: “Làn da dạo này thô ráp hơn rồi, cậu không chăm sóc nó sao? Kem này là sản phẩm số một trên mạng đấy, có thể biến tất cả gái già 30 thành em gái 18.”

Thẩm Trác Di sớm đã quen với tính cách nhạy cảm này của hắn, hồi đại học còn tưởng anh ta là gay nên mới đồng ý kết bạn không nghĩ ngợi gì, ai ngờ đâu sau này anh ta lại thích cô. Từ đây cô có thể rút ra được kết luận, những người có hành động giống gay không nhất định phải là gay.

“Không cần đâu, cảm ơn.” Thẩm Trác Di phất tay: “Vân Phi, sao mình lại ở nhà? Cậu đến lúc nào vậy?”

Vân Phi ngừng lại một chút, đưa tay đặt lên trán cô: “Cũng không sốt, sao lại nói sảng gì vậy? Từ lúc rơi xuống nước tại bến cảng Victoria về, không phải cậu vẫn nằm nhà ngủ ngon sao?”

Thẩm Trác Di đẩy tay Vân phi ra, cách xa anh ta ra một chút.

“Vậy ra cô ấy chỉ là một giấc mơ thôi sao?”

“Cô ấy nào vậy?” Vân Phi nhíu mày liếc Thẩm Trác Di một cái: “Lần này có thể trở về, mạng cậu cũng lớn lắm đấy. Các tòa soạn lớn nhỏ không biết tình hình cụ thể thế nào ấy vậy mà cũng viết bài, “Cô gái bí ẩn trên tàu Hoàng Gia rơi xuống nước”, nghe xong tiêu đề đảm bảo cậu nhất định phát hỏa.”

“Hả?” Thẩm Trác Di nghe xong sững sờ, hai tay nắm lấy tay Vân Phi lắc lắc: “Chủ biên, cậu phải cứu mình, chuyện này mình gánh không nổi.” Vân Phi bị động tác của Thẩm Trác Di dọa, giơ tay ra hiệu ngừng lại, người sau cũng hiểu nên yên lặng nghe chỉ thị của anh.

“Không thành vấn đề." Nói rồi đưa tay ra trước mặt Thẩm Trác Di ngoắc ngoắc: “Đưa đây.”

“Cái gì cơ?” Thẩm Trác Di ngơ ngác.

“Tư liệu về Sincerely, cậu khó khăn lên được chuyến tàu đó, ít nhiều cũng phải kiếm được chút thông tin chứ, một chút thôi cũng được.”

Thẩm Trác Di hoảng hốt, đẩy tay anh về: “Chẳng có gì cả.”

*

Cùng lúc đó, trong nhà hàng xoay của cao ốc Kim Mậu, vị trí sát cửa sổ. Một cô gái khí chất ngút ngàn đang lặng lẽ ngồi đó, trước mặt cô là một đĩa sườn cà ri mới bưng lên hãy còn bốc lên hơi nóng, nhưng dao nĩa bên cạnh vẫn chưa hề động đến.

Tay phải chống cằm, đăm chiêu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, mắt hướng theo những con thuyền đang trôi trên sông Hoàng Phố chờ nó đi đến một vị trí nhất định, hoặc là nhìn Bound18 ở phía đối diện.

Cô ấy có khỏe không nhỉ?

Nghĩ đến người con gái ấy, lòng cô chợt cảm thấy ấm áp, cảm giác như được ngâm mình trong suối nước nóng ở Hokkaido vậy.

Tay trái cầm ly, nhìn thứ chất lỏng màu vàng, cau mày.

Loại đồ uống thiếu hài hòa này làm cho cô có cảm giác không thoải mái, dừng một chút, không nhịn được liền bấm chuông kêu người phục vụ đổi loại.

Một người yên lặng đi tới bên cạnh, trông quần áo có vẻ như là phục vụ ở đây.

“Cảm phiền anh, giúp tôi đổi...”

“Sincerely.” Người kia mở miệng, anh ta đứng thẳng trước mặt cô, dùng thân hình che khuất tầm mắt những vị khách khác: “Thì ra cô ở đây.”

“Vâng.” Vẻ mặt Hoa Hi Mạt hết sức bình tĩnh, không có bất kỳ tia kinh ngạc nào, ngược lại còn dời tầm mắt đi, quyết định sẽ tiếp tục ngắm cảnh, không để ý đến phản ứng của người kia.

Đoàn Dữ Thành có hơi bất ngờ, gương mặt tuấn tú nén tia tức giận, nhanh chóng chuyển sang chế độ hòa nhã, tận lực bình tĩnh lại. Lấy khăn lông trắng treo trên tay phải xuống trùm lên chai rượu nho trên khay, rót một ly cho Hoa Hi Mạt.

Nghe thấy tiếng rượu vang lên trong ly, Hoa Hi Mạt chậm rãi quay lại nhìn: “1961? Anh cũng thật có lòng.”

“Rượu ngon để trưng cũng vô nghĩa, chi bằng mang cho cô nếm thử.” Đoàn Dữ Thành đứng thẳng người: “Tại sao hôm đó cô lại cản tôi? Cô gái đó đã nhìn thấy chân thân của cô, tại sao còn giữ lại? Cô đã quên thỏa thuận giữa chúng ta rồi sao?”

“Đừng động vào cô ấy, ngoài việc đó ra, còn lại tùy anh.” Hoa Hi Mạt cầm ly rượu lên lắc lắc, chăm chú nhìn màu sắc của nó, quả nhiên rất thuần khiết, chất lỏng màu đỏ nhạt bởi vì lực ly tâm mà xoay xoay bên trong ly tạo thành một lốc xoáy nhỏ, theo sự bất động của ly, nó cũng trở nên yên lặng.

“Người cô đắc tội lần này quả không đơn giản chút nào, cô ta là người đứng đầu Triều Thị, Triều Hề Nhiên. Cô đang yên đang lành chạy sang phòng cô ta làm gì, chẳng lẽ cô ta có liên quan đến người mà cô muốn tìm?”

Hoa Hi Mạt liếc Đoàn Dữ Thành một cái, hiển nhiên là đang trách anh ta quản việc không đâu, môi mím lại nhấp một ngụm 1961, mùi vị thực sự rất thỏa mãn.

“Cảm ơn vì ly rượu, anh có thể đi được rồi.”

Đoạn Dữ Thành siết tay thành nắm đấm, khớp tay trắng bệch, vẻ mặt bình thản bỏ đi.

Hoa Hi Mạt nhẹ nhàng nở nụ cười, trên gương mặt vẫn là vẻ lãnh đạm thường thấy, nhưng trong lòng từng tầng từng tầng sương đang kết lại, nhàn nhạt quay đầu nhìn bờ bên kia, không biết đang nghĩ gì. Một lát sau, cô lấy điện thoại di động từ trong túi áo khoác ra, do dự một lúc mới bấm số.

“Xin chào, tôi là Sincerely.”

“Ồ, chào cô!” Đầu dây bên kia là một người đàn ông trung niên: “Chuyện xuất bản sách tất tần tật đều thuận lợi, cô yên tâm chúng tôi không làm lộ thông tin của cô đâu, cũng sẽ không ép cô xuất hiện trước công chúng.”

Hoa Hi Mạt mỉm cười, vừa gọi điện thoại, tay trái lại vẽ vòng tròn lên kính nhà hàng một cách buồn chán: “Tôi đổi ý rồi, sau khi xuất bản tôi có thể nhận lời phỏng vấn từ giới truyền thông."

Đầu dây bên kia mừng rỡ như điên, vội vàng đồng ý.

“Tất nhiên là được rồi, không giấu gì cô hiện giờ có rất nhiều tạp chí lớn nhỏ muốn phỏng vấn cô, tôi đang đau đầu không biết từ chối họ ra sao đây. Giờ thì tốt quá rồi.”

“Có điều danh sách truyền thông phải do chính tôi sắp xếp.” Hoa Hi Mạt nói xong câu đó, ngáp một cái, tựa hồ có chút mệt mỏi. Thương lượng với bên xuất bản một lúc lại thấy hơi thất thần. Khó khăn lắm mới có thể cúp máy, cầm lấy áo khoác treo trên ghế, Hoa Hi Mạt nhìn đĩa đồ ăn nguội lạnh trên bàn, thật hối hận vì đã gọi nó.

Hoa Hi Mạt đi tới quầy thu ngân để thanh toán, lại được nhân viên báo rằng có người đã trả hết cho cô rồi.

“Ai đã thanh toán cho tôi vậy?”

Nhân viên thu ngân kiểm tra một lúc, sau đó giơ tay chỉ về một góc xa trong nhà hàng, một anh chàng trẻ tuổi mặc vest đi giày tây đang ngồi ở đó vui vẻ nhìn sang bên này. Thấy Hoa Hi Mạt cũng quay lại nhìn mình, anh ta giơ cao ly rượu trong tay lên mỉm cười với Hoa Hi Mạt.

Hoa Hi Mạt gật đầu chào anh ta.

Anh chàng kia cho rằng Hoa Hi Mạt có ý, liền lấy thêm can đảm cộng thêm men lực của Volga*, anh ta lảo đảo đứng dậy, tay trái cầm một chai Volga và tay phải là một chiếc ly rỗng trong suốt.

*Rượu vang Chi-lê

Đoán chừng anh muốn đi tới chỗ cô bắt chuyện, nhưng không ngờ lại bị cô rào trước ngắt lời: “Hình như tôi không quen anh.”

“Vâng.” Anh chàng này diện mạo bảnh bao, thoạt nhìn không giống tay ăn chơi, không biết có phải vì nhìn trúng Hoa Hi Mạt hay không mà khuôn mặt tự nhiên hơi đỏ lên: “Nhưng tôi nghĩ là tôi có quen cô.” Cách nói chuyện của anh ta có phần e lệ, như là cậu chàng mới học yêu.

Hoa Hi Mạt gượng cười, sau đó ưu nhã đi ngang qua anh ta, cố ý phớt lờ mọi động tác của gã trai.

Anh chàng đang muốn nói thêm điều gì đó, bỗng nghe “bùm” một tiếng, chiếc ly trong tay anh ta vỡ vụn thành những hạt bụi, dưới ánh đèn nhà hàng khung cảnh trở nên đặc biệt rực rỡ, nó đẹp hệt như bụi kim cương ở chân núi Phú Sĩ vậy.

“Thưa anh... Rượu của anh...” Đứng trước quầy thu ngân, cô nhân viên chỉ tay vào chai Volga trên tay anh, kinh ngạc thốt lên.

Anh chàng cầm chai rượu trong tay, mồm dần há to, hẳn là anh cũng bị cảnh tượng này làm cho kinh sợ rồi.

Bên trong chai rượu, không hề có tác động ngoại lực nào nhưng dòng chất lỏng lại tự xoay ngược chiều kim đồng hồ như một cơn lốc mạnh mẽ phun trào.

“Thưa anh... Rượu của anh sắp đầy rồi.”

Anh chàng kia cũng thấy rõ sự biến hóa này, chai rượu sắp thấy đáy đang dần đầy lên. Anh muốn nhìn cho thật rõ ràng, bên tai bỗng truyền đến giọng của cô gái:

“Tôi chưa bao giờ nợ tiền ai, tiền trả cho rượu thêm của anh coi như là tiền cơm của tôi.”

===

Chị sợ người ta để ý mà chị hay làm mấy chuyện siêu nhiên quá à Hoa tiểu thư 😀😀😀.

Mà công nhận là bụi kim cương đẹp thật 👌👌👌.

Bụi kim cương (diamond dust) là một đám mây trên mặt đất bao gồm các tinh thể băng nhỏ.

Bụi kim cương thường được quan sát nhiều nhất ở Nam Cực và Bắc Cực. Nhưng có thể xảy ra bất cứ nơi nào có nhiệt độ dưới mức đóng băng. Ở các vùng cực của Trái đất, bụi kim cương có thể tồn tại trong vài ngày mà không bị gián đoạn.

Hiện tượng này được hình thành khi nhiệt độ thấp khiến cho hơi nước đóng băng trong không khí, ánh Mặt trời phản chiếu vào khiến chúng lấp lánh như những viên kim cương đang lơ lửng trong không trung.

Tại Hokkaido, đây được xem là một hiện tượng thiên nhiên kỳ thú và là đặc sản không thể bỏ qua khi đến Hokkaido vào mùa đông. Tương truyền rằng bụi kim cương là dấu chân của các tiên nữ. Vào mùa đông lạnh giá, các tiên nữ giáng trần để giúp đỡ những người lang thang, những lữ khách lạc trong tuyết. 

Người dân Hokkaido cho rằng bụi kim cương là món quà mẹ thiên nhiên ban tặng cho mảnh đất lạnh giá, ít tài nguyên này. Hiện tượng "Bụi kim cương" có thể được nhìn thấy bằng mắt thường vì thế bất chấp cái lạnh âm 25°C, rất nhiều người đã đổ ra đường chiêm ngưỡng cảnh tượng này.