Mây Mù Phủ Kín Trăng Thưa

Chương 6



Tác giả: Gấu

Biên tập: Raph

---

Ẩn sâu trong rừng cây, có hình bóng một người đang cưỡi ngựa trông rất kì quặc, ngựa đi chậm rãi, thế nhưng người ngồi phía trên lại lắc lư không ổn định, nếu nhìn về phía trước còn thấy cái bụng căng phồng trĩu xuống, kề sát vào yên ngựa.

Tống Quân Di không biết mình đã chạy đi bao lâu, chạy được bao xa, y chỉ biết mình đã quá ngưỡng chịu đựng. Bụng hắn không ngừng co thắt và đau đớn, đứa bé trong bụng liên tục thúc xuống phía dưới. Cho dù dải băng quấn bụng được thắt chặt lúc trước cũng không chịu nổi lắc lư khi cưỡi ngựa mà lỏng ra, cái bụng nặng trĩu lao xuống dưới. Một tay y cầm dây cương, chỉ có thể dùng một tay đỡ dưới bụng để giảm bớt khó chịu, thế nhưng cũng chẳng có tác dụng là bao. Y biết mình cần tìm một nơi an toàn để sinh con. Xung quanh ngoài cỏ cây thì chẳng còn gì khác, thế nhưng y chẳng còn lựa chọn nào. Y dừng lại ở một bãi đất trống và tương đối bằng phẳng, khó khăn xuống ngựa. Lúc hai chân chạm xuống đất, cơn đau dồn dập lại ùa tới, hai chân y liền không tự chủ tách ra. Y có thể cảm thấy đầu đứa bé cọ sát vào ống sinh, nóng bỏng. Thân thể không thể giữ được thăng bằng, y dùng một tay đỡ lấy bụng, một tay nắm chặt lấy dây cương để không bị ngã nhào xuống đất khiến cho tình hình càng tồi tệ hơn. Mãi đến khi y cảm thấy cổ họng tanh ngọt, cơn đau mới dần dần giảm bớt, chỉ có điều cảm giác nóng rát giữa hai chân khiến y không thể đứng vững. Xương hông y buộc phải tách ra để dành không gian cho đứa bé khiến hai chân y không thể khép lại, xương sống giống như bị thiêu đốt. Y cố gắng cưỡng bách bản thân hít một hơi thật dài, khó nhọc bước tới một gốc cây gần đó, tìm cho mình một tư thế thoải mái để nghỉ một lát. Y biết mình cần nghỉ ngơi lấy lại sức mới có thể sinh được đứa bé ra. Trải qua một ngày chạy trốn, cho dù là người bình thường cũng cảm thấy mệt mỏi chứ đừng nói một người mang thai đủ tháng sắp sinh.

Tống Quân Di ngồi dựa vào gốc cây, hai chân banh ra một cách khiếm nhã, ống quần ướt đẫm máu và nước ối, nhưng y cũng chẳng còn cách nào. Y cố gắng hít thở, nhắm mắt chờ đợi cơn đau chuyển dạ tiếp theo. Bàn tay y không tự chủ nắm lấy góc áo choàng bên người giống như tìm kiếm chút hơi ấm còn sót lại. Lúc này y chợt nhận ra vào lúc nguy cấp như vậy, y vẫn kịp khoác theo tấm áo của người kia. Y cười trong đau khổ, lòng thầm tự giễu: 'Quân Di à, ngươi còn có tự trọng hay không?'

Ở cách đó không xa, một bóng vó ngựa đang vun vút xé gió xuyên qua hàng cây. Tề Minh cố gắng phán đoán hướng đi của Tống Quân Di bằng cảm giác. Cũng không mất bao nhiêu thời gian hắn đã tìm thấy con ngựa mà người kia cưỡi đang lang thang bên cạnh bờ suối nhỏ. Chỉ một lát sau hắn đã tìm được bóng dáng mình đang truy tìm, hắn lập tức nhanh chóng chạy tới.

Lúc nhìn thấy khuôn mặt người nọ, một cảm giác đau lòng xen lẫn chua xót tràn ngập trong lòng hắn. Khuôn mặt Tống Quân Di trắng bệch, môi không còn chút huyết sắc, hơi thở mỏng manh, đôi tay đỡ lấy vòng eo tròn trịa, dưới thân lộn xộn và nhếch nhác không chịu nổi. Hắn đưa tay chạm vào khuôn mặt người nọ, nhẹ giọng gọi tên y.

"Quân Di, tỉnh lại. Ta tới đón ngươi về."

Tống Quân Di nằm mơ một giấc mơ, y mơ về những chuyện từ xa xưa trước kia.

Khi ấy y mới chỉ là một thiếu niên, mới trải qua nỗi đau mất đi phụ mẫu, một mình say khướt đi dọc bờ sông, bị đám lưu manh vô lại bắt nạt phải nhảy xuống sông. May mắn Tam hoàng tử Tề Minh cưỡi ngựa đi qua đó, vớt y lên nhặt về một mạng, sau này cùng y làm bạn.

Khi ấy, Tam hoàng tử Tề Minh mới được sắc phong làm thái tử. Lúc trở về từ trong cung, liền chạy tới phủ nhà y, kiêu ngạo lắc lắc thánh chỉ trong tay cười hỏi y: "Quân Di, ta đã là thái tử, trong nhà còn thiếu một vị thái tử phi, ngươi có nguyện ý làm hay không?".

Khi ấy, để có thể xin vua ban hôn, vị thiếu niên năm ấy quỳ gối ở Kim Loan điện hơn một đêm, xin được tòng quân ra trận, trầy da tróc vảy ở chiến trường sáu năm mới có thể lập công trở về, đổi lấy cái gật đầu từ Hoàng đế.

Khi ấy, y phải học quá nhiều quy tắc trong cung, trong lòng không khỏi giận dỗi sang cả Tề Minh, mấy ngày liền đóng cửa không chịu tiếp khách. Thân là Thái tử, ấy vậy mà lại chẳng chút phong độ nào, trực tiếp leo qua cửa sổ, dúi vào tay y món bánh nhân hoa sen mà y thích ăn nhất.

Khi ấy, y mới mang thai, cả một ngày đều nôn mật xanh mật vàng, hắn lo đến quýnh quáng cả lên. Sau không biết là thăm dò được ở đâu, món mơ chua có thể giảm nôn nghén. Kể từ khi đó, bên người Thái tử điện hạ luôn luôn mang theo một túi mơ chua nho nhỏ.

Khi đó, y mang thai sáu tháng, một mình gạt hắn lên núi thăm phụ mẫu. Hắn từ trong cung về biết được giận vô cùng, cùng ngày liền lập tức hạ quyết tâm không thèm nói chuyện với y. Thế nhưng tối đến lại mang về một chai dầu nhỏ, cởi giày giúp y bóp chân.

Khi đó, y mang thai những tháng cuối cùng, thế nhưng bụng chẳng có vết rạn, là hắn mỗi ngày đều giúp y bôi thuốc mỡ, xoa bóp lưng.

Dù là trong mơ, Tống Quân Di cũng cảm thấy sự chua xót, hối hận tràn ngập cõi lòng. Trên đời này, ngoài phụ mẫu đã sớm mất, có lẽ chỉ có Tề Minh mới là người chăm sóc y, dùng cả tấm lòng chân thành mà đối đãi với y nhất.

Chỉ tiếc y không xứng đáng!

Y bị tiếng gọi dịu dàng bên tai đánh thức, đôi mắt đầy sương mù cố gắng mở ra. Y nhất thời không rõ là mơ hay thực, y nhìn thấy Tề Minh đang lo lắng nhìn mình. Mái tóc chải kĩ đã có chút lộn xộn sau cuộc chiến, trên áo còn có vài vết đao cắt, máu vẫn đang rỉ ra ngoài. Y muốn giơ tay chạm vào, muốn xem là mơ hay thực, vị thái tử điện hạ cao cao tại thượng đã bao giờ chật vật như vậy. Thế nhưng rất nhanh bàn tay đã bị bắt lấy.

"Quân Di, ngươi cố gắng chịu đựng thêm một lát, ta đã cho người đón Tần Thái y, người cũng sắp tới đây rồi."

Giọng nói êm tai của Tề Minh lại truyền tới, y biết mình không phải mơ. Bàn tay hữu lực của hắn đỡ lưng y, muốn đỡ y dậy, thế nhưng hài tử đã sắp trượt ra ngoài rồi, làm sao mà dậy nổi. Y nắm lấy tay hắn, khe khẽ lắc đầu.

"Ta không về được."

Tề Minh không biết tình hình thực tế, thấy hắn nói vậy lại tưởng hắn vẫn giận dỗi, quyết tâm ra đi. Tức giận mắng: "Đã là lúc nào rồi, ngươi còn cứng đầu."

Tống Quân Di không trả lời, cơn đau dồn dập lại kéo đến, y nhăn mày, cả người cũng cong lên vì đau đớn. Đứa bé theo cơn co thắt mà thúc xuống, muốn chui xuống về phía cái đũng quần ướt sũng. Đôi tay Tề Minh còn đang đỡ lấy y, cảm thấy người trong lòng run rẩy, sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch, thân thể run rẩy ưỡn lên, cái bụng nhô ra càng trở nên đồ sộ hơn, hắn nhìn bằng mắt thường cũng có thế thấy cái bụng vốn dĩ tròn trịa lúc này đang thắt lại, run rẩy trĩu xuống giống như giọng sương sắp rơi khỏi kẽ lá. Tề Minh vốn đang tức giận cũng bị làm cho xẹp xuống, một tay xoa lên bụng y nhỏ giọng dỗ dành. 

"Quân Di, ngươi yên tâm, có ta ở đây, cả ngươi và đứa bé đều sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Để ta kiểm tra một chút, nhé?" Dứt lời, bàn tay hắn liền đưa xuống thăm dò phía dưới hai ống quần đẫm máu và dịch ối.

Tống Quân Di vừa bị cơn đau hành hạ đến không còn sức lực, cả người dựa vào Tề Minh. Thế nhưng y hổ thẹn với hắn, bị lòng hận thù mù quáng che lấp mà lừa dối hắn bấy nhiêu năm, hiện giờ còn sắp sinh ra cốt nhục của người khác. Tống Quân Di, ngươi có tư cách gì nằm trong vòng tay của hắn, dạng chân rên rỉ mà sinh ra đứa bé không phải con hắn. Ngươi xứng đáng đi xuống địa ngục thôi. Nghĩ vậy, y dồn hết sức lực đẩy hắn ra, chịu đựng cảm giác bồn chồn giữa hai chân mà dịch người về phía khác.

"Tạ ơn Thái tử điện hạ tha cho chúng ta một mạng, ngài hãy trở về đi, từ nay... từ nay ta sẽ không phải là Thái tử phi của ngài nữa."

Tề Minh thấy hắn vẫn rối rắm cứng đầu như vậy, không khỏi cười khổ, vươn tay gạt đi mái tóc bung xuống, vén sau tai. Sau đó nhìn thẳng vào mắt y, kiên nhẫn dỗ dành: "Chúng ta gác lại mọi chuyện, sinh đứa nhỏ này ra trước có được không? Đứa bé không chờ được nữa rồi."

Tống Quân Đi không dám đối mặt ánh mắt kiên định của hắn, cố chấp nhắm mắt lắc đầu. "Thái tử điện hạ, ngươi tha cho ta đi, coi như trên đời không còn Tống Quân Di nữa, coi như ta đã chết. Ta cầu xin ngài."

Giữa bọn họ có nhiều 'ân oán' nhiều hiểu lầm như vậy, Tề Minh thấy y như vậy, biết rằng nếu không nói chuyện rõ ràng, thì đứa bé không thể sinh ra được. Hắn đặt y dựa vào gốc cây, ngồi trước mặt y, nghiêm túc nói: "Quân Di, ngươi vẫn sẽ mãi là Thái tử phi của ta, là thê tử của ta. Điều này sẽ không bao giờ thay đổi. Những chuyện khác sau này ta sẽ từ từ nói với ngươi. Bây giờ ngoan ngoãn sinh đứa bé này ra rồi theo ta trở về."

Cho dù là Tống Quân Di đang chịu đựng đau đớn cũng bị thái độ nghiêm túc này làm cho sững sờ. Y nhìn hắn cho đến lúc này vẫn luôn bao dung mình như vậy, trong lòng càng thêm chua xót và hổ thẹn. Y cúi đầu, chớp chớp đôi mắt mù sương, "Ta có lỗi với ngươi như vậy..." Giọng nói yếu ớt như muỗi kêu.

Tề Minh nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cúi đầu hôn lên giọt nước mắt trên gò má, nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể héo rũ của y. "Con người không ai hoàn hảo, chúng ta cũng vậy. Ta cũng có lỗi với ngươi."

Tống Quân Di nghe vậy liền sửng sốt, không khỏi nhìn vào mắt hắn. Nghe hắn nói tiếp. "Là ta làm phu quân chưa đủ tốt. Chúng ta bên nhau từng ấy năm, ta lại không biết gì về vết thương trong lòng ngươi, nỗi oán hận của ngươi. Ta thú ngươi làm thê, lại không tìm hiểu về cái chết của nhạc phụ nhạc mẫu, minh oan cho cái chết của họ, khiến ngươi lầm đường lạc lối, là do ta vô tâm. Là do ta không chu toàn mọi việc, để sự tranh đấu giữa huynh đệ chúng ta kéo ngươi vào vũng bùn. Quân Di, việc ai có lỗi với ai, chúng ta sau này hãy nói, cùng nhau bù đắp, hiện giờ việc cấp bách là để ngươi chuyên tâm sinh đứa bé này, có được không?"

Tống Quân Di nghe những lời này, cũng quên mất đau đớn ở bụng dưới, nhẹ giọng lẩm bẩm gọi tên hắn. "Tề Minh...". Thế nhưng rất nhanh đứa nhỏ cũng nhắc nhở hai người đang chìm vào ân oán này về sự hiện diện của mình. Một cơn co thắt dồn dập kéo tới, Tống Quân Di cảm thấy bụng mình như bị ai đó dẫm lên vặn chặt, đứa bé không ngừng giãy dụa muốn chui xuống.

Tề Minh ngay lập tức bắt tay vào việc, kéo quần y xuống kiểm tra bên trong. Cửa sinh đã mở ra bảy, tám phân, từ bên ngoài có thể thấy cái đầu tròn trịa xù lông lấp ló phía trong. Thế nhưng vẫn còn thiếu một chút nữa mới có thể thật sự chui ra ngoại, liền lớn tiếng động viên Tống Quân Di. "Quân Di, ta thấy đầu đứa bé rồi, ngươi cố gắng chút nữa."

Tống Quân Di cắn môi, cố gắng dùng sức xuống dưới. Y cong chân, dùng tay ấn bụng, dựa theo cơn đau mà rặn thật mạnh. Thế nhưng trải qua một ngày, cho dù có nghỉ ngơi chút ít thì cũng không bõ bèn gì. Đứa nhỏ mới ló đầu ra thì hắn đã thoát lực mà chui lại vào trong.

Cũng không rõ là đã qua bao lâu, có lẽ là duyên thai dược trước kia uống quá nhiều, hay là do y đã kiệt sức, đứa nhỏ vẫn không thể thuận lợi sinh ra. Ý chí của Tống Quân Di bị đau đớn mài mòn, dần dần sinh ra tuyệt vọng. Có lẽ ông trời không muốn tha cho y, tha cho đứa bé trong bụng y, hoặc cũng có thể trong thâm tâm y không hề muốn sinh ra đứa bé này, chí ít là không muốn sinh nó ra trong vòng tay của Tề Minh.

Y bất lực nằm xuống, hai tay buông thõng, mặc kệ cái bụng vẫn đang co thắt dữ dội. "Tề Minh, ta không còn sức, ngươi giúp ta mổ bụng lấy đứa nhỏ ra... đưa tới một gia đình nào đó..."

Tề Minh thấy y giống như con rối mất đi sợi dây điều khiển không chút sinh lực nào, cũng lo lắng vô cùng, biết y trong lòng vẫn còn khúc mắc. Vốn dĩ chuyện này hắn muốn đợi hài tử sinh ra mới nói cho Tống Quân Di, thế nhưng xem ra y không nhịn được nữa rồi.

"Quân Di, ngươi có biết vì sao Tứ đệ cho dù có làm cách nào cũng không thể đẩy ta khỏi vị trí thái tử không?

Tống Quân Di nghe hắn nói cũng sửng sốt, không rõ vì sao hắn lại nhắc tới chuyện này. Là muốn mắng hắn ngu ngốc lựa chọn theo thầm người, giờ muốn tính sổ với mình, không để đứa nó này bình an mà sống sao? Y không khỏi run rẩy muốn khép chân lùi về phía sau, cảnh giác nhìn Tề Minh.

Tề Minh thấy y hoảng sợ, nhìn mình giống như nhìn loài lang thú, không khỏi mỉm cười nắm lấy tay y vỗ nhẹ lên mu bàn tay.

"Năm đó, khi mẫu phi hắn sinh hạ, bà ta một lòng muốn hắn sinh ra vào mệnh đế vương nên đã tìm mọi cách sinh hạ con mình sớm hơn dự kiến. Từ lúc bảy tháng bà ta đã lén lút mua thuộc quan thái y, kích thích chuyển dạ sớm. Kết quả hắn vừa sinh ra đã nhỏ yếu dễ bệnh. Năm hắn ba tuổi mắc chứng thương hàn suýt chút nữa không qua khỏi, các thái y thay phiên nhau hội chẩn, túc trực suốt đêm mới may mắn vớt về một mạng cho Tứ hoàng tử. Thế nhưng kể từ đó hắn suốt đời mang theo bệnh, sau này không thể có con nối dõi. Việc này là bí mật trong cung, nên ngoại trừ mẫu phi, phụ hoàng và ta thì cũng không có người nào khác biết được. Có lẽ sau này hắn lớn, có kẻ tiểu nhân nào đó lòng mang tâm tư nên đã cho hắn biết, rốt cục lại khiến hắn mang theo thù hận và tâm lí vặn vẹo như vậy." 

Nói tới đây hắn dừng lại một chút, thoả mãn quan sát sắc mặt Tống Quân Di lúc này biến đổi từ hoảng sợ, chuyển sang bất ngờ, cuối cùng là bối rối. Tề Minh lúc này mới đặt bàn tay lên bụng y, nhẹ giọng nói: "Vì vậy, Quân Di, ngươi có thể an tâm sinh hạ cốt nhục của chúng ta không?"