Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 117



không nhìn thấy ID của hắn cùng thông tin cá nhân, nếu vậy thì chỉ có chức nghiệp là sát thủ lại đang nhận nhiệm vụ mới có kỹ năng “Mai danh ẩn tích”, nếu hắn trả nhiệm vụ, hoặc nhiệm vụ quá thời hạn thì người ngoài mới có thể nhìn thấy thân phận của hắn.

Phong Quang cũng mặc kệ hắn có phải sát thủ hay không, lớn tiếng nói: “Nè, con sóc này là tôi nhìn thấy trước, nó là của tôi!”

“Nhưng hiện tại nó đang nằm trên tay tôi.” Giống như vẻ ngoài bình thường làm cho người cảm giác tối tâm, âm thanh của hắn cũng ấm ách trầm thấp.

“Là anh đoạt lấy, con sóc này là do tôi đánh choáng váng!”

“Chứng cớ.”

“anh…” Nơi này lại không có người khác, công cụ cô đánh choáng con sóc bất quá cũng chỉ là một cục đá, đi chỗ nào mà tìm ra chứng cớ cho hắn? “anh đừng già mồm át lẽ phải, chính anh cẩn thận suy nghĩ, nếu không phải trước đó tôi đánh con sóc hôn mê, nó sẽ khinh địch như vậy bị anh bắt sao?”

“Có một thành ngữ gọi là ôm cây đợi thỏ.”

“Chẳng lẽ nó còn có thể giống như con thỏ tự mình đụng vào cái cây, đem chính mình đụng choáng váng!?”

“Giải thích hợp lý.”

Phong Quang hơi nâng quai hàm, “anh là cố ý gây sự với tôi!”

“Nhìn thấu chân tướng nhanh như vậy, xem ra Hạ đại tiểu thư cũng khôngngu ngốc như trong tin đồn.”

Trong lòng Phong Quang lộp bộp một tiếng, cảnh giác lui ra phía sau từng bước, “anh nói cái gì Hạ tiểu thư?”

Môi mỏng khẽ nhếch, tiếp theo hắn lấy ngữ khí ác liệt nói: “Hạ Phong Quang, thiên kim đại tiểu thư tập đoàn Hạ thị.”

“anh rốt cục là loại người gì? Vì sao biết thân phận thật của tôi?” Phong Quang cũng không bối rối, một dôi mắt đẹp đông lạnh nhìn người chơi nam trước mặt, âm thầm đề phòng.

Người chơi nam lơ đễnh, giọng nói gần như lúc ẩn lúc hiện nói: “Chỉ cần tôi muốn, người trên khắp thế giới này, tôi đều có thể không gì không biết.”

“Vậy anh nói một chút lúc tôi mười tuổi, bảo mẫu chăm sóc tôi là ai? Bà ấy hiện nay bao nhiêu tuổi? Ở đâu?”

“Lâm Tú, bốn mươi bảy, ở tại biệt thự nhà họ Hạ.” Người chơi nam trả lời rất nhanh, “Bà ấy hiện giờ vẫn còn là bảo mẫu của cô.”

Hắn nói hoàn toàn đúng, Phong Quang kinh hãi, “Móa! anh điều tra rõ ràng như vậy, nói đi, anh có phải thầm mến bản tiểu thư hay không?”

Ánh mắt cô nhìn hắn rất là ghét bỏ, giống như là đang nhìn một tên biến thái cuồng theo dõi, điều này làm cho thái dương dưới mũ người chơi nam lại kéo căng lên, “Cho dù phụ nữ trên đời này đều chết sạch, tôi cũng sẽkhông thầm mến cô.”

“Vậy anh thích đàn ông?” Phong Quang che miệng lui về phía sau vài bước, ánh mắt càng thêm ghét bỏ.

Người chơi nam trầm mặt trong chốc lát, “Hạ Phong Quang, tôi tới là muốn cảnh cáo…”

“anh có ý đồ muốn đánh trống lảng sao?” cô đánh gãy lời hắn.

“Tôi muốn cảnh cáo cô không cần lại…”

“anh quả nhiên là đánh trống lảng.”

“… cô lại…”

“anh đã đánh trống lảng, vậy thì tôi nói đúng rồi.” cô lại không lưu tình chút nào đánh gãy lời hắn, “Nếu anh không phải thầm mến bản tiểu thư thì anhchính là thích đàn ông, chậc chậc, muốn dùng loại phương pháp này khiến cho bản tiểu thư chú ý, thủ đoạn này cũng quá thấp kém đi.”

“cô câm miệng cho tôi!” Người chơi nam không thể nhịn được nữa, khôngkhống chế được cảm xúc đề cao âm lượng.

Phong Quang chớp mắt, giống như thật sự bị dọa sợ.

Người chơi nam hít sâu một hơi, lại khôi phục bộ dạng hờ hững, tựa hồ người vừa mới bị tức đến muốn rít gào không phải là hắn, “Hạ Phong Quang, tôi cảnh cáo cô, không cần lại đi chọc giận người không nên chọc, nếu không, tôi sẽ làm cho cô so với bây giờ còn thảm hại hơn.

Tốc độ nói chuyện lần này của hắn rất nhanh.

Phong Quang không nói gì, trong đôi ngươi đen kia không rõ là đang suy nghĩ cái gì.

Người chơi nam vừa lòng cười khẽ trào phúng một tiếng, quay người lại lập tức muốn thong thả rời đi, bỗng nhiên nghe đến cô gái sau lưng dùng âmthanh thanh thúy dễ nghe nói: “Tôi hiện tại rất thảm chỗ nào?”

Bước chân người chơi nam dừng một chút.

Giọng nói của cô rất nghi vấn, không phải giả bộ, mà là thật sự không rõ bản thân thảm ở chỗ nào.