Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tạc Băng

Chương 81



Tiếng kèn này như tiếng vọng u tĩnh xa xa trong sơn cốc, xuyên qua mọi ngóc ngách, tầng tầng lớp lớp xi-măng bê tông, truyền vào ba tầng dưới đất, để tất cả mọi người trong phòng thí nghiệm nghe được nhất thanh nhị sở.

Tiếng thứ nhất, là thú triều đột kích.

Tiếng thứ hai, là thú triều cấp A.

Tiếng thứ ba, là thú triều cấp S.

Tiếng thứ tư…

Kỳ Dương khi nghe được tiếng thứ ba cũng đã bắt đầu hành động.

Trong phòng thí nghiệm hỗn độn chỉ có một mình hắn, hắn rất nhanh đè xuống mật mã tủ sắt nhét cái bọc bình thủy tinh đựng lục thạch vào túi áo. Đồng thời, hắn vừa mới chuẩn bị để Kỷ Kỷ vào trong túi áo áo bành tô trắng, nhưng còn chưa có động tác, liền thấy tiểu gia hỏa kia không chút do dự mà nhảy vào túi áo, ôm bình thủy tinh bóng loáng trong túi áo kia không chịu buông tay.

Thoáng kinh ngạc trong chốc lát, Kỳ Dương liền mang theo tiểu gia hỏa này bỏ xuống một phòng thí nghiệm toàn thiết bị nghiên cứu hướng bên ngoài chạy tới.

Bên ngoài đã là một mảnh hỗn loạn, không ít trợ thủ cùng nghiên cứu viên trật tự tỉnh nhiên mà từ an toàn thông đạo đi ra ngoài, nhìn thấy Kỳ Dương đến, bọn họ nhanh chóng tránh ra một con đường.

Thời gian này, phải càng nhường người có giá trị đạt được cơ hội chạy trốn an toàn.

Kỳ Dương cũng không nhiều khiêm nhượng, hắn nhanh chóng từ cầu thang thoát hiểm đi tới phía trước.

Đứng ở dưới đất chỉ có thể là úng trung tróc miết (úng trung tróc miết: bắt ba ba trong hũ – ra tay bắt địch khi địch không còn đường thoát.-Theo tulishsu, cho dù khả năng địch nhân căn bản không thể công kích đúng chỗ căn cứ trung tâm sở nghiên cứu, bọn họ cũng trước hết từ nơi này đi ra ngoài.

Khi Kỳ Dương xuyên qua thông đạo thật dài cùng hành lang đến ngoài phòng, hắn vừa nhấc đầu liền thấy được không trung bị lửa châm ngập trời. Phía đông xa xôi tất cả đều là bộ dáng tứ bề báo hiệu bất ổn, ánh lửa sáng rực, không khí khẩn trương, từ hơn 10 km truyền tới tiếng gào cùng tiếng hô gọi, đám nghiên cứu viên mới từ trong phòng thí nghiệm ra tới đều lập tức hiểu được đây là xảy ra chuyện gì.

“Kỳ thiếu giáo, mới vừa rồi đã xác định người sở nghiên cứu toàn bộ đã chạy tới địa điểm an toàn.” Một người đàn ông mặc quân trang đầu đầy mồ hôi vội vàng từ chỗ ngoặt chạy tới, tựa hồ là vừa mới tìm được mấy người Kỳ Dương, anh ta lập tức nói: “Giáo sư Tề thỉnh ngài nhanh chóng tìm địa phương tránh né, thỉnh ngài cùng những người khác nhanh chóng cùng tôi rời đi”

Kỳ Dương đánh giá chung quanh một chút xác định trong tòa nhà trống rỗng phải là không có người, mới trịnh trọng gật gật đầu với quân nhân kia: “Được, chúng ta đi.”

Một đội gần mười người rất nhanh xuyên qua hành lang ra cửa lớn sở nghiên cứu, đi về phía sở tị nạn.

Mà ở đê biển cách đó ước chừng 10 km, loại cảnh tượng này đã khiến tiến hóa giả đều có chuẩn bị.

Trải qua hơn bốn tháng địch tập kích thường xuyên đồng thời làm nhân viên căn cứ thương vong, nhưng bọn họ cũng được huấn luyện năng lực ứng chiến. Trong số ít tiến hóa giả tại đây, trải qua hệ thống huấn luyện quân nhân chỉ chiếm bộ phận cực nhỏ, nhưng là dưới dạng áp lực mạt thế thật lớn, chính là dù có người thường mười ngón không dính nước như thế nào, cũng đã định trước sẽ không tầm thường giống trước mạt thế.

Tiếng rút đao kiếm leng keng hữu lực trên chiến trường huyết tinh thỉnh thoảng vang lên, ngẫu nhiên hỗn loạn súng pháo va chạm, một kích liền có thể khiến một biến dị thể cấp A trở thành khói máu.

Trong số tiến hóa giả, giống nhau đều là căn cứ phương hướng dị năng cùng với tiến hóa bất đồng đến lấy vũ khí mình yêu cầu. Mà trong đó, tiến hóa giả có thể thuần thục súng ống chính là số ít, người có thể sử dụng vũ khí Cao Tân càng ít hơn.

Bởi vậy, đại bộ phận người cũng chỉ là dùng trường đao, hoặc rõ ràng là tay không sử dụng dị năng chống lại địch nhân.

Có vũ khí cũng không đại biểu là thực lực tăng lên, đối với người không sử dụng càng có thể là một loại kìm hãm.

Hai người sức chiến đấu đứng đầu ở đây, Cảnh Hạ cùng Ngô Kế Thanh đồng thời tiến công từ hai phương hướng về phía Conger biến dị.

“Trái phòng phải công, tốc chiến tốc thắng, ba đao.”

Cảnh Hạ nói nhanh, cậu cùng với Ngô Kế Thanh liếc nhau, hai người liền lập tức hành động. Tuy rằng quan hệ của cậu cùng với Ngô Kế Thanh vẫn chưa cải thiện, nhưng lúc này một ít chiến thuật chuẩn bị vẫn là bắt buộc.

Qua bốn tháng thời gian, hình thể Conger biến dị này rõ ràng đã vượt qua những gì mọi người đoán trước. Làn da nó so với trước càng như tường đồng vách sắt, Cảnh Hạ loan nhanh một đao chỉ có thể lưu lại bên ngoài thân nó một đạo hoa ngân nhợt nhạt màu trắng.

Cậu kinh ngạc nhìn lưỡi dao hỏng, thân thể linh hoạt tránh thoát đuôi dài của Conger quật tới, trực tiếp ném vũ khí trong tay xuống.

Cảnh Hạ hô lớn: “Ngô Kế Thanh, cậu cũng có thể trực tiếp bỏ binh khí ”

Ngô Kế Thanh nghe vậy lập tức hiểu được, gã trực tiếp ném trường đao trong tay qua một bên. Tiếp theo, nhũ băng rét lạnh đến xương từ chung quanh đại địa thoát ra, phiến băng màu xanh đậm tỏa ra hơi lạnh rét đâm thủng đuôi của Conger đến đổ máu.

“Ngao ngao ngao… Các ngươi đồ nhân loại đáng chết ”

Nói chuyện không còn lắp bắp giống bốn tháng trước như vậy, Conger biến dị mắng lưu loát. Thân thể quá mức khổng lồ khiến nó hành động không có một tia khó khăn, ngược lại nhanh nhẹn phun sét vào hướng Cảnh Hạ cùng Ngô Kế Thanh.

Cảnh Hạ dùng đạn nước bắn tới hướng Conger kia, Ngô Kế Thanh liền lập tức ra tay, ngay một khắc khi nước đó tiếp xúc Conger biến dị liền khiến nó ngưng kết thành băng. Hai người phối hợp hơi dẫn theo một ít mới lạ, nhưng cũng có thể dưới dạng tình cảnh này có một tia cơ hội thở dốc.

Sắc mặt Cảnh Hạ càng ngày càng ngưng trọng, cậu cùng Ngô Kế Thanh liên thủ phối hợp chỉ có thể dưới tay Conger biến dị đạt được cơ hội miễn cưỡng ngang tay. Điều này hết thảy đều đang chứng minh, Conger biến dị này khả năng đã đạt tới tiêu chuẩn cấp SS

Hôm nay, Kỷ Xuyên Trình được phân công đi một chỗ khác hoàn thành nhiệm vụ, ước chừng yêu cầu hơn nửa canh giờ (hơn một tiếng mới có thể đuổi tới.

Nơi đây… Trừ cậu cùng Ngô Kế Thanh ra căn bản không có khả năng có người có thể đủ ngăn trở tên mạnh đến hung tàn này…

“Tô Duy Thượng”

Cảnh Hạ phút chốc kinh hô ra tiếng.

Hành động này khiến động tác của cậu bỗng nhiên đình trệ một cái chớp mắt. Cũng là đột nhiên thất thần như thế, liền khiến cậu bị một đạo sấm sét sắc bén lạnh lùng bổ trúng, cả người lảo đảo về phía sau. Bả vai bên phải Cảnh Hạ toàn bộ bị xuyên thủng, nhưng cậu không có thời gian đi đau đớn mà do dự.

Thời gian này, chỉ còn có Tô Duy Thượng có thể giữ chân thú biến dị này

Cảnh Hạ phóng mắt bốn phía tìm kiếm thiếu niên tinh xảo xinh đẹp kia, nhưng là cùng với từng con thú biến dị lên bờ, thân ảnh cự thú giống như cái núi nhỏ hoàn toàn chặn tầm mắt của cậu, làm cậu căn bản tìm không thấy cái người vừa mới còn đồng thời xuất hiện cùng Ngô Kế Thanh.

Lỗ thủng trên cánh tay phải ồ ồ đổ máu khiến Cảnh Hạ căn bản không có biện pháp đứng dậy, cậu bị một kích của Conger biến dị vừa lúc đánh đùi trái cùng cánh tay phải, miễn cưỡng đứng lên cũng chỉ có thể lui về phía sau. Lúc này thân ảnh của cậu bị một khối đá thật lớn ngăn trở, là không biết bị con thú biến dị nào cắn đứt đê đập, vết gãy trên đá hoa cương rõ ràng ở trước mắt.

“A Xuyên cũng sắp đến … Nhưng hiện tại chỉ sợ chỉ có Tô Duy Thượng có loại lực lượng kỳ quái này mới có thể ngăn cản bước tiến của nó.” Nói xong, Cảnh Hạ liền giãy dụa đứng lên, lẩm bẩm: “Tuy rằng nhân phẩm hắn ta không được, nhưng là dưới vấn đề quan hệ đến sinh tồn của nhân loại này, hắn ta hẳn là…”

“Vèo ——” Một tiếng đánh gãy Cảnh Hạ nói tiếp, trên má phải của cậu như lên tiếng trả lời xuất hiện một vết máu rất nhỏ.

Cảnh Hạ kinh ngạc quay đầu nhìn lại, cậu còn chưa thấy rõ người tới, liền mãnh liệt bị một cỗ lực đạo cực đại đẩy ngã trên mặt đất. Cái gáy đụng mạnh vào đá làm trước mắt cậu ứa ra một mảnh sao vàng, khi Cảnh Hạ tỉnh táo lại, liền nhìn thấy khuôn mặt bạch liên hoa kia đối diện với mình, lạnh như băng lại vô tình.

“Cảnh Hạ, cuối cùng tao đã tìm được cơ hội này”

————

Sở tị nạn tại toàn bộ căn cứ S thị tổng cộng thành lập năm cái, một cái cách sở nghiên cứu chỉ có khoảng 2 km, với nhóm nghiên cứu viên tố chất thân thể đề cao trước mắt chỉ cần không đến mười phút liền có thể tới.

Nhưng hành trình của bọn họ lại trì hoãn ước chừng hai mươi phút, đều không có đến đích.

Một đám chim mắt đỏ từ không trung đột kích, một đàn đông nghìn nghịt chặn bọn họ.

Vài tiến hóa giả Trần trung úy mang đến đều là cao thủ căn cứ S thị, bọn họ vừa che chở nhóm nghiên cứu viên không có dị năng, vừa dùng tốc độ nhanh nhất dọn dẹp chướng ngại đến từ không trung. May mà cũng không có mãnh thú lục địa giáp công, tinh lực của bọn họ coi như có thừa.

Đàn chim biến dị rậm rạp, chim bồ câu, chim đại bàng, chim ô tác, có ít nhất gần trăm con, cứ như vậy vây một đám nhân loại nhỏ. Bên trong bọn họ phần lớn là nghiên cứu viên mặc áo bành tô trắng, tay trói gà không chặt, coi như có thường xuyên giải phẫu thú biến dị, cũng rất ít gặp qua trường hợp rung động như vậy.

Loài chim biến dị rõ ràng so với bình thường nhiều hơn một ít sát khí huyết tinh mù quáng, ánh mắt màu đỏ tươi của chúng nó làm người nhìn không còn dũng khí.

Nhưng người đàn ông thanh tú bị vây giữa đám người lại hai tay cắm trong túi áo, trấn tĩnh nhìn một màn này, giống như giờ phút này bị ngăn chặn đường đi không phải bọn họ. Trong túi áo phải là hamster biến dị lông xù kia, đầu ngón tay còn có thể chạm vào bình thủy tinh bị tên kia ôm chặt lấy.

Kỳ Dương sắc mặt bình tĩnh nhìn một màn này.

Hắn cũng không sợ hãi cái chết, thậm chí là… Còn có chút chờ mong.

Còn sống, đôi khi còn vất vả hơn nhiều so với cái chết.

Một con chim biến dị bị các tiến hóa giả chém giết rơi xuống đất, liền có nhiều con hơn tiếp tục bổ lên. Tự nhiên cũng có người kêu thảm bị cắn đứt cánh tay, tình cảnh vẫn luôn khẩn trương không được cởi bỏ, tựa hồ đang chờ đợi một cơ hội, đánh vỡ cục diện bế tắc này.

Phút chốc, một tiếng kêu to cao vút trầm thấp xuyên thấu tiếng của bầy chim truyền vào trong tai người ở đây. Kỳ Dương kinh ngạc ngẩng đầu, liền thấy đàn chim đông nghìn nghịt kia bỗng nhiên nhường ra một đường, một con ó màu đen biến dị động tác cực nhanh bay tới phía hắn.

Kỳ Dương nháy mắt ngẩn ra.

Con ó biến dị kia tốc độ cực nhanh, công phu chớp mắt liền lẻn đến trước mắt hắn, hắn còn chưa phục hồi lại tinh thần, liền thấy một bóng dáng nhỏ màu đen từ dưới nhảy lên, xoát xoát hai đạo ngân quang vụt qua, liền cào lên trên mặt con ó bén nhọn tàn khốc ra sáu vết máu.

“Lệ lệ lệ”

Tiếng rên rĩ khan khàn từ trong mỏ nhọn nhô ra kia truyền ra, con ó biến dị thê thảm bay đi.

Kỳ Dương kinh ngạc nhìn tiểu hắc tử chặt chẽ ôm chặt bình thủy tinh trong lòng ngực của mình, chuyển thân mình nhỏ nhắn ánh mắt nhìn mình, đắc ý dào dạt, tựa hồ đang chờ đợi hắn biểu dương.

“Kỷ kỷ kỷ kỷ “

Nhưng không đợi Kỳ Dương kịp phản ứng, bỗng nhiên liền thấy tên kia cả người cứng đờ, thân mình nho nhỏ run rẩy nhìn về phía sau hắn.

Trong lòng nhất thời lộp bộp một tiếng.

Kỳ Dương thong thả quay đầu nhìn lại, song mâu dần dần trợn to, vẻ mặt kinh hãi rốt cuộc che dấu không được.

“S…”