Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 333: Quen Là Tốt Rồi



Lôi điện đánh trúng đầu Zombie, một trận đùng đùng không dứt, đầu Zombie cháy đen, dưới ánh lửa chiếu rọi xuống, còn có thể thấy khói không ngừng bốc ra từ đỉnh đầu, trong không khí tràn ngập một mùi cháy khét.

Cả người Zombie ngã ngược ra sau, "Phịch" một tiếng nện trên mặt đất, không động đậy được nữa.

Sức lực cả người Lưu Kỳ dường như đều bị rút sạch, chân nó lảo đảo, ngã ngồi trên mặt đất, đồng thời nó cảm thấy đầu mình có chút chóng mặt.

"Bốp bốp bốp."

Hạ Y Huyên cùng Lâm Khê vỗ tay, Lâm Khê vừa đi qua kéo nó đứng lên vừa khen ngợi hết lời: "Nói em có thể làm được, đối phó Zombie không thể khiếp đảm, em cứ sợ hãi thì còn đánh thế nào được? Xem, em chiến thắng nỗi sợ hãi đối mặt nó, không phải đã chiến thắng rồi sao?"

Tuy Lưu Kỳ còn có chút để ý hành vi "thấy chết không cứu" của các cô, nhưng đây là lần đầu tiên nó gϊếŧ chết Zombie làm cho nó hưng phấn không thôi, Lâm Khê tán dương cũng làm cho nó nhịn không được vểnh khóe miệng lên.

Đáng tiếc, cao hứng còn chưa được ba giây, đã bị Ôn Dao dội cho một chậu nước lạnh: "Chỉ là Zombie cấp thấp, gϊếŧ không chết mới mất mặt."

Hạ Y Huyên nhịn không được muốn đỡ trán rồi, lời này của Dao Dao, thật đúng có chút giống lão gia tử Hạ gia rồi, nhưng, Dao Dao, em thực sự không sợ tim của người ta bằng thủy tinh sao?

Ôn Dao nói khiến mặt Lưu Kỳ đỏ lên, nó quật cường mím môi, một phát hất tay Lâm Khê đỡ nó, lại bởi vì đứng không vững mà ngã ngồi xuống mặt đất lần nữa.

"Ai da, em..."

Lâm Khê hô một tiếng, xoay người chuẩn bị đỡ nó lần nữa... lại bị nó đưa tay ngăn cản.

Mẹ ơi, đứa trẻ đầu gấu à!

Lâm Khê cũng hơi giận, đang chuẩn bị nói gì đó, đột nhiên nghe Hạ Y Huyên hô to một tiếng: "Lâm Khê, tới!"

Tay phải Lâm Khê lập tức bắt lấy cánh tay Lưu Kỳ, quăng nó về hướng Hạ Y Huyên, đồngthời tay trái trở tay vung lên, một con rồng lửa gào thét lao ra, chiếu sáng cánh rừng sau lưng Lâm Khê, chỗ đó đột ngột xuất hiện vài chục con Zombie!

Rồng lửa ở giữa không trung hóa thành vô số quả cầu lửa, như thiên thạch rơi xuống đánh vào bầy Zombie này.

Có một phần Zombie bị quả cầu lửa đập trúng, nhưng càng nhiều con Zombie tránh thoát được công kích của quả cầu lửa, chúng rõ ràng có đẳng cấp cao hơn con Zombie trước đó, động tác càng thêm linh hoạt, thế mà lại có mấy con Zombie biến dị.

Lâm Khê thu tay thành nắm đấm, những quả cầu lửa còn chưa đập trúng mục tiêu vòng vo chuyển động giữa không trung, một lần nữa hội tụ thành một cây roi lửa thật dài, hung hăng đánh về phía một con Zombie.

Ngay vào lúc Lâm Khê chiến đấu, Ôn Dao cũng động.

Bên người Ôn Dao xuất hiện mấy đường đao nước hẹp dài, chúng phân chia bay đi về hướng Zombie, mỗi một đao nước đều đuổi theo một con Zombie.

Có không ít Zombie trực tiếp bị đao nước chặt đứt cổ, thậm chỉ còn chưa kịp phản kháng.



Còn có mấy con Zombie có đẳng cấp tương đối cao tránh né công kích, nhưng đao nước một kích chưa trúng, trên không trung vòng vo nửa vòng, từ sau phía sau đánh úp lại lần nữa.

Ôn Dao nhất tâm đa dụng, đồng thời khống chế năm đường đao nước truy kích Zombie.

Lưu Kỳ trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này, thậm chí còn đưa tay dụi dụi con mắt, hoài nghi có phải mình hoa mắt rồi không.

Khống chế một đường đao nước truy kích cũng thôi đi, cô ấy lại có thể khống chế năm đường?!

Mỗi một đường đao nước đều có vận động quỹ tích khác nhau, cách thức mỗi con Zombie tránh né cũng khác nhau, thậm chí Zombie biến dị còn có thể lợi dụng dị năng phản kích, cô ấy đều có thể khống chế đao nước tiến hành tránh né.

Làm sao cô ấy làm được?!

Sau khi giải quyết hết Zombie bên cạnh Lâm Khê và mình, Ôn Dao cũng tiêu diệt con Zombie cuối cùng.

Lâm Khê nhìn nhìn số lượng Zombie Ôn Dao tiêu diệt bên kia, lại nhìn một chút số lượng bên cạnh mình, nhịn không được muốn che mặt.

Chính mình mệt mỏi muốn chết hao phí hết phân nửa dị năng tiêu diệt Zombie, thế mà lại không nhiều bằng Ôn Dao phất phất tay, cái này có chút mất mặt!!! (Editor: Hãy tập làm quen đi! Ôn Minh cũng đã quá quen rồi á!)

"Lâm Khê! Lửa của chị kìa!"

Hạ Y Huyên ở một bên cảnh giới phát hiện tình huống của cô ấy, trước đó có không ít quả cầu lửa đánh lên nhánh cây khô héo, hôm nay không khí khô ráo hơn, thoáng một phát đã bốc lửa rồi, bây giờ lửa càng cháy càng lớn, ánh lửa màu đỏ mê huyễn đã chiếu đỏ bừng toàn bộ cánh rừng rồi, nghiễm nhiên có xu thế không thể khống chế.

Lâm Khê thoáng ngây ngẩn, chiếu theo xu thế này, mảnh rừng này đều bị đốt rụi mất!

Còn chưa chờ Lâm Khê ra mặt tìm cách, có vài cột nước lao ra, lập tức dập tắt tất cả lửa lớn.

Trong không khí dâng lên vô số sương mù, mông lung bao phủ toàn bộ cánh rừng, thậm chí Lâm Khê đứng có chút xa không thấy rõ bóng dáng luôn rồi.

Vẻ mặt Lưu Kỳ đấy khiếp sợ nhìn qua Ôn Dao, nó nhìn cô bé này còn nhỏ hơn cả nó, chỉ phẩy tay, thoáng chốc đã tiêu diệt tất cả lửa rồi.

Vừa rồi không phải cô ấy gϊếŧ nhiều Zombie như vậy sao? Làm sao còn tinh lực dập tắt lửa?

Xem bộ dáng cô ấy nhẹ nhàng như vậy, dường như còn thật sự không ra tay, đến tột cùng dị năng của cô ấy đã đến cấp bậc nào rồi?

Còn có, lúc nào mà dị năng hệ thủy lại lợi hại như vậy rồi chứ?

"Khục khục khục!"

Lâm Khê bụm mũi chạy ra khỏi phạm vi sương trắng, trên mặt vô cùng bẩn, quần áo trên người cũng đầy ẩm ướt.



"Lâm Khê, chị không sao chứ?"

"Không có việc gì, khục khục, không có việc gì."

Lâm Khê vỗ vỗ ngực, khoát khoát tay ra hiệu chính mình không sao.

"Đã giải quyết xong hết, chúng ta trở về đi, có lẽ bọn hắn chờ cũng sốt ruột lắm rồi."

Hạ Y Huyên đưa tay nhìn đồng hồ một chút, kim đồng hồ phát ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt biểu hiện bây giờ đã một giờ rưỡi rồi, các cô đi ra ngoài đã hai mươi phút đồng hồ.

Lâm Khê gật gật đầu, đã có nghe Ôn Dao mở miệng: "Đi đào tinh hạch."

Quay đầu nhìn lại, Ôn Dao đã ném đến trên người Lưu Kỳ một con dao cùng một đèn pin, bảo nó đào tinh hạch Zombie ra.

Cũng không biết có phải vừa bị biểu hiện của Ôn Dao chấn trụ hay không, Lưu Kỳ cũng không nói thêm một câu, ngoan ngoãn cầm đèn pin cùng con dao đi qua.

Nó đi đến gần một thi thể Zombie ngồi chồm hổm xuống, nắm con dao không biết nên ra tay thế nào, đặc biệt chỗ cổ con Zombie này chỉ còn lại một lớp da dính lại, con mắt màu xám trắng còn trứng rất to, miệng đầy răng nanh dưới ánh sáng càng lộ ra vẻ đáng sợ hơn, có cảm giác dường như còn chưa chết, tùy thời có thể cắn người ta một miếng.

Lưu Kỳ đè nén sự sợ hãi cùng ớn ớn trong lòng, run rẩy cầm dao cắm vào trong đầu Zombie, vụng về tìm được tinh hạch.

Óc xám trắng hòa với máu đen chảy ra đầy đất, Lưu Kỳ nhịn không được bổ nhào sang bên kia nôn một trận.

Đợi đến khi cổ họng thoải mái một ít, nó mới liếc nhìn qua Ôn Dao, đáng tiếc Ôn Dao vẫn bình tĩnh như không, nó chỉ có thể tiếp tục động tác trước đó.

"Dao Dao, không cho bao tay à?"

Lâm Khê tiến sát bên người Ôn Dao nhỏ giọng hỏi, bọn họ đều đã quen, không biết cái gì, nhưng đối với những đứa trẻ mới tiếp xúc lần đầu mà nói, cái này g không dễ thích ứng lắm đâu...

"Quen là tốt rồi."

Được rồi, Lâm Khê ngậm miệng lại, cô vẫn không nên nhúng tay vào việc Ôn Dao giáo dục trẻ đầu gấu.

"Lâm Khê, chị về trước đi, đừng để bọn họ lo lắng quá."

Thấy Lưu Kỳ cả buổi mới đào ra một viên tinh hạch, chờ nó đào hết tất cả tinh hạch còn không biết phải đợi đến khi nào, Hạ Y Huyên để Lâm Khê trở về trước.

"Được rồi, vậy các người cũng nhanh lên."

Lâm Khê trở về, không lâu sau đó động tác của Lưu Kỳ đã nhanh hơn không ít, giống như đã thích ứng với hoàn cảnh và động tác này, thậm chí máu đen bắn tung tóe lên quần áo cũng không để ý nữa.