Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 334: Trung Tâm Hậu Cần



"Làm sao còn chưa trở lại chứ?"

Dịch Thần một lần nữa duỗi đầu ra quan sát rừng cây đen kịt, đáng tiếc cái gì cũng không nhìn thấy.

Trước đó ở chỗ kia xuất hiện ánh lửa lẻ tẻ, những người lớn lập tức tiến vào trạng thái đề phòng, còn cố ý phái người trông coi bọn chúng không cho phép bọn chúng đi ra ngoài.

Không bao lâu sau ánh lửa biến mất, bọn chúng bắt đầu ồn ào bàn bạc có nên phái người tiến vào điều tra hay không.

Đang lúc suy tính, đoàn trưởng Lâm đã trở về rồi, nhưng chỉ có một mình cô ấy trở về.

Có điều cô ấy nói đã tìm được Lưu Kỳ, nhưng bọn họ còn có chút chuyện, cho nên về trễ một chút.

Nhưng bây giờ cách đoàn trưởng Lâm trở về đã qua nửa tiếng rồi, làm sao bọn họ còn chưa thấy bóng dáng nữa?

Triệu Sở Sở mắt sắc đột nhiên chỉ vào phía trước hô: "Trở lại rồi!"

Vừa dứt lời, một đoàn người Ôn Dao từ trong bóng tối đi ra.

Mấy đứa trẻ nhạy vọt xuống xe, còn chưa đến gần đã nghe một mùi hôi thối buồn nôn, còn có chút mang theo mùi khen khét.

Bọn nó nhao nhao bịt kín mũi, không đợi bọn nó mở miệng hỏi thăm, liền nhìn thấy Lưu Kỳ lách ra từ sau lưng Hạ Y Huyên.

Nhìn thấy bộ dạng của Lưu Kỳ, mấy đứa trẻ chấn động, làm thế nào LưuKỳ lại biến thành bộ dạng này rồi?

Chỉ thấy nơi ngực áo Lưu Kỳ bị thứ gì đó sắc bén cào rách một lỗ hỏng thật dài, mơ hồ còn có thể nhìn thấy miệng vết thương dữ tợn trên ngực.

Trên mặt, trên người vô cùng bẩn, thậm chí còn có dính vệt máu biến thành màu đen, hay tay càng nhìn không ra bộ dáng nguyên vẹn, làn da lõα ɭồ bên ngoài cũng có thể nhìn ra trầy da.

Càng quan trọng hơn là, trước đó bọn họ ngửi được mùi kia chính là từ trên người nó phát ra đấy.

Nhìn thấy ánh mắt quái dị của các đồng bạn, Lưu Kỳ hơi khó chịu.

Vừa rồi nó đào thật lâu mới đào hết tất cả tinh hạch, cũng ói ra nhiều lần, cơm ăn mấy ngày hôm trước đều đã bị ói ra hết rồi.

Hiện tại nó vừa mệt mỏi lại vừa khốn đốn, cả người không còn chút sức lực nào, miệng vết thương trên ngực càng nóng rát đau hơn.

"Lưu Kỳ, mày gặp chuyện gì vậy?"

Diêu Tuấn Sinh trầm mặc thật lâu, cuối cùng mở miệng hỏi vấn đề đầu tiên.

Lưu Kỳ mấp máy miệng, không nói gì, trên thực tế nó cũng không biết muốn nói cái gì.

"Được rồi, đừng đứng đây nữa, các em trước đừng lên xe, chị băng bó vết thương cho em ấy. Dao Dao, đến cho chút nước."

Hạ Y Huyên phá vỡ trầm mặc, nắm cánh tay Lưu Kỳ đi lên trên xe.



Tuy mấy đứa trẻ khác tò mò, nhưng chuyện người ta không nói, bọn nó lại không dám hỏi Ôn Dao, chỉ có thể vây quanh một bên tự mình suy đoán.

Thế nhưng đợi Hạ Y Huyên đi ra, lại bảo nhóm bọn nó Lưu Kỳ đã ngủ rồi, củng bảo bọn nó tiếp tục đi ngủ.

"Chị Huyên, cuối cùng thế nào?"

Triệu Sở Sở nhỏ giọng hỏi Hạ Y Huyên, Hạ Y Huyên vỗ vỗ đầu của cô bé: "Ngày mai chính các em tự hỏi em ấy, bây giờ đi ngủ cho chị."

Đáng tiếc dù đến ngày hôm sau xuất phát, bọn chúng cũng không hỏi được Lưu Kỳ cái gì, chỉ có thể suy đoán có phải nó gặp phải Zombie hay không, sau đó được Ôn Dao các cô cứu về.

Hành trình tiếp tục, dọc theo con đường này cũng gặp phải mấy làn sóng Zombie nhỏ, thực lực đoàn dị năng của Lâm Khê không tệ, phối hợp cũng rất ăn ý, cơ bản rất nhanh đã có thể giải quyết.

Có đôi khi Lâm Khê còn dựa theo yêu cầu của Ôn Dao, thả mấy con cho bọn chúng qua bên kia tập luyện.

Tôn chỉ của Ôn Dao là không đến giây phút cuối cùng thì không nhúng tay, nếu không có nguy hiểm tánh mạng, Ôn Dao cứ thờ ơ lạnh nhạt nhìn cảnh chiến đấu, nhìn mấy đứa trẻ kia đối phó Zombie.

Có đôi khi ngay cả người trong đoàn đội của Lâm Khê cũng không nhịn được, nào có huấn luyện người như vậy chứ? Đây không phải đang liều mạng sao?

Hơi không chú ý chính là chết người đấy!

Đáng tiếc đoàn trưởng của bọn hắn nói rồi, cấm nhúng tay vào bất cứ chuyện gì của đối phương, không cho bọn hắn xen vào việc của người khác.

Thật không nghĩ tới, em gái đoàn trưởng Ôn nhìn có vẻ lãnh lãnh thanh thanh ôn nhu yếu ớt, làm việc lại có vài phần tương tự đoàn trưởng Ôn, cho nên không hổ là anh em sao?

Mà mấy đứa trẻ kia từ lúc mới bắt đầu luống cuống tay chân đến đằng sau đã ứng đối tự nhiên, cải biến to lớn khiến cho người ta không dám tin.

"Quả nhiên thực chiến chính là thầy dạy tốt nhất!"

Nhìn thấy mấy đứa trẻ thuần thục đào tinh hạch trong đầu thi thể Zombie, Hạ Y Huyên nhịn không được cảm thán, lúc này mới bao lâu, biến hóa cứ lớn như vậy, quả thực chính là lau mắt mà nhìn!

Cô cảm thấy trở về có lẽ nên đề nghị bác Tề nghĩ đến vấn đề thực chiến cho trường quân đội thiếu niên, chỉ có lý luận không có thực tế, nuôi dưỡng chỉ là một đám dê khoác da sói mà thôi!

Gập ghềnh chạy được một ngày, trên đường lần nữa ngủ ngoài trời một đêm, sau đó đến buổi sáng ngày thứ ba bọn họ đã đến nơi muốn đến.

"Hình như có chút không đúng..."

Lâm Khê cầm kính viễn vọng nhìn nhìn, cảm thấy chuyện không đúng lắm.

Bây giờ bọn họ cách trung tâm hậu cần hơn hai ngàn mét, đứng ở chỗ cao có thể nhìn bao quát toàn bộ trung tâm hậu cần.

"Lạ ở chỗ nào?" Trầm Tích Hương ở một bên hỏi.

"Giống như có người chiếm lĩnh chỗ đó, chỗ đó lại còn có chiếc xe tải vận chuyển đồ đạc."



Trung tâm hậu cần rất lớn, trên đất trống bằng phẳng xây dựng vô số nhà kho chỉnh tề, còn có mấy kiến trúc lớn không biết đang làm gì.

Quan trọng nhất là, trên đường lại có chiếc xe tải chạy ở trung tâm hậu cần.

"Gọi Trương Hạo đến."

Trương Hạo chính là đội viên đề nghị với bọn họ, sau khi hắn sang đây xem, vẻ mặt cũng ngạc nhiên lắm.

"Anh biết bọn họ là ai không?" Lâm Khê hỏi.

Trương Hạo lắc đầu: "Không rõ ràng lắm, có thể là công nhân nguyên bản, cũng có thể là người từ bên ngoài đến."

Tuy hắn và những người khác trốn thoát, nhưng cũng có người cho rằng trung tâm hậu cần có vật tư nhiều, địa phương vắng vẻ, vẫn có thể xem như là một nơi tránh nạn tốt mà ở lại.

"Đoàn trưởng, chúng ta làm sao bây giờ?"

Lâm Khê cau mày nghĩ nghĩ, quyết định vẫn đi xem thử thế nào, đến cũng đã đến rồi, phía dưới còn nhiều vật tư như vậy, cứ đi về như vậy cũng coi như công cốc rồi!

"Trước đến gần xem thử, sau đó tôi dẫn người đi xem, những người khác tiếp ứng."

Quyết định tốt rồi, Lâm Khê tìm Hạ Y Huyên nói rõ tình huống, hỏi bọn họ tính thế nào.

Hạ Y Huyên khoát khoát tay: "Chị quyết định là tốt rồi, chúng ta đi theo đằng sau các người."

Vì vậy đoàn xe tiếp tục chạy về hướng mục tiêu, không đợi Lâm Khê đến địa điểm dự tính, bọn họ bị mấy người đột nhiên nhảy ra ngăn cản.

"Ngừng xe!"

Lâm Khê dừng xe lại, ló ra nửa người lớn tiếng hỏi: "Các người là ai?"

"Chúng tôi hỏi các người là ai mới đúng chứ! Phía trước là căn cứ tư nhân của chúng tôi! Cấm đi vào!"

Căn cứ tư nhân? Không có tường vây không có bảng hiệu, làm sao lại thành căn cứ tư nhân rồi hả?

"Nơi này của các người ngay cả tường vây cũng không có, làm sao thành căn cứ tư nhân rồi hả?"

"Chúng tôi sinh sống ở chỗ này hơn mấy tháng rồi, làm sao không phải là căn cứ tư nhân của chúng tôi rồi hả?" Một người đàn ông trung niên xông ra quát to về phía bọn họ.

Người trong xe đều nhìn về phía Lâm Khê, xem cô có ý định thế nào.

Đổi nơi khác có chút không cam lòng, nhưng hiện giờ chỗ này đã có người chiếm rồi, chẳng lẽ bọn họ cứng rắn tranh giành?

Bọn họ không có ý kiến gì á... còn rất cam tâm tình nguyện đấy, có điều đoàn trưởng Lâm của bọn họ hình như còn chưa triệt để vặn vẹo, gần đây còn không thích làm chuyện bắt buộc người khác, cũng rất ít mạnh mẽ tranh đoạt.

Cho nên, hiện tại bọn họ nên làm như thế nào?