Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 312: Anh Hùng Vô Danh



Rất nhanh bọn hắn đã đến gần căn cứ Hoa Nam, ở một ngã ba rộng, Tiết Hàng bảo Kiều Hi lái xe đường vòng tiến vào căn cứ theo cánh cổng khác.

Dù sao bọn họ muốn vào là cổng quân đội, bọn người Kiều Hi không tiện đi theo.

Trở lại quân đội, Tiết Hàng trực tiếp dẫn theo Ôn Dao đến văn phòng Tề Cảnh Huy.

"Dao Dao, đoạn đường này không có gặp nguy hiểm gì chứ?" Vừa thấy Ôn Dao, Tề Cảnh Huy lập tức vứt bỏ văn kiện trong tay, bước nhanh đến trước mặt Ôn Dao hỏi thăm tình huống mấy ngày nay.

Thấy Ôn Dao lắc đầu, Tề Cảnh Huy bảo Ôn Dao ngồi trên ghế nghỉ ngơi, còn mình nghe Tiết Hàng báo cáo.

"Rất tốt, sau khi bốc dỡ hết tinh thạch xuống, cậu mang theo xe trở về đó, mang thêm nhiều người đi theo, trên đường cẩn thận"

"Vâng!"

Đợi Tiết Hàng rời khỏi văn phòng, Tề Cảnh Huy kéo ngăn kéo ra, lấy ra một bình thủy tinh hình giọt nước.

Bình thủy tinh chỉ bằng ngón trỏ người trưởng thành, miệng bình hướng xuống đáy bình không ngừng thu lại nhỏ đi, trong bình chưa chất lỏng màu lam nhạt không biết tên.

Tề Cảnh Huy xông đến trước mặt Ôn Dao, có chút lắc lư bình thủy tinh: "Dao Dao, cháu đoán xem đây là cái gì?"

Chất lỏng màu lam nhạt chất theo đầu ngón tay của Tề Cảnh Huy xoáy lên gợn sóng, bên trong chập chờn hiện lên chút ánh sáng xanh thật nhỏ, nhìn như mộng như ảo.

Ôn Dao thả tinh thần lực ra, vây quanh thủy tinh thể chuyển một vòng nhỏ, hơi nhướng mày: "Chất lỏng tinh thạch?"

"Ha ha ha, quả nhiên Dao Dao có thể đoán được." Tề Cảnh Huy cười ha ha, đứng dậy đưa bình thủy tinh trong tay cho Ôn Dao, sau đó ngồi trở lại giải thích:

"Năng lượng bên trong tinh thạch khác tinh hạch, thú hạch, chúng ta nghiên cứu tinh hạch đã có tính đột phá tiến triển mới, bởi vậy lần nghiên cứu tinh hạch này càng thuận lợi hơn. Đã có kế hoạch sơ bộ đối với việc chuyển đổi tinh thạch thành nguồn năng lượng để sử dụng, không bao lâu nữa, có khả năng xuất hiện càng nhiều vũ khí cùng thiết bị tinh năng."



Phát hiện ra tinh thạch làm cho mấy giáo sư chuyên gia kia như lấy được vật chí bảo, loại năng lượng tinh thạch này càng ổn định hơn năng lượng trong tinh hạch, chắt lọc càng thêm thuận tiện, hơn nữa không nhiễm bẩn, quả thực là nguồn năng lượng mới lý tưởng nhất!

"Sau đó nhận được thuốc cháu hướng dẫn, có người từ đó rút năng lượng trong tinh thạch ra, lại phụ trợ dùng thêm một ít thực vật biến dị, chế tạo thành thuốc này."

Thấy Ôn Dao hết sức chăm chú quan sát bình thuốc, Tề Cảnh Huy tiếp tục giải thích kỹ càng: "Thuốc này có chút cùng loại với thuốc khôi phục thể lực của cháu, nó có thể rất nhanh khôi phục năng lượng tiêu hao cho dị năng giả, hiệu quả tốt hơn rất nhiều so với trực tiếp hấp thu tinh hạch. Nhưng..."

Lời nói Tề Cảnh Huy xoay chuyển: "Thuốc này cũng chỉ có thể khôi phục dị năng, dưới tình huống dị năng dồi dào sử dụng cũng không có hiệu quả gia tăng dị năng như trực tiếp hấp thu tinh thạch."

"Được rồi." Tề Cảnh Huy đứng dậy đi đến trước mặt Ôn Dao, ngồi xổm người xuống ánh mắt nhìn thẳng vào Ôn Dao: "Cháu cầm thuốc này nhìn xem, đã thí nghiệm qua mấy lần, tạm thời không có phát hiện tác dụng phụ. Hiện tại, bác muốn nói với cháu một sự kiện."

Ôn Dao nghiêng đầu, chờ Tề Cảnh Huy nói tiếp.

"À... nói thế nào đây, thuốc khôi phục thể lực, tinh thạch, mỏ tinh thạch... đều là cháu phát hiện ra, cháu còn trợ giúp căn cứ rất nhiều nhiệm vụ, làm ra nhiều thứ có tác dụng trọng yếu. Nhưng, tên của cháu tạm thời không thể hiện ra trước mặt công chúng, để mọi người chuyện cháu đã làm, chỉ có thể làm anh hùng vô danh."

Tề Cảnh Huy ngừng dừng một chút, dường như đang sắp xếp lại ngôn ngữ: "Hơn nữa có một số việc với bên ngoài sẽ nói là anh cháu phát hiện ra, bác biết rõ cháu không phải đứa trẻ bình thường, mới có thể hiểu được khổ tâm lần này của chúng ta. Bây giờ cháu còn quá nhỏ, mà toàn bộ trật tự đều bị sụp đổ trong tận thế, trật tự mới còn chưa hoàn toàn thành lập, lòng người khó lường, mặt ác trong nhân tính con người càng phóng to vô hạn trong tận thế.

Cây to đón gió lớn, chúng ta lo lắng sau khi công bố ra ngoài cháu sẽ bị người có dụng tâm kín đáo nhìn chằm chằm, cho nên, anh cháu sẽ ngăn trước mặt cháu. Có điều cháu yên tâm..."

Tề Cảnh Huy mỉm cười, đưa tay vén vài sợi tóc rơi bên tai Ôn Dao ra phía sau, ánh mắt nhìn Ôn Dao nói: "Đây tất cả cũng chỉ là tạm thời, vì để bảo vệ tốt cho cháu. Chờ đến lúc thích hợp, cháu nên được vinh dự đều cho cháu, tất cả mọi người sẽ biết cháu vì quốc gia này, vì nhân loại cống hiến thế nào!"

"Không sao cả." Ôn Dao lạnh nhạt nhún vai, Ôn Dao vốn không để ý mấy cái này, lúc trước Ôn Dao làm như vậy cũng không phải vì quốc gia vì nhân loại gì cả.

Hơn nữa, cho anh trai cũng được, Ôn Dao biết rõ rất nhiều thứ cần chiến tích cùng cống hiến nổi bật đấy.

"Ha ha ha, cháu không sao cả thật có chút khiến người khác không cho là như vậy à!"



Tề Cảnh Huy cười ha ha, trêu chọc nói: "Chuyện của cháu chỉ có chủ tịch và mấy người trọng yếu biết rõ, bây giờ cháu giữ bí mật trình độ còn cao hơn bác. Hơn nữa ông ngoại cháu khi ấy đã ở trước mặt chủ tịch thả lời, nhất định phải bảo hộ an toàn cho cháu, hơn nữa đến lúc thích hợp phải đền bù tổn thất gấp bội cho cháu, nếu làm không được, ông ấy nhất định không buông tha đâu đấy."

"Haiza" Tề Cảnh Huy lại thở dài: "Cháu cùng anh cháu ở lại chỗ của bác, ông ngoại cháu thật ra nhìn bác cực kỳ không vừa mắt, quả thật chính là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt rồi. Nếu bây giờ bác xuất hiện ở trước mặt ông ấy, nói không chừng sẽ bị ông ấy cầm roi da đuổi đánh rồi. Qua một hai tháng nữa sẽ bước sang năm mới rồi, đến lúc đó cháu và anh cháu trở về căn cứ Hoa Bắc một chuyến đi, cũng đi thăm ông ngoại bà ngoại."

Tề Cảnh Huy hơi lui người về phía sau một chút, tỉ mỉ nhìn Ôn Dao một phen, gật gật đầu: "Ừm, Dao Dao chúng ta đáng yêu như thế, mọi người nhất định đều sẽ thích đấy!"

"Được rồi." Tề Cảnh Huy đứng người lên: "Lần này cháu cũng mệt mỏi rồi, trở về nghỉ ngơi thật tốt, cũng có thể cùng chơi đùa với chị Huyên của cháu. Bây giờ con bé ở hiệp hội dị năng giả như cá gặp nước, để con bé dẫn cháu đi xem tỉ mỉ căn cứ chúng ta biến hóa thế nào. Ừm, qua vài ngày nữa bác lại dẫn cháu đến sở nghiên cứu nhìn xem."

Ôn Dao gật gật đầu, sau đó ngẩng đầu hỏi Tề Cảnh Huy: "Anh cháu đâu rồi?"

"Ôn Minh à, chuyện của nó đã làm gần xong rồi, vốn bây giờ đã trở về, có điểu bác lại giao cho nó một nhiệm vụ mới. Cháu còn nhớ rõ lần trước cháu mang về một ít tinh thạch màu đỏ không?"

"Còn."

"Những tinh thạch đó trước mắt cũng không phát hiện tác dụng nào khác, nhưng nó như địa nhiệt có thể phát ra nhiệt lượng, có người nghiên cứu, lợi dụng nó đã làm ra một ít thiết bị sưởi ấm. Hiện tại thời tiết càng ngày càng lạnh rồi, thứ này mới đủ trợ giúp mọi người chống cự giá lạnh.

Cho nên anh cháu dẫn người đi đến chỗ cháu nói làm công nhân đào quặng rồi, tối đa nửa tháng sẽ trở lại, cháu không cần lo lắng."

Cùng Tề Cảnh Huy nói chuyện cũng gần đến buổi trưa... đương nhiên, chủ yếu là Tề Cảnh Huy nói Ôn Dao nghe.

Sau khi ăn cơm tối ở chỗ Tề Cảnh Huy, Tề Cảnh Huy phái người lái xe chở Ôn Dao trở về.

Mấy ngày kế tiếp, Ôn Dao đều ru rú trong nhà, minh tưởng cùng luyện tập dị năng của mình trong sân nhỏ, có đôi khi cũng thử chế tạo những loại thuốc khác.

Hạ Y Huyên dẫn theo Ôn Dao cùng Ngữ Điệp đi ra ngoài một lần, sau đó gọi thế nào Ôn Dao cũng không đi, ngược lại Ngữ Điệp cảm thấy rất hứng thú với hiệp hội dị năng giả, cũng không có việc gì liền cùng Hạ Y Huyên đi ra ngoài dạo chơi.

Sau bốn ngày, Tề Cảnh Huy cố ý dành ra một ngày thời gian, tự mình dẫn Ôn Dao đi thăm sở nghiên cứu quân đội mới thiết lập cùng nhà máy chế thuốc.