Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 313: Vũ Khí Mới



Sở nghiên cứu và nhà máy chế thuốc mới xây dựng đều ở phía ngoài trong quân đội, cách xa sân huấn luyện cùng khu cư trú, còn có trọng binh canh gác.

Tề Cảnh Huy trước dẫn Ôn Dao đi đến nhà máy chế dược, vốn sở nghiên cứu chế dược không ở trong quân đội, nhưng từ khi thuốc khôi phục thể lực xuất hiện trong tầm mắt dân chúng, sau này chung quanh sở nghiên cứu xuất hiện nhiều bóng dáng lén lén lút lút, vì các phương diện an toàn, Tề Cảnh Huy lập tức hạ lệnh dời sở nghiên cứu thuốc đến quân đội.

Bởi vì chế tạo thuốc tăng thêm không ít, Tề Cảnh Huy thuận tiện xây thêm nhà máy chế thuốc, chuyên chế tạo thuốc khôi phục thể lực, đồng thời cùng sở nghiên cứu nghiên cứu phát minh thuốc khôi phục dị năng.

Tiến vào nhà máy chế thuốc đề phòng sâm nghiêm, quả nhiên ba bước có một binh sĩ canh gác, năm bước có một trạm canh gác, hơn nữa đều là binh sĩ dị năng canh gác, trong tay thậm chí còn cầm súng tinh năng.

"Dao Dao, tuy phương thuốc luyện thuốc truyền thống có hiệu quả tốt, nhưng sản lượng quá ít, hoàn toàn không đủ cho các binh sĩ sử dụng, cho nên có người đề nghị dùng tiêu chuẩn hoá để sản xuất, như vậy tuy sản xuất thuốc có có hiệu quả tốt bằng chế tạo thủ công, nhưng sản lượng nhiều, trước mắt mà nói thích hợp cho chúng ta hơn."

Tề Cảnh Huy vừa dẫn Ôn Dao đi tham quan thế nào là thiết bị tiêu chuẩn hóa sản xuất sản lượng lớn cùng quá trình, vừa tiếp tục nói: "Có điều cũng có người đang làm thuốc chế tạo thủ công, dù sao hiệu quả của nó tốt hơn rất nhiều, có vài thời điểm vẫn cần chúng đấy."

Ôn Dao không thể không khâm phục người trái đấy, phương pháp này quả thật rất tốt, tuy dược hiệu tổn thất không ít, nhưng sản lượng lớn, có tác dụng lớn với các binh sĩ dị năng bình thường đi thăm dò.

Tề Cảnh Huy dẫn theo Ôn Dao tham quan tất cả quá trình, sau đó hỏi Ôn Dao xem có nơi nào cần cải tiến hay không, dù sao, có thể nâng cao một chút dược hiệu cũng tốt lắm.

Xem hết nhà máy chế thuốc, Tề Cảnh Huy lại dẫn Ôn Dao tiến vào sở nghiên cứu tinh thạch, tại đây thủ vệ chỉ có hơn mà không thua so với nhà máy chế thuốc, đề phòng càng thêm kín kẻ.

Sở nghiên cứu chia làm nhiều khu vực, có chuyên nghiên cứu tác dụng nguồn năng lượng có thể làm ra vũ khí, có chuyên nghiên cứu đặc tính tinh thạch, còn có nơi cùng nhà máy chế thuốc nghiên cứu thuốc khôi phục dị năng.

Đầu tiên Tề Cảnh Huy dẫn Ôn Dao đi đến chổ nghiên cứu phát minh vũ khí tinh năng, đây cũng là nơi chiếm diện tích lớn nhất trong sở nghiên cứu, nhân viên cũng nhiều nhất.

Đủ các loại kiểu dáng thiết bị cơ giới cùng tài liệu được sắp xếp có hạn trong không gian, có nhân viên nghiên cứu dừng lại ở khu vực của chính mình hết sức chuyên chú nghiên cứu đồ vật trên tay, cả người đều đắm chìm trong thế giới của mình.

Trong gian phòng cùng có vài nhân viên nghiên cứu đang phát sinh tranh cãi kịch liệt, cũng vì một số liệu nho nhỏ mà tranh luận không ngớt, bầu không khí không chút nhượng bộ.

Tinh thần lực của Ôn Dao dạo qua một vòng, phát hiện nơi này thật đúng cần canh phòng trọng điểm, bên trong không chỉ có lượng lớn tinh thạch có độ tinh khiết không đồng nhất, còn có rất nhiều vũ khí, các loại dụng cụ tinh vi và tài liệu kim loại.

"Ở đây có rất nhiều thứ đều là anh cháu mang theo quân đoàn dị năng đến một nhà máy quân sự công nghiệp mang về, phí không ít công phu, nhưng cũng đáng đấy. Đi, bác dẫn cháu đi xem vũ khí tinh năng mới nghiên cứu ra nhất."



Tề Cảnh Huy vỗ vỗ lưng Ôn Dao, dẫn Ôn Dao đi qua hành lang thật dài, tiế vào một gian phòng khác.

Trong phòng này xếp đặt rất nhiều vũ khí, có chút khác với những vũ khí nóng thường thấy, còn có vài nhân viên nghiên cứu đang lau chùi sửa sang lại.

"Tư lệnh người đã đến rồi!"

Một người đàn ông trung niên có sắc mặt tái nhợt tiều tụy đi đến trước, ánh mắt hắn hiện đầy tơ máu, mang theo vành mắt rất sâu, ánh mắt nhìn người có chút mê ly, lúc nói chuyện còn ngáp vài cái, xem xét đã rất lâu chưa ngủ đủ giấc rồi.

"Giáo sư Trầm, cực khổ cho các người rồi, tình hình bây giờ thế nào?"

Trầm Minh Đạt xoa xoa con mắt khô khốc, lắc đầu: "Không có gì mới mà không khổ cực cả, các chiến sĩ chiến đấu ở tuyến đầu, mỗi ngày phải chết nhiều người như vậy, chúng tôi sớm ngày nghiên cứu phát minh ra vũ khí mạnh hơn, tính mạng của các chiến sĩ càng thêm đảm bảo, những người như chúng tôi không thể ra chiến trường cũng chỉ có thể làm những thứ này."

"Đều trọng yếu như nhau, ông và bọn họ đừng khiêm tốn nữa."

"Không nói những thứ này, vị này chính là..."

Trầm Minh Đạt nhìn về phía Ôn Dao, không hiểu Tề Cảnh Huy mang đứa bé đến nơi này để làm gì, đây cũng không phải nơi để trẻ con chơi đùa.

Loại người như Trầm Minh Đạt luôn say mê nghiên cứu khoa học kỹ thuật, tự khi tiến vào quân đội đã bị tinh thạch hấp dẫn mọi ánh mắt, ngay cả nhà đều không trở về, rất nhiều chuyện bên ngoài đều không biết, cũng không biết trong quân khu này có trường hợp đặc biệt duy nhất.

"Đây là Dao Dao, tôi dẫn con bé đến xem, thuận tiện chọn một vũ khí tốt nhất." Tề Cảnh Huy nhìn Ôn Dao cười cười, trong ánh mắt tràn đầy sủng nịch.

Cho đứa bé vũ khí có lực sát thương lớn như vậy? Nói đùa gì à, đây cũng không phải súng đồ chơi!

Nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của Trầm Minh Đạt, Tề Cảnh Huy biết hắn đang suy nghĩ gì, nhưng có một số việc không cần nói rõ ràng.

"Ông không cần xen vào nhiều như vậy, dẫn tôi đi tìm giáo sư Lưu."

Trầm Minh Đạt vốn là chuyên gia về phương diện vật lý học, bởi vì trong nghiên cứu tinh hạch có biểu hiện vượt trội, đã bị kéo đến sở nghiên cứu này, cùng với các chuyên gia khác nghiên cứu vũ khí chế tạo vũ khí tinh năng mới.



Giáo sư Lưu hôm nay gần sáu mươi, tánh mạng của ông đa phần gắn liền làm bạn với vũ khí, là nhân vật cấp nguyên lão chuyên nghiên cứu phát minh vũ khí của Hoa quốc, trước tận thế đã bị Tề Cảnh Huy dẫn từ nhà máy quân sự công nghiệp đến căn cứ Hoa Nam, bây giờ là người phụ trách chủ yếu ở đây.

Ông nhìn thấy Ôn Dao cũng không hỏi gì, còn vui tươi hớn hở giới thiệu sơ lược với Ôn Dao một vài tri thức thú vị về vũ khí.

"Giáo sư Lưu, trước đó ông nói với tôi đã nghiên cứu chế tạo ra vũ khí mới nhất, cò thể nhìn xem được không?"

"Đương nhiên, chúng ta đi đằng sau thử xem."

Giáo sư Lưu dẫn theo Tề Cảnh Huy bọn hắn đến bãi đất trống phía sau sở nghiên cứu, ở đây yên tĩnh hoang vu, chỉ chuyên môn phân chia dùng để thí nghiệm vũ khí đấy.

Trên đất trống dựng lên không ít các loại bia có chất liệu khác nhau, còn xây dựng núi đá chuyên môn nữa.

Giáo sư Lưu lấy ra một loại trang bị giống như thiết bị lắp đặt trên cổ tay để trên mu bàn tay, trang bị toàn thân đen kịt, khảm nạm một đường vân màu xanh da trời, nhìn vẻ ngoài rất có cảm giác khoa học kỹ thuật đấy.

"Đây là vũ khí tinh năng chúng tôi chuyên nghiên cứu thiết kế lắp ráp cho ác chiến sĩ dị năng."

Giáo sư Lưu lấy trang bị đưa đến trước mặt Tề Cảnh Huy, giải thích nói: "Bởi vì đa phần chiến sĩ dị năng đều dùng dị năng tác chiến, vào lúc dị năng tiêu hao hết nếu còn gặp nguy hiểm mới có thể rút súng, nhưng rút súng cần phải có thời gian, hơn nữa vũ khí còn phải trang bị trên người, quá nặng quá lớn đều ảnh hưởng đến hành động của các chiến sĩ."

"Đây...." giáo sư Lưu giơ tay lên: "Thứ này càng thêm nhẹ nhàng hơn so với vũ khí khác, có thể trực tiếp mang trên tay, thời điểm sử dụng giơ tay lên nhắm trúng mục tiêu là được rồi, không cần nhiều động tác."

"À? Cái này có tác dụng rất lớn à." Tề Cảnh Huy tiếp nhận trang bị, trong ánh mắt lộ ra kinh hỉ.

"Uh, thứ này trước mắt là hàng mẫu thành công nhất của chúng tôi, vẫn còn sức nặng nhất định, bây giờ chúng tôi đang nghiên cứu làm thế nào để nó càng thêm nhẹ nhàng, đồng thời có thể chứa nạp càng nhiều năng lượng hơn nữa, hiện tại bởi vì tài liệu hạn chế, nó chỉ có thể lắp đặt một khối tinh thạch rất nhỏ, đại khái có thể phóng ra khoảng sáu lần."

Tề Cảnh Huy yêu thích không buông tay lật xem vũ khí trong tay, hưng phấn gật đầu: "Bây giờ đã vô cùng tốt rồi, tôi biết rõ mỗi vũ khí kiểu mới đồng dạng đều cần tốn rất nhiều thời gian để nghiên cứu ra, các người trong thời gian ngắn có thể làm ra như vậy, đã rất giỏi rồi."

"Đây không phải công lao của một mình tôi, là sự cố gắng của tất cả mọi người, tôi tin tưởng chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực nhất định có thể chiến thắng tất cả!"

"Đúng vậy! Chúng ta đối với tương lai tràn ngập hi vọng, mọi người đều phải cố gắng, bóng tối vĩnh viễn sẽ không bao phủ trên đỉnh đầu chúng ta, ánh sáng nhất định sẽ đến."