Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 245: Tinh Hạch Hệ Lôi



Bọn họ cũng đều biết, đã gọi đoàn trưởng có nghĩa là cậu ta trông coi toàn bộ đoàn dị năng quân đội của căn cứ Hoa Nam, đoàn dị năng đấy! Mỗi binh sĩ đều là dị năng giả, có thể phục một người trẻ tuổi lớn lên đẹp trai quá phận như vậy sao?

"Sẽ không phải đi cửa sau chứ..." Người đàn ông trung niên nói thầm.

"Tôi cảm thấy không giống." gã đàn ông đầu trọc phủ nhận ngay cách nói này: "Vừa rồi chúng ta cũng nhìn thấy, những binh lính kia rất phục tình mệnh lệnh của cậu ta, đội trưởng kia cũng cung kính với cậu ta lắm, quả thật chính là quan hệ cấp trên và cấp dưới. Trước đó thời điểm đánh Zombie chúng ta cũng nhìn thấy, thực lực của hắn rất cao cường. Cao thủ sẽ không khuất tùng dưới người bình thường, hắn đã có thái độ này với cậu ta, chỉ có thể chứng minh đoàn trưởng kia thật có bản lĩnh."

Phùng Tử Nhiên tán đồng cách nói của gã đàn ông đầu trọc: "Đúng vậy, đội trưởng Thích nói rất đúng, tôi cũng cho rằng như vậy, dù sao trong tận thế cái gì cũng có khả năng xảy ra, bề ngoại sẽ gạt người, mới năm tuổi đã có thực lực mạnh mẽ cũng không phải việc lạ."

Nhớ tới trước kia ở hang ổ nhện nhìn thấy thân thủ của cô bé kia, Phùng Tử Nhiên càng khẳng định suy đoán của mình, hắn cảm thấy lần này mình đi ra ngoài rất đúng, nếu có thể, nói không chừng một vài vấn đề trong căn cứ cũng có thể tìm được phương pháp giải quyết...

"Được rồi, hôm nay mọi người cũng mệt mỏi rồi, sớm chút nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai phải xuất phát cùng lúc với bọn hắn, nội thành vẫn rất nguy hiểm, mọi người nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai đừng chủ quan." Phùng Tử Nhiên nhìn đồng hồ trên cổ tay, đề nghị nghỉ ngơi sớm.

Mặc dù nói đối diện có quân đội gác đêm, chắc không có vấn đề gì, nhưng gã đàn ông đầu trọc vẫn sắp xếp người đàn ông trầm mặc ít nói nhất trong đội cùng mình thay phiên nhau gác đêm, người đàn ông khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, làn da rất đen, lúc không nói chuyện thường hay làm cho người khác bỏ qua hắn, có đôi khi còn có thể quên mất một người như thế.

Sáng sớm hôm sau, Phùng Tử Nhiên liền mang theo người của mình đi ra ngoài hội họp cùng Ôn Minh, sau khi trao đổi một phen, bọn hắn lái xe theo sau đoàn xe Ôn Minh.

Thời điểm đi qua cánh cổng hội quán khoa học kỹ thuật nhi đồng, Phùng Tử Nhiên nhịn không được quan sát bên ngoài, muốn nhìn thử xem có nhìn thấy cô bé kia hay không, đến bây giờ hắn còn không biết tên của đối phương.

Đáng tiếc ngoại trừ binh lính gác ở cửa ra vào cùng mấy binh sĩ đang ngồi vây quanh một chỗ, cái gì cũng không thấy.

Ôn Dao vẫn ngồi ở vị trí của mình luyện tập dị năng, bây giờ Ôn Dao đang luyện tập khống chế độ chính xác của dị năng, chỉ thấy nhiều quả cầu nước nổi lơ lửng chung quanh Ôn Dao, mà Ôn Dao toàn tâm toàn ý, phân biết khống chế chúng biến hóa khác nhau.

Đại Hoàng không có đi ra ngoài, mà đang hảo hảo tiêu hóa năng lượng từ tinh thạch gần đây ăn không hết, Tiểu Tiểu và Mạn Mạn cũng xếp bằng bên người Ôn Dao, tất cả ôm một viên tinh thạch hấp thu năng lượng.

Trong đại sảnh dù sao cũng vắng vẻ, chỉ có một bộ phận binh sĩ có thương thế nặng đang nghỉ ngơi, còn những người khác ở lại canh giữ không thấy bóng dáng đâu, chỉ nghe thấy bên trong hội quán khoa học kỹ thuật không ngừng truyền ra âm thanh đánh nhau.



Thì ra Hà Liệt Sinh không tiện huấn luyện bên ngoài, liền đem các binh sĩ nhàn rỗi chia làm hai tổ hồng với xanh, sau đó cho bọn hắn đối chiến trong hội quán khoa học kỹ thuật lờ mờ, hơn nữa hạn chế không thể sử dụng dị năng.

Đây cũng là vì phòng ngừa các binh sĩ sử dụng dị năng quá nhiều, quên mất tác chiến cận thân của mình.

Thời điểm Ôn Dao khống chế quả cầu nước tăng lên năm quả, Ôn Dao cảm thấy có người đi về hướng mình, ngừng khống chế quả cầu nước, Ôn Dao mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn về phía người vừa vặn đứng trước mặt mình —— Tạ Dục Thành.

Nhìn thấy Ôn Dao mở mắt, Tạ Dục Thành cười ngại ngùng, hắn ngồi xổm xuống, nhẹ giọng hỏi: "Đã quấy rầy em rồi hả?"

Ôn Dao lắc đầu.

Tạ Dục Thành đưa ra tay phải về hướng Ôn Dao, mở rộng lòng bàn tay, bên trong có một viên tinh hạch màu lam, thể tích tinh hạch lớn hơn nhiều so với các tinh hạch khác, tinh hạch kia giống như được lau chùi bóng loáng để lộ ra màu xanh làm cho người ta có một loại cảm giác yên tĩnh trầm ổn hoa lệ, giống như lấy được một lực lượng thần bí nào đó, đúng là tinh hạch của con Zombie hệ lôi trước kia.

"Dao Dao, đây là anh của em giao cho anh, để anh tinh lọc xong rồi giao lại cho em."

Nói xong câu đó Tạ Dục Thành dừng lại, liếm liếm bờ môi, dường như muốn nói gì đó lại nói không nên lời, đợi qua một hồi lâu, hắn mới hít sâu một hơi, yên lặng nhìn thẳng vào hai mắt Ôn Dao, thận trọng nói: "Dao Dao, anh muốn xin em một chuyện, tuy nói chuyện này có chút không biết tự lượng sức mình, nhưng anh vẫn muốn thử đề cập."

Hắn lần nữa dừng lại, giống như đang sắp xếp lại từ ngữ, sau đó mở miệng lần nữa: "Anh trai em rất thương em, cho nên cậu ấy nhìn thấy thứ gì tốt đều muốn cho em, tinh hạch này cũng bởi vì nhìn thấy nó rất xinh đẹp nên muốn tặng cho em, đúng không?"

Ôn Dao nghĩ nghĩ, hình như ông anh trai ngu xuẩn kia cho rằng mình yêu thích tinh hạch có màu sắc xinh đẹp này, thật đúng là gom góp cho mình không ít, vì vậy Ôn Dao nhẹ gật đầu.

"Nhưng, Dao Dao em cũng biết đấy, anh trai em cũng là hệ lôi, viên tinh hạch này... Nói thế này, nếu như anh trai em hấp thu viên tinh hạch này, cậu ấy sẽ trở nên lợi hại hơn, em cũng muốn anh trai em càng ngày càng lợi hại đúng không?"

Tinh hạch Zombie bình thường không có thuộc tính, tinh lọc xong mặc kệ dị năng giả gì cũng có thể hấp thu được, nhưng có Zombie biến dị quen thuộc, tinh hạch của chúng chỉ có thể hấp thu bởi dị năng giả có thuộc tính tương đối, hơn nữa so với tinh hạch bình thường, chúng cung cấp cho dị năng giả càng nhiều hơn, dù sao thuộc tính giống nhau, tăng trưởng cũng nhiều.

Thật vất vả mới gặp được một con Zombie biến dị hệ lôi, lại còn là cấp bốn, tên Ôn Minh này lại lấy nó tặng cho em gái chơi!

Cái tên muội khống này cũng quá triệt để rồi! Thực lực của mình cũng không để ý rồi hả?!



Tạ Dục Thành thuyết phục không được Ôn Minh, chỉ có thể chuyển đường cong cứu quốc rồi, ở trong mắt hắn, tinh hạch khó có được như vậy, đương nhiên phải cho đoàn trưởng của bọn hắn hấp thu, sau đó tăng cường thực lực, nào có cho người chơi như vậy chứ!?

Nghe hắn nói xong, Ôn Dao cũng biết ý của hắn, là muốn Ôn Dao khuyên Ôn Minh hấp thu viên tinh hạch này, tiến thêm một bước tăng cường thực lực.

Thật ra Ôn Minh rất ít hấp thu năng lượng tinh hạch, cậu đều dựa vào tu luyện hấp thu năng lượng trong trời đất, đối với tinh hạch tính ỷ lại cũng không cao. Chỉ khi nào có nhu cầu cấp bách cần bổ sung năng lượng mới dùng đến tinh hạch, hơn nữa nhìn bộ dáng, sau này tỷ lệ dùng cũng không nhiều rồi.

Cho nên cậu có thể tùy ý tặng tinh hạch hệ lôi cấp bốn hiếm có cho em gái chơi.

Nhưng bọn nguời Tạ Dục Thành cũng không biết, bọn hắn một lòng suy nghĩ vì Ôn Minh, tự nhiên hi vọng viên tinh hạch này có thể phát huy tác dụng lớn nhất của nó, bởi vậy hắn mới gánh vác chuyện này đến nói cùng Ôn Dao một phen.

Hắn biết rõ Ôn Dao biết rất nhiều chuyện, có lẽ hiểu được suy nghĩ của bọn hắn, nếu như Ôn Dao không muốn, vậy cũng không có cách nào, dù sao cũng là chuyện của hai anh em bọn họ.

Ôn Dao đưa tay cầm lấy viên tinh hạch trong lòng bàn tay hắn, gật gật đầu với Tạ Dục Thành, trả lại hắn một chữ: "Được."

Nhìn thấy Ôn Dao đã đồng ý, Tạ Dục Thành lộ ra một nụ cười chân thành, quả nhiên là đứa nhỏ hiểu chuyện, khó trách tất cả mọi người đều yêu thích Ôn Dao như vậy.

"Ngàn vạn lần không nên nói với anh của em là anh nói, nếu không anh sẽ bị anh em lột một lớp da đấy!" Tạ Dục Thành đặt ngón trỏ tay phải ở bên miệng, làm một động tác đừng nói ra.

Ôn Dao gật gật đầu, biểu thị nhất định không nói.

Tạ Dục Thành cười cười, quay người tiếp tục chăm sóc thương binh, đáy lòng buông xuống một chuyện, ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng không ít.

Ôn Dao lập tức cất tinh hạch, tiếp tục luyện tập trước đó bị cắt đứt.

Thời gian cứ như vậy trôi qua rất nhanh, chờ đến lúc mặt trời xuống núi, bọn Ôn Minh cũng đã trở về.