Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 244: Suy Nghĩ Của Tề Cảnh Huy



Thời điểm tận thế vừa mới bộc phát, ngoại trừ năm căn cứ lớn, thật ra chính phủ còn trao quyền cho mấy nơi khác – đặc biệt là thành phố có bộ đội đóng quân, để cho bọn hắn thành lập căn cứ tạm thời, tạm thời thu nhận người sống sót.

Dù sao quốc gia rộng lớn, nhân khẩu nhiều, không có khả năng tập trung tất cả người sống sót thu nhận vào năm căn cứ lớn, cho nên đã chuẩn bị nhiều thứ.

Nhưng lý tưởng luôn cách biệt cùng thực tế, luôn có quyền lực cùng du͙ƈ vọиɠ xông lên não, người có dã tâm bừng bừng, bọn hắn lợi dụng tin tức lưu thông ở giữa cùng với thế lực của mình, trực tiếp thoát ly trung ương, tự thành lập căn cứ nhỏ của chính mình, hơn nữa trong dân gian hoặc một vài căn cứ nhỏ hoặc tự thành lập căn cứ tư nhân, có thể nói bây giờ quốc gia cùng với các nơi đó đều rơi vào trạng thái phân liệt rồi.

Mặc dù nói vẫn có một bộ phận nhỏ căn cứ vẫn nghe theo điều lệnh của chính phủ, nhưng cách xa như vậy, bên trong thật khó mà nói cũng có vài phần thực vài phần giả.

Căn cứ Hoa Bắc không phải cũng không biết những chuyện này, cùng đã bàn luận qua phải giải quyết như thế nào, nhưng tóm lại không đưa ra được một biện pháp giải quyết thực tế nào.

Nội bộ thảo luận chỉ đưa ra hai phương pháp: một dùng vũ lực áp bách, hai dùng lợi ích dụ hoặc.

Biện pháp thứ nhất hao tổn máy móc vũ khí quá nhiều, bây giờ kẻ thù chính yếu nhất của bọn họ chính là Zombie và hoàn cảnh tận thế, số lượng người sống sót quá ít, không chịu nổi hao tổn như vậy.

Biện pháp thứ hai lại có đủ tai hại, dù sao du͙ƈ vọиɠ của con người là vô cùng vô tận, chính thức áp dụng lại có nhiều vấn đề hơn.

Bởi vậy bọn hắn chỉ có thể tạm thời đem tất cả tinh lực đặt ở việc xây dựng căn cứ cùng tiêu diệt Zombie, mặc dù biết những căn cứ tư nhân kia ngày sau càng ngày càng lớn mạnh sẽ là một phiền toái lớn, nhưng trước mắt thật sự không cố được nhiều lắm.

Trước kia chung quanh căn cứ Hoa Nam cũng có mấy căn cứ nhỏ, nhưng do đủ loại nguyên nhân, căn cứ bị phá, người may mắn còn sống sót trăn trở vượt qua vài dặm tiến nhập vào căn cứ Hoa Nam.

Tề Cảnh Huy đã từng bàn bạc với Ôn Minh vấn đề này, dưới cái nhìn của Tề Cảnh Huy, căn cứ nhỏ tồn tại có tính tất yếu nhất định, hơn nữa phát huy nhất định tác dụng, nhưng cũng có tai hại rất rõ ràng.

Những căn cứ nhỏ này cơ sở phương tiện đơn giản, vật tư thiếu thốn, thực lực chưa đủ, rất dễ dàng bị diệt dưới điều kiệt khắc nghiệt trùng kích của tận thế ác —— giống như những căn cứ trước đó vậy.

Hơn nữa cũng sẽ có căn cứ bởi vì tâm tính của nhân viên quản lý, xảy ra nô dịch cao tầng trong căn cứ.

Dưới sự suy nghĩ của Tề Cảnh Huy, nếu như có thể thu nạp những căn cứ nhỏ này lại, sắp xếp đóng quân, thành lập một mạng lưới tin tức khổng lồ, có thể giảm bớt trình độ nhất định vấn đề bế tắc tin tức hiện tại.



Đương nhiên ý nghĩ này rất tốt, nhưng nếu thật sự muốn áp dụng độ khó rất lớn, dù sao chính mình tự thành lập một căn cứ tư nhân, đều là người có chút tài năng cùng dã tâm, nhất định không nguyện ý dưới trướng người khác.

Ngược lại Ôn Minh không nghĩ đến chỉ muốn hỏi thăm chuyện của em gái, lại gặp phải con trai căn cứ trưởng của căn cứ nhỏ, xem dáng điệu này của hắn cũng không phải người không có quyền nói chuyện, ngược lại còn có thể thăm dò tin tức, hiểu rõ tình huống căn cứ của bọn hắn.

Dù sao từng căn cứ tư nhân các tình huống đều khác nhau, nếu có thể, nói không chừng suy nghĩ của Tề Cảnh Huy trước đó thật có thể thực hiện được.

Hai người đều mang tư tâm trò chuyện với nhau thật vui, thậm chí Ôn Minh còn đồng ý mang theo bọn người Phùng Tử Nhiên đi vào nội thành.

Đợi Phùng Tử Nhiên mang người của hắn trở về, Hà Liệt Sinh khó hiểu hỏi: "Đoàn trưởng, hình như bọn hắn có ý đồ riêng, thật sự mang theo bọn hắn sao? Sẽ không xảy ra gì chứ?"

Ôn Minh nhìn xem bóng lưng của bọn hắn biến mất phía sau kiến trúc, mới quay lưng đi vào hội quán khoa học kỹ thuật, nhàn nhạt nói với Hà Liệt Sinh đi theo phía sau cậu: "Tôi cũng không yên lòng."

"Hả?" Hà Liệt Sinh trợn tròn mắt, cái này đánh đòn bí hiểm gì đây, làm sao nghe thế nào hắn cũng không hiểu gì cả?

Ôn Minh dường như không muốn giải đáp cho Hà Liệt Sinh đang cau mày, vắt hết óc ở đằng kia phỏng đoán nghi hoặc, mà phân phó nói: "Ngày mai lúc làm nhiệm vụ chọn binh sĩ có thân thủ tốt, lại chọn thêm hai người biết nói chuyện huyên thuyên suốt buổi, sau khi chọn được hai người đó thì gọi bọn họ đến gặp tôi một chuyến."

"À?" Hà Liệt Sinh cảm thấy chẳng lẽ mình biến đần rồi sao, vì sao lại không hiểu ý đoàn trưởng?

Muốn thân thủ tốt hắn có thể hiểu được, còn thêm biết nói chuyện huyên thuyên nữa?

Nhìn ra Ôn Minh cũng không muốn nhiều lời, Hà Liệt Sinh chỉ có thể so vai, quay người đi sắp xếp người.

Hôm nay thu hoạch vô cùng phong phú, thời điểm bữa tối mọi người còn được ăn một bữa ăn nóng, Ôn Minh còn đưa cho Ôn Dao, Ngữ Điệp một ít dây cột tóc xinh đẹp thuận tay cầm về, để Ôn Dao cột một cái đuôi ngựa cao cao.

Bên kia, bọn Phùng Tử Nhiên ăn một bữa tối vô cùng đơn giản, đều là ăn lương khô, Phùng Tử Nhiên cho mỗi người một chai nước đầy, thông báo với bọn hắn sự sắp xếp ngày mai.

"Phùng thiếu, ngày mai thật sự đi cùng đám quân nhân kia vào nội thành sao?" Gã đàn ông đầu trọc hỏi.



"Đúng vậy."

"Bọn hắn khinh địch cứ đồng ý như vậy? Không lừa dối gì chứ?" Gã đàn ông đầu trọc vẫn còn có chút nghi ngờ, dù sao, thực lực của đối phương mạnh hơn bọn hắn rất nhiều, bọn hắn cùng đi nói thế nào cũng là cản trở đấy, thậm chí có thể nói là kiếm lời, đám quân nhân kia thật sự hảo tâm như vậy? Tận thế rồi mà vẫn còn chiếu cố dân chúng à?

Phùng Tử Nhiên lắc đầu: "Đội trưởng Thích, ông không cần lo lắng, tôi tin tưởng bọn họ sẽ không làm chuyện như vậy, chắc chắn."

Phùng Tử Nhiên dừng lời, ánh mắt lướt qua người đàn ông trung niên, tiếp tục mở miệng nói: "Tôi hi vọng mọi người cũng bình tỉnh một chút, không được tùy tiện đắc tội người khác, nói thế nào chúng ta cũng đuối lý trước, đối phương cũng đã cứu chúng ta, cho nên tôi hy vọng mọi người có thể lý trí một chút."

Ánh mắt của mọi người không tự chủ quăng về hướng người đàn ông trung niên, cũng biết nói tới ai. Trên mặt người đàn ông trung niên hiện lên một tia đỏ ửng, có chút tức giận, còn chưa mở miệng đã bị người đàn ông đầu trọc cắt lời:

"Phùng thiếu nói không sai, ngày mai chúng ta đã muốn đi theo bọn họ, tự nhiên phải đánh tốt quan hệ, không thể đắc tội người ta. Nhưng, Phùng thiếu cậu biết rõ bọn họ là người của căn cứ nào rồi hả? Xem ra không giống người của căn cứ Hoa Trung, phương hướng không đúng, giống như từ căn cứ Hoa Nam đến đấy."

"Đúng vậy, là người căn cứ Hoa Nam."

"Nơi này cách căn cứ Hoa Nam rất xa đó, bọn họ đến nơi này làm gì?"

"Bọn họ là đoàn dị năng quân đội ở căn cứ Hoa Nam, một đường đi đến đây để huấn luyện thực chiến đấy." Phùng Tử Nhiên nói tin tức vừa nghe được từ chỗ Ôn Minh.

"Đoàn dị năng? Nhiều người như vậy đều là dị năng giả?" Thiếu niên hệ mộc sợ ngây người, bọn hắn vậy chắc phải có một hai trăm người? Thế mà tất cả đều là dị năng giả! Phải biết, cả căn cứ bọn hắn dị năng giả cộng lại cũng cũng chưa tới một trăm người.

"Cái này cũng không có gì hiếm lạ." Phùng Tử Nhiên giải thích: "Căn cứ Hoa Nam hơn mười vạn người, nhiều dị năng giả như vậy cũng không kỳ quái, quân đội căn cứ Hoa Trung cũng có đoàn dị năng."

"Thế người kia là người dẫn đầu à? Nhìn vẻ ngoài cũng còn trẻ quá, cảm thấy chưa đến hai mươi nữa."

"Không rõ bao nhiêu tuổi, nhưng là đoàn trưởng của bọn hắn."

"Đoàn trưởng?!" Tất cả mọi người không khỏi lên tiếng kinh hô, đoàn trưởng này cũng không quá giống đi à nha! Có đoàn trưởng trẻ như vậy sao?!