Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 230: Phụ Nữ Và Trẻ Em



"Từ ngày đầu tiên tận thế bắt đầu đến bây giờ, đã hơn năm tháng trôi qua, cơ bản rất ít chứng kiến trẻ sơ sinh mới sinh ra, căn cứ Hoa Bắc tổng cộng cũng chỉ có mười trẻ sơ sinh, đồng dạng cũng không có bao nhiêu phụ nữ mang thai."

Chậc, cái này không bình thường sao? Đều đã tận thế rồi, tất cả mọi người đều nghĩ phải sống như thế nào, còn người nào có tâm tư sinh con chứ!

Nhưng có không ít người lại lộ ra vẻ mặt đăm chiêu, mơ hồ đoán ra được ý tứ trong lời nói của chủ tịch.

Trịnh Viêm Bân nhìn chung quanh một vòng, nhìn về người đàn ông trung niên có tướng mạo thanh lịch bên tay phải hắn: "Tổng lý Phan (tổng lý: (người đứng đầu của một số chính đảng), ông đến nói một chút số liệu cụ thể với mọi người."

Tổng lý Phan gật gật đầu, hắn cầm lấy một xấp tài liệu bên tay trái, hắng giọng một cái mở miệng nói: "Nơi này có một phần số liệu thống kê nhân khẩu trong căn cứ nửa tháng trước, tôi đọc cho mọi người nghe: Căn cứ Hoa Bắc: 104 vạn nhân khẩu, căn cứ Hoa Trung: 96 vạn nhân khẩu, căn cứ Hoa Đông: 89 vạn nhân khẩu, căn cứ Hoa Nam: 93 vạn nhân khẩu, căn cứ Hoa Tây: 47 vạn nhân khẩu. Đây đã bao gồm người bình thường, dị năng giả và người trong quân đội."

Người phía dưới hai mặt nhìn nhau, số liệu này có vấn đề gì sao?

"Những số liệu này, vào hai tháng trước, ngoại trừ căn cứ Hoa Tây, nhân khẩu trong từng căn cứ đều là trăm vạn trở lên."

Bên dưới ồn ào một mảnh, người có thể xuất hiện ở chỗ này đều là người quyền cao chức trọng, không hề ngu ngốc. Nói cách khác chỉ trong ngắn ngủn thời gian nửa tháng, từng căn cứ tổn thật vài vạn nhân khẩu.

Con số này có chút quá lớn rồi!

"Đương nhiên, nguyên nhân tạo thành con số lớn như thế này không chỉ đơn giản vì Zombie, nguyên nhân còn ở nhiều phương diện khác nữa." Trịnh Viêm Bân bổ sung rồi nhìn về phía tổng lý Phan, ra hiệu hắn tiếp tục nói.

"Trong đó, từng căn cứ người vị thanh niên từ mười bốn tuổi trở xuống chưa đến một vạn người, chỉ có mấy ngàn người; nhân số phụ nữ trưởng thành cũng chỉ khoảng mười vạn người, trong đó nhân số căn cứ Hoa Tây đều là thấp nhất, xa xa không đạt đến số này."

Vừa dứt lời, phía dưới đã nghị luận nhao nhao, tỉ lệ nhân khẩu này cũng quá không công bằng rồi, điều này có ý nghĩa, cho dù cuối cùng bọn hắn có giành được thắng lợi trong trận tận thế này, cuối cùng cũng chỉ có thể vì vấn đề sinh sôi nảy nở mà hướng về diệt vong.

Trịnh Viêm Bân không cắt đứt bọn hắn, đợi sau khi tiếng nghị luận dần dần yên ắng, hắn lại hỏi lần nữa: "Tôi nghĩ mọi người có lẽ cũng phát hiện vấn đề gì rồi, đối với vấn đề này mọi người có biện pháp giải quyết gì hay không?"

Bên dưới mọi người châu đầu ghé tai thảo luận một phen, sau đó một người mở miệng trước tiên: "Nhưng bây giờ căn cứ nuôi sống nhiều người như vậy đã cố gắng hết sức rồi, còn phải động viên sinh sản... có thể nuôi sống được hay không cũng là một vấn đề, dù sao con mới sinh đều rất yếu ớt."



"Nhưng cũng không thể không quan tâm? Cứ theo tốc độ này, không bao lâu nhân loại chúng ta sẽ chết hết!"

"Nếu không tập trung tất cả phụ nữ lại? Để cho bọn họ... "

"Két ——!"

Một âm thanh kéo ghế chói tai cắt cứt lời người nọ... mọi người nhịn không được nhíu mày, âm thanh cạ sát này khiến lòng người quá khó chịu rồi.

Tất cả mọi người nhìn về phía người phát ra âm thanh, phát hiện đó là nữ quân nhân duy nhất ở đây.

Cô ngồi ở hàng thứ hai, tư thế ngồi đoan chính, sóng lưng thẳng tắp, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào người vừa nói chuyện kia, mặc dù không nói ra lời nào, nhưng cả người tản ra khí thế bức người.

Bị cô nhìn chằm chằm khiến trên lưng người đó không nhịn toát ra mồ hôi lạnh, há to miệng, câu nói kế tiếp làm thế nào cũng không thể nói ra lời, toàn bộ phòng họp hoàn toàn yên tĩnh, bầu không khí có chút căng thẳng.

"Khục khục." Có người ho nhẹ hai tiếng, phá vỡ sự yên tỉnh xấu hổ của cả phòng: "Tôi cảm thấy động viên sinh sản gì đó có thể tạm thời gác qua một bên, trước cải thiện hoàn cảnh sinh tồn của phụ nữ, dù sao..."

Mặc dù hắn còn chưa nói hết, nhưng mọi người ngồi ở đây đều hiểu ý của hắn, dù sao trong căn cứ rất nhiều các cô gái phụ nữ vì để được sinh tồn, lực chọn phụ thuộc vào người đàn ông mạnh mẽ, hoặc trực tiếp dùng thân thể của mình trao đổi vật tư cần thiết để sinh tồn.

"Đây là một vấn đề, nhưng tôi cảm thấy hiện tại nghĩ đến chuyện sinh con, còn không bằng bảo vệ thật tốt và giáo dục những đứa trẻ còn may mắn sống sót hiện nay."

"Đúng vậy! Tôi cũng đồng ý!"

"Việc này xác thật rất tất yếu." Có người nhao nhao hùa theo, cảm thấy nói đến điểm quan trọng rồi.

Nghe thế, Hạ lão cũng đã mở miệng: "Nói đến vấn đề giáo dục trẻ em, ở đây tôi vừa văn có một phần ví dụ thực tế, trước đó mấy ngày tư lệnh Tề ở căn cứ Hoa Nam đã báo cáo lên, vừa vặn để mọi người tham khảo. Thiên Minh, cậu nhanh nói cho mọi người nghe."



Hạ Thiên Minh đứng lên, hướng tất cả mọi người kính chào theo nghi thức quân đội, sau đó giới thiệu tỉ mỉ một phen về trường quân đội thiếu niên đệ nhất ở căn cứ Hoa Nam.

Cả đám vừa nghe vừa gật đầu, nhỏ giọng trao đổi với nhau những vấn đề cần chú ý, mà ngay cả Trịnh Viêm Bân cũng chú ý lắng nghe rất nghiêm túc, thỉnh thoảng cúi đầu viết cái gì.

Đợi đến khi Hạ Thiên Minh nói xong, có người không có ý tốt hỏi: "Chuyện trọng yếu như vậy, vì sao không báo cáo trước tiên với quan lớn, mà lại báo cáo nhanh với các người?"

Đây là ám chỉ Tề Cảnh Huy kết bè kết đảng với bọn họ? Không phục tùng chỉ huy? Cái nồi này không thể vác à!

Hạ Thiên Minh trừng mắt, hỏi ngược lại: "Căn cứ trưởng cùng tư lệnh quân đội các nơi có quyền trực tiếp đưa ra mệnh lệnh miễn không xung đột với lệnh chính phủ từ tổng bộ, cùng một chỗ lấy xây dựng căn cứ làm chủ, hơn nữa chuyện này vừa bắt đầu cũng không tính là chuyện đặc biệt trọng yếu, đây chẳng qua là căn cú Hoa Nam truyền đạt mệnh lệnh theo một trong những lệnh chính phủ mà thôi. Nói với chúng tôi biết cũng không quá đáng là trưng cầu ý kiến của người từng làm lão thủ trưởng, cái đó có vấn đề gì?"

Người nọ còn muốn đáp trả lại, nhưng bị Trịnh Viêm Bân cắt ngang câu chuyện: "Ý nghĩ này của tư lệnh Tề rất không tời, tôi cảm thấy rất có giá trị tham khảo, trường quân đội thiếu niên, Ừm, phương pháp này rất có thể thực hiện, mọi người cho rằng như thế nào?"

Đa phần mọi người nhao nhao gật đầu, cảm thấy phương pháp này rất tốt, tuy căn cứ Hoa Bắc cũng có chỗ cứu trợ nhi đồng, nhưng tạm thời vẫn chưa có người nào nghĩ đến phương pháp trường quân đội này.

Nhưng vẫn có người chọn xương từ trong trứng gà, đưa ra dị nghĩ với tên gọi: "Cái tên trường quân đội 'Đệ nhất' này, có hơi phách lối quá rồi, trường quân đội thiếu niên Hoa Nam chẳng phải tốt hơn sao?"

"Sao 'Đệ nhất' này không được? Người ta vốn chính là người đầu tiên nghĩ ra rồi áp dụng đấy, gọi 'trường quân đội Đệ nhất' có vấn đề gì sao?" mắt Hạ lão liếc nhìn người đó, giọng điệu không tốt.

Thấy Hạ lão đã mở miệng, người nọ chỉ có thể ngượng ngùng ngậm miệng, rụt rụt cổ, cố gắng giảm xuống sự tồn tại của bản thân.

"Vậy làm phiền Hạ lão thông báo với tư lệnh Tề, để cậu ấy viết báo cáo kỹ càng về chuyện này gửi cho tôi, những người khác cũng nghĩ xem chuyện trường quân đội này có cần bổ sung gì hay không, hội nghị lần sau đưa ra ý kiến luôn. Tiếp theo, chúng ta ở..."

Đợi đến khi mọi người thảo luận xong, đã hơn hai giờ chiều rồi, không ít người bụng đói kêu vang lên.

Tan họp, người quen biết tụ tập tốp năm tốp ba cùng nhau đi, vừa đi ra ngoài vừa thảo luận nội dung hội nghị lần này và công việc đằng sau.

"Cha, con vừa mới nhìn thấy thư ký bên người chủ tịch mời Dư lão, Thịnh lão còn có những người khác đi ra một chỗ khác rồi." Hạ Thiên Minh tiến đến lặng lẽ nói bên tai Hạ lão.