Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 229: Hội Nghị Cao Tầng



"Các người có thể để những đứa trẻ gia nhập quân ngũ, hành quân đánh trận là chuyện của người có năng lực, nhưng đối với một vài phương diện quản lý cùng dân sinh thật không quen thuộc, cũng không thể cái gì cũng đều nghe theo các người? Hai người một trong một ngoài tôi cảm thấy phù hợp hơn đấy."

Một ông lão ôn hòa hơn bảy mươi tuổi đeo mắt kính từ từ nói ra, hắn là ông nội của Dư Thanh Dương, người đang làm chủ nhà họ Dư – Dư lão.

"Đúng vậy, tôi đồng ý với cách nói của Dư lão." Lại một người mở miệng: "Căn cứ cũng không phải chỉ cần có người giám hộ dân và gϊếŧ Zombie đơn giản như vậy, bên trong quản lý cuộc sống dân sinh liên quan đến mọi mặt, cũng không phải một người có thể toàn quyền quản lý, hơn nữa nhân viên hành chính của chúng ta càng có kinh nghiệm hơn, cho nên vẫn nên để hai người quản lý mới thích hợp nhất."

"Hai người kia quyết định xảy ra xung đột thì làm sao? Nghe ai??"

"Tự nhiên ai quản thì nghe người đó, phương diện dân sinh thì nghe theo căn cứ trưởng, phương diện quân đội thì theo tư lệnh, cái này không phải rất dễ phân chia sao." Dư lão tiếp tục cười tủm tỉm trả lời.

"Hừ, vô tri!"

Tất cả mọi người giật mình, đồng loạt nhìn về hướng phát ra tiếng, muốn nhìn xem trong trường hợp này dũng sĩ nào dám đối đầu với Dư lão.

Chứng kiến một vị lão gia tử mặc quân trang, trên ngực mang một mảng lớn huân chương có thể làm mù mắt người, trong lòng mọi người đều à một tiếng, thì ra là ông, chẳng trách dám nói như thế.

Hạ lão ôm ngực ngồi trên ghế dựa, chứng kiến Dư lão cũng nhìn về phía ông, đầu ông hơi ngẩng lên, ánh mắt khẽ hé, giọng điệu khinh thường: "Làm sao? Cảm thấy tôi nói không đúng à?"

Ngồi ở phía sau ông trung tướng Hạ Thiên Minh quả thật muốn che mặt, cha của anh tiin1h hắn mùa hè minh Hạ trung tướng quả thực muốn che mặt, tính tình bướng bỉnh của cha anh lại tái phát nữa rồi, một lời không hợp đã mở miệng đắc tội với người ta. Anh chỉ có thể lặng lẽ lôi kéo góc áo của ông, nhắc nhở ông chú ý chút, nơi này có nhiều người nhìn xem lắm.

Dư lão ngược lại tính tình tốt, hắn vẫn cười hỏi: "Không biết Hạ lão tướng quân có gì giải thích?"

"Bây giờ là thời kì đặc thù, mặc kệ cái gì lệnh chính phủ đều có móc nối chặt chẽ với quân đội, căn bản rất ít có thể hoàn toàn tách rời khỏi lệnh chính phủ. Hơn nữa căn cứ có rất nhiều phương diện quản lý đều cần quân đội tham dự, vốn cũng không phải vấn đề đơn giản có thể phân rõ đấy. Muốn tôi nói, tất cả căn cứ nên thực hành quản lý quân sự hóa, thống nhất điều hành, đem tất cả tài nguyên tận dụng hết khả năng đến mức tận cùng!"



"Tôi không đồng ý với quan điểm này." Có một ông lão hơn năm mươi tuổi hai bên tóc bạc trắng đã mở miệng, trực tiếp phản bác lời Hạ lão nói.

Chứng kiến hắn mở miệng, trong mắt Hạ lão quả thật muốn toát ra lửa, ông cùng người kia lúc còn trẻ xảy ra không ít tranh chấp, hai nhà trước kia cũng có một chút mâu thuẫn nhỏ, hai người luôn luôn nhìn không vừa mắt nhau.

Sau này một người theo chính trị một người tòng quân, tiếp xúc cũng ít đi, ai có thể nghĩ đến, thằng này bên ngoài sinh ra thằng ranh con sau này lại dám đoạt mất con gái bảo bối của ông bỏ chạy! Ngoặt một phát chính là hai mươi năm!

Quả nhiên những tên theo chính trị đều không phải thứ gì tốt! Đều là lòng dạ hiểm độc!

Tuy đoạn thời gian trước con gái của ông đã về rồi, nhưng thằng nhóc thúi kia cũng cùng đi, cháu ngoại trai với cháu ngoại gái lại chỉ có thể nhìn qua ảnh, trong lòng Hạ lão gia tử còn một cỗ khí chưa tan, nhìn thấy tên "Đầu sỏ gây nên", tự nhiên càng thêm tức điên rồi.

"Ông làm sao không đồng ý hả?! Ông nói xem!" Hạ lão chống tay ngồi thẳng người lên, trừng mắt, âm lượng cũng không tự chủ được đề cao.

"Chức trách của quân đội là bảo vệ nhân dân, theo như ông nói, không phải muốn toàn dân làm binh? Là muốn những người bình thường kia ra chiến trường?"

"Như thế nào không được? Ông cho rằng bây giờ là thời kỳ hòa bình à? Hoặc chiến tranh bình thường? Bây giờ là tận thế! Là tận thế toàn nhân loại! Vấn đề này liên quan đến sinh tồn của mỗi người chúng ta, chỉ dựa vào quân đội ông cảm thấy có thể đánh bại những Zombie ăn thịt người cùng động thực vật biến dị sao? Ông ngẫm lại hiện tại tỉ lệ nhân số giữa Zombie cùng những người còn sống như chúng ta không, chẳng lẽ ông cảm thấy những người khác có thể bình yên ở trong căn cứ à?"

"Nhưng như vậy đột nhiên thoáng cái lại quản lý quân sự hóa cũng không sợ bị phản ngược lại sao? Mọi người đều có thói quen tự do, ông cưỡng chế mạnh bạo như vậy không sợ bọn họ phản kháng à? Bây giờ có rất nhiều người đều đã có dị năng, nếu như bọn hắn phản kháng, việc này sẽ căn cứ rung chuyển, cái được không bù mất! Hơn nữa bên ngoài cũng có không ít các loại căn cứ nhỏ, bây giờ chúng ta không có thời gian thương lượng, nếu bọn hắn đều đi đến đó, có thể hình thành một lực lượng mới, chỗ đó và quốc gia phân liệt có gì khác nhau?"

"Ông là heo à! Sẽ không tuần hoàn phát triển dần hay sao? Ông..."

Nhìn hai người hoàn toàn quên người khác, rơi vào tranh chấp, Dư lão cười đến vui tươi hớn hở, Hạ Thiên Minh cúi đầu nâng trán, những người khác thì thấy mùi ngon, không ít người lớn tuổi biểu thị, thật lâu không thấy một màn như vậy à, đều có chút hoài niệm rồi đây.

Ngồi ở phía trên nhất mặt mũi Trịnh Viêm Bân tràn đầy hắc tuyến, đến tột cùng ai thông báo cho mấy ông này đến đây hả? Lúc mới bắt đầu hắn đã nói rõ không gọi bọn họ tới đấy!

Tuy bọn hắn lớn tuổi đều khiến đa phần người khác phải lui ra cả rồi, nhưng mỗi người đều từng là người nắm quyền cao, nuôi dưỡng không ít hậu bối, đặc biệt mấy vị lão tướng quân, những người đã từng là cấp dưới của bọn hắn, đa phần bây giờ đều nắm giữ thực quyền trong quân đội, không thể coi thường.



"Hạ lão, Thịnh lão, các người đều dừng lại."

Nhìn thấy Trịnh Viêm Bân mở miệng, bọn họ cùng ngừng tranh chấp, dù sao Trịnh Viêm Bân chủ tịch, cũng không thể quá đáng ở trước mặt hắn.

"Vừa mới nghe xong cách nhìn của mọi người, đều có đạo lý nhất định, tôi cho rằng quyền lực căn cứ phải thống nhất!"

Trịnh Viêm Bân giơ tay lên, ngăn lại mấy người muốn mở miệng nói chuyện, đều một vài nhân viên hành chính, bọn hắn biết rõ nếu xác định quyền lực duy nhất, như vậy nhất định là quân quyền, dù sao bây giờ là thời kì đặc thù.

Quả nhiên, Trịnh Viêm Bân tiếp tục nói: "Tư lệnh quân đội đang đảm nhiệm giữ chức căn cứ trưởng, toàn quyền nắm giữ các hạng mục công việc trong căn cứ, nguyên căn cứ trưởng làm người nắm quyền thứ hai, phụ trách hiệp trợ quản lý căn cứ."

Nghe được kết quả như vậy, mọi người cũng đã biết rõ thật ra trong lòng Trịnh Viêm Bân sớm đã có quyết định, hội nghị lần này cũng chỉ ngụy trang mà thôi. Đám người làm chính trị có chút biệt khuất, cái này, quyền lực cùng địa vị của bọn hắn có thể nói giảm xuống một mảng lớn rồi!

Không ít người nhìn về phía mấy ông lớn tuổi, không biết bọn hắn có thể đưa ra ý kiến phản đối gì hay không, đáng tiếc trên mặt mấy lão hồ ly này không lộ ra chút gì, cả đám đều gật đầu đồng ý, giống như vừa rồi người đưa ra ý kiến phản đối không phải là bọn hắn vậy.

Hạ lão gia tử cười xùy một tiếng, do con ông không ngừng kéo góc áo ông nhắc nhở, miễn cường nuốt xuống lời muốn nói trong miệng xuống.

"Về phần các vấn đề chế độ khác trong căn cứ, có muốn thực hiện toàn diện quản lý quân sự hóa hay không, vấn đề này cần phải bàn luận nghiên cứu thật kỹ càng, lần này mọi người trở về suy nghĩ, hội nghị tiếp theo sẽ đề ra phương án."

Mọi người gật đầu, nhưng trong lòng không ít người đều suy đoán, xem ý tứ của Trịnh Viêm Bân, dường như cũng đồng ý quản lý quân sự hóa? Dù sao vừa rồi Hạ lão nói không sai, bây giờ bọn hắn đối mặt nguy cơ, chỉ có thể dựa vào sự hiện hữu của quân đội là hoàn toàn không đủ.

"Hiện tại, còn có một vấn đề khác cũng nghiêm trọng hơn, ảnh hưởng đến sinh tồn nhân loại cần mọi người nghiên cứu thảo luận giải quyết."

Nhìn vẻ mặt Trịnh Viêm Bân có chút trầm trọng, mọi người có chút khó hiểu, ngoại trù chế độ căn cứ và Zombie bên ngoài, còn vấn đề gì liên quan đến sinh tồn nhân loại?